[Zhihu] Cô Vợ Chạy Show

Phần 3


1 năm


5

Tần Hạ Vân yêu cầu tôi thay đổi phong cách dịu dàng đức hạnh thành phong cách gợi cảm nóng bỏng.

Mặt khác, Cố Thần muốn tôi thay đổi từ một con mèo hoang nhỏ thành một bà Cố dịu dàng hiền lành.

Hai người này tôi cứ thấy sai sai ở chỗ nào đó, nhưng vì tiền, tôi đã đồng ý rất dứt khoát.

Vào thứ Hai, tôi bước vào nhà của Tần trong bộ váy đỏ rực lửa tiêu chuẩn. Nhưng vừa mới bước vào, tôi đã đóng băng ngay tại chỗ.

"Hạ Vân, sao con không bàn bạc với mẹ chuyện con kết hôn? Ta là mẹ ruột của con đó!"

"Nếu bạn mẹ không bắt quả tang anh đưa vợ đến dự, anh còn định muốn giấu mẹ bao lâu?"

"Ly hôn! Mẹ muốn anh ngay lập tức ly hôn!"

Chà, đây là một sự hiểu lầm lớn.

Vì sức khỏe của ông nội Tần, Tần Hạ Vân đã bỏ tiền để thuê tôi diễn, nhưng anh ấy không ngờ rằng mình lại bị chính mẹ mình vạch trần!

Vì hạnh phúc của gia đình chồng tôi, tôi phải bước ra giải thích cho anh ấy!

Tôi nhanh chóng cởi bỏ đôi cao gót cao ngất trời đáng ghét của mình và thay bằng một đôi dép lê.

Chưa đi được hai bước –

"Cô là ai?"

Bà Tần nheo mắt nhìn tôi, vẻ mặt khá kiêu ngạo và khinh thường.

Dựa trên kinh nghiệm xem phim ngôn tình cẩu huyết nhiều năm của tôi, tôi đoán bà ấy có lẽ đã đoán ra danh tính của tôi.

Nếu bà ta không nói điều đó, chắc hẳn bà ta cố ý muốn tôi xấu hổ.

Nhưng cũng chẳng sao, cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản*.

*Cật nhân chủy nhuyễn, nã nhân thủ đoản = Cắn người miệng mềm, bắt người ngắn tay
Nghĩa: ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn. (ý là chị nhà đã ăn lương rồi thì cũng phải làm tròn trách nhiệm vợ hiền dâu thảo, phải nói chuyện nhẹ nhàng với “mẹ chồng”)

"Ha ha, Tần phu nhân, con tên là Lục Niệm Niên, con là con dâu của phu nhân."

Trong khi nói chuyện, tôi đến gần bà Tần, định thì thầm với bà ấy và nói cho bà ấy biết sự thật.

Kết quả là tôi vừa bước lên một bước, Tần Hạ Vân đã đi tới và đứng trước mặt tôi với vẻ mặt vô hồn.

Chà, cơ ngực săn chắc của anh ta có thể cảm nhận được qua lớp vải.

Tôi ngước nhìn anh và hỏi thầm: Có chuyện gì à?

Anh thầm nhướng mày: Em định nói gì?

Vào lúc này, tôi có thể đảm bảo với các bạn rằng từ trong đôi mắt đen láy của Tần Hạ Vân, tôi nhìn thấy bóng của những thanh kiếm và súng.

Tôi đi!

Những người giàu có thực sự không dễ chọc ghẹo!

Hai mẹ con nhà này không hòa thuận!

Khoảnh khắc tiếp theo, Tần Hạ Vân mỉm cười và giơ tay giúp tôi vuốt lại những sợi tóc dính trên trán.

"Niên Niệm, bình thường anh cưng chiều em như vậy, nhưng anh không muốn em bị người ta sỉ nhục, bắt nạt. Bình thường em có ra sao thì anh cũng sẽ như bây giờ thôi, không sao đâu, trời có sập xuống, chồng em luôn đứng về phía em."

Lồng tiếng: Mẹ con anh bất hòa, anh tùy ý trút giận lên em.

Thông suốt!

Với lệnh của ông chủ, tôi ngay lập tức khôi phục lại hình tượng nhân vật.

Giơ tay lên, dưới ánh mắt kinh ngạc của Tần Hạ Vân, anh ta bị tôi kéo sang một bên.

Sau đó, anh đến ngồi trên ghế sofa đối diện với bà Tần, hai chân vắt chéo và nghiêng đầu.

"Ồ, bà là thá cái gì? Tôi cưới Tần Hạ Vân cũng cần bà gật đầu à? Tần Hạ Vân chọn vợ hay bà chọn vợ? Bà thích lấy mấy đồng tiền ra cùng tôi có quan hệ sao? Bà không thích tôi nhưng con trai bà thì thích tôi đấy! Làm sao? Muốn bọn tôi ly hôn, trước tiên bà đã hỏi tôi đồng ý hay không đồng ý chưa!"

Bà Tần tức giận đến mức run rẩy một lúc lâu trước khi chỉ vào tôi và nói một câu hoàn chỉnh.

"Sao cô dám nói với tôi như vậy?"

Trên thực tế, tôi đã nghĩ về nước đi tiếp theo.

Nếu không xử lý được bằng lời nói thì tôi sẽ dùng vũ lực.

Nhưng không ngờ mẹ của Tần Hạ Vân là một con hổ giấy, và bà ấy đã rơi vào thế bất lợi sau vài lời nói.

Chỉ biết mỗi trả lời, đúng là lỗi thời.

Tôi xua tay: “Không đủ để xem, chồng ơi, anh đưa mẹ về đi”.

Tần Hạ Vân lập tức giơ tay: "Đi thôi."

Tần hạ Vân tiễn mẹ ra ngoài, tôi thở nhẹ một tiếng.

Hình tượng thiết kế nhân vật đã thay đổi quá nhiều, tôi cảm thấy hơi lo lắng một lúc.

Không ngờ khi ngẩng đầu lên, tôi thấy ông nội Tần đang đứng cười với tôi ở tầng hai.

"……Ông nội?"

Ông cụ Tần ngồi trên xe lăn giơ ngón tay cái lên khen tôi: “Làm tốt lắm, cô chủ nhà họ Tần của ông thật dũng cảm!”

6

Chẳng mấy chốc, ông nội Tần đã trở về phòng.

Ông ấy dễ mệt mỏi và dành phần lớn thời gian để nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Tần Hạ Vân quay lại.

"Yên tâm đi, mẹ tôi đã sớm tái giá, bà ấy không có tư cách can thiệp vào Tần gia cùng chúng ta bàn chuyện."

Ồ, tôi hiểu rồi.

Tiền lương của tôi được đảm bảo.

Sau đó, anh ấy lại nhìn tôi thật sâu.

Thấy sau lưng tôi có chút nóng khi bị anh nhìn chằm chằm, anh ấy bất ngờ sải bước về phía tôi, nắm lấy cổ tay tôi và đưa tôi lên lầu.

Tôi đã từng trải qua kịch bản này một lần.

Lần trước tôi hơi lo lắng, nhưng lần này tôi đã thấy quen với nó.

"Ông chủ Tần, đây là một mức giá khác."

Tiền là một sự xúc phạm lớn đối với vị tổng tài này.

Tôi đã nghĩ Tần Hạ Vân sẽ lại khinh thường tôi, nhưng không ngờ anh ấy lại vội vàng viết séc đưa cho tôi.

"Đủ chưa?"

Tôi đếm, vcl mẹ ơi, ​​bảy số không.

Tôi nuốt nước bọt.

Chưa kịp lên tiếng đã bị anh đẩy ngã, trên khóe miệng vẫn còn nụ cười đặc trưng của một vị tổng tài bá đạo.

"Lục Niệm Niên, em sốt ruột như vậy sao?"

Tôi hiểu trong vài giây, hình như anh chàng này đã hiểu sai.

Nghĩ rằng tôi đang thèm muốn anh ta?

Tôi liếc nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, tuy anh ấy cao 1 mét 88 và có cơ bụng 8 múi nhưng sức hút của anh ấy thực sự không bằng ông nội Tần.

Tôi muốn nói rõ nhưng anh ta bây giờ có vẻ không muốn nghe giải thích, chỉ muốn vật lộn với tôi, tôi bực tức tát vào mặt anh ta một cái thật mạnh.

Cái tát khiến cả tôi và anh choáng váng.

Hóa ra tôi vẫn là một người có nguyên tắc.

Tôi vốn cho rằng chỉ cần có tiền, bị chó cắn cũng không phải không đành lòng.

Tôi không hề nghĩ rằng mình đã sai.

Tần Hạ Vân hỏi tôi, "Tại sao?"

Tôi cố tìm lý do để không làm anh sốc nhiều như vậy.

Xét cho cùng, bên A là cha mẹ cơm ăn áo mặc của tôi.

Và anh ấy vẫn chưa quyết toán tiền thù lao tháng này.

"...Xin lỗi, Hạ Vân tiên sinh, tôi bán nghệ chứ không bán thân."

Vẻ mặt anh thay đổi: "Em không yêu anh?"

"Làm sao có thể!"

Cha bên A, tình yêu của con!

Tôi không biết kỹ năng diễn xuất của mình sai ở phần nào, khuôn mặt của anh ấy thậm chí còn xấu hơn.

Một biểu hiện của việc bị đánh mạnh vào nỗi đau.

"Em thật sự không yêu tôi"

Tôi đứng bên cạnh anh ấy, sợ hãi kêu lên: "Ông chủ, tôi rất yêu anh, nếu anh không tin, hôm nay về nhà tôi sẽ viết một tờ giấy, tên là Tình yêu của tôi dành cho người chồng bên A !"

Tần Hạ Vân nhìn chằm chằm vào tôi và bắt đầu nghiến răng.

"Không ngờ trên đời này còn có người phụ nữ không yêu tôi."

Hu hu ... Không thể giữ lại được công việc nữa rồi sao?

Tôi không biết liệu tiền lương hàng ngày có được giải quyết không?

Tôi đang thở dài vì tiền lương của mình thì Tần Hạ Vân hít một hơi thật sâu.

Hãy nhìn những ngọn lửa bắn ra từ mắt anh ấy.

Xen lẫn một niềm vui kỳ lạ, và có một chút hung hăng.

"Lục Niệm Niên, anh sẽ khiến em yêu anh!"

Hả? Cái quần què gì zậy?

Có nghĩa là, tôi giữ công việc?

Tôi không thể tin được, anh ấy lấy điện thoại di động ra và chuyển thẳng cho tôi một triệu để bày tỏ quyết tâm.

"Lục Niệm Niên, hiện tại em có thích anh không?"

C.h.ế.t tiệt cái gì vậy! Cha của bên A sẽ cho tôi 10.000 tệ, và tôi muốn bao nhiêu cũng được!

"Vâng, vâng, em thích, rất rất thích. Chúng ta là một đại gia đình hạnh phúc!"

Tần Hạ Vân mím môi và gửi cho tôi một triệu nữa.

Cuộc sống của những người giàu có rất đơn giản và khiêm tốn.

Thật hạnh phúc khi giàu có, vì vậy tôi muốn dùng tiền để mua hạnh phúc, phải không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play