Tô Nhi đi đến cạnh tôi, ánh mắt nhìn xa xăm nói:" Sở dĩ con người không thể thoát khỏi lục đạo luân hồi là do bị tham sân ái ố che mắt.
Bản tính vốn lương thiện, lại bị hồng trần làm cho đảo điên"
Tôi nhìn cô ấy, sau đó đăm chiêu suy nghĩ sâu xa.
Mọi sự trên thế gian đều theo luật nhân quả mà đến, phải chăng mối hoạ tôi đang gánh vác chính là một phần nghiệp lực từ trước tôi đã gieo.
Cái tên Chu Diêu là bị lầm bởi tôi, hay đó chính là thân phận từ tiền kiếp.
Tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy đầu óc rối bời.
Ông nội ung dung ngồi trên ghế gỗ, ánh mắt phảng phất như từ lâu đã nhìn thấu hồng trần, nói:
" Trên thế giới này, có bao nhiêu người buông bỏ được sự cám dỗ của trần thế đâu chứ.
Một đời chỉ đảo điên xoay quanh bốn chữ danh lợi, tiền tài."
Lời ông nội nói rất đúng, đời người cứ quay đi ngoảnh lại chỉ toàn khổ đau, Sinh là khổ; Lão là khổ; Bệnh khổ; Tử khổ; Cầu mà không được; Có được lại mất đi; Oán tắng hội khổ*.
Ai có thể dứt một trong thất khổ này chứ?.
Một khoảng lặng trỗi dậy.
Chúng tôi không nối tiếp câu chuyện còn dang dở, chỉ lặng lẽ ngắm những ngọn toả mệnh đăng, trôi trong biển khổ.
Mỗi một ngọn đèn tượng trưng cho một nỗi nhớ cách biệt mấy thu.
Tiếng gõ cửa đã dập tắt mọi suy nghĩ của tôi, tên tiểu nhị bước vào, khách khí cúi đầu:
" Các vị, chủ nhân của quán trọ đã đến, mọi người có thể xuống đó tính phí ở trọ."
Ông nội gật đầu.
Chúng tôi cùng nhau bước xuống lầu.
Trong quầy bấy giờ có một người đàn ông, ăn mặc trong như thái giám nhà Thanh, đang đứng phe phẩy chiếc quạt.
Vừa thấy chúng tôi, người này liền rất nhanh tay gấp quạt lại, thân thiện cười nói:
" Các vị là người của Dương gian? Cũng đã lâu như vậy rồi mới có người tới đây."
Tôi dùng giọng điệu cung kính nói:
" Chúng tôi quả thật là người dương gian, tới đây để tìm đường vào âm giới."
Ông ấy lả lướt nhìn chúng tôi, sau đó ngạc nhiên nói:
" Ồ! Muốn vào âm giới à? Khà khà, để làm gì?"
Ông nội thành thật đáp lại:
" Chúng tôi muốn tìm Bản Mệnh Chi Mộc."
Người đàn ông trước mặt sựng lại, đảo mắt đánh giá chúng tôi một lượt.
Sau đó giọng điệu có phần nặng hơn:
" Muốn vào âm giới đã khó, còn muốn thay mệnh?"
Ông nội giật mình, ánh mắt kinh hãi ngước nhìn người đàn ông trước mặt:
" Sao ngươi lại biết chúng tôi muốn thay đổi bản mệnh?"
Hắn nhướng mày, giọng điệu thông tuệ:
" Mười người đến đây, thì hết chín người đã có ý định thay đổi bản mệnh rồi."
Người đàn ông ngưng lại nhìn chúng tôi, sau đó lả lướt bàn tay vào không trung:
" Đến thì dễ, về thì rất khó.
Ta khuyên thật các ngươi từ đâu đến thì quay về nơi đó đi."
Tô Nhi đứng lên, nhìn thẳng vào người đàn ông, kiên nghị khẳng định:
" Đã đến đây, thì chúng tôi đều biết được hậu quả rồi, nếu ai cũng sợ vậy chẳng khác nào giơ tay chịu chết cả.
Tuy biết rằng mệnh trời khó cải nhưng không đồng nghĩa với việc nằm im chắp nhận."
Người đàn ông kinh ngạc, nhếch mép cười nói:
" Quả thật kẻ có mắt âm dương, nhìn nhân thế cũng rất khác biệt so với người thường.
Có bản lĩnh."
Tô Nhi có chút e ngại với hắn:
" Người đừng nhìn ta như vậy, ta chỉ nói lên những điều bản thân mình nghĩ thôi."
Ông ấy mở quạt phe phẩy, cười nói:
" Được, nếu các người nhất quyết như vậy, ta sẽ giúp."
Chúng tôi vui vẻ hướng mắt về người đàn ông, không hẹn mà cùng nhau cảm tạ.
Ông ta chính là chủ quán trọ, nhún vai, ánh mắt lộ ra vài tia giảo hoạt:
" Vẫn còn tiền trọ chưa tính."
Ông nội vội sờ s0ạng túi quần định lấy ra một vài tờ tiền.
Người đàn ông đưa chiếc quạt ngăn lại:
"Ở đây, thứ này không đáng giá."
Ông nội khựng lại vài nhịp, ánh mắt pha chút nghi ngờ:
" Vậy..."
Tôi nghĩ mình là một kẻ thông minh, miệng nhanh hơn não nói:
" Mình Tệ?* ý người là Minh tệ có đúng không?"
Người đàn ông khó hiểu, nhìn tôi:
" Đó chỉ là thứ mà bọn hồn ma bình thường sử dụng thôi, còn đây là quán trọ âm Dương dĩ nhiên phí trọ cũng phải là thứ gì đó đặc biệt."
Tôi không hiểu nổi lời nói này, thứ gì đó đặc biệt? Là đang ám chỉ cái gì?
Tôi nhìn sang Tô Nhi, sau đó lại đảo mắt qua ông nội với ngụ ý là hỏi ý kiến của ông.
Ông nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt cũng có vài phần khó hiểu.
Người đàn ông dạo quanh chúng tôi một lúc, sau đó ngưng lại trước mặt tôi.
Chỉ thẳng vào người tôi:
" Ta muốn một thứ trên người cậu"
Tôi nghi ngờ nói:
" Là thứ gì?"
Người đàn ông lại tiếp tục nhìn tôi, với vẻ mặt đắc ý:
"Ta muốn lấy một linh hồn, vốn không thuộc về cậu."
Cả tôi và Tô Nhi đều ngẳn ra vì lời nói của chủ quán, riêng chỉ có ông nội lại quát lớn:
" Không được."
Tôi và Tô Nhi đều chuyển hướng chú ý của mình về phía ông.
Ông nội như thể muốn né tránh ánh mắt chúng tôi, nhẹ giọng nói:
"Mỗi người đều sống nhờ vào linh hồn, ngươi lấy đi linh hồn của Sở Lăng, làm sao nó có thể sống tiếp?"
Chủ quán bật cười khanh khác, giọng điệu có phần lả lơi hơn trước:
" Không, không.
Cậu ta vẫn có thể sống tiếp, vì thứ linh hồn tồn tại trong cơ thể của cậu ta, vốn dĩ nên thuộc về âm giới bọn ta từ lâu rồi."
Ông nội lúc này mặt mày tái nhợt, suýt chút đã đứng không vững.
Tôi vội đỡ ông nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu.
Chủ quán lại nói tiếp:
" Muốn người khác không biết thì từ đầu đừng làm."
Ông nội không nói gì chỉ im lặng.
Nhưng tôi cảm thấy từng lời nói của chủ quán như đang chế giễu vậy, càng nói lại càng thấy được giọng điệu khác thường.
Tô Nhi đến bên ông nội, nhỏ giọng nói:
" Ông ..."
Ông nội thở dài, lắc đầu liên tục:
" Quả báo, tất cả là quả báo"
Tôi càng nghe lại càng mơ hồ.
Không khỏi thắc mắc, hỏi ông:
" Ông nội, ông đang nói gì vậy?"
Chủ quán thở dài, bung quạt lên, nói:
" Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, ông nên để cậu ta biết những gì mình nên biết đi."
Lời nói của chủ quán như một cây dao đăm thẳng vào tim tôi, tôi không biết rốt cuộc hải mươi mấy năm qua, ông nội còn có chuyện gì có thể giấu tôi nữa chứ?
Tôi nhìn ông nội, giọng điệu chất vấn:
" Có chuyện gì, mà còn không thể biết sao?"
Ông nội bình tâm, cuối cùng thở dài một tiếng:
" Sở Lăng, con nghe ông nói.
Dù ta có làm bất cứ chuyện gì, cũng là muốn tốt cho con"
Tôi không đáp trả chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Ông nội lại nói tiếp:
" Ta...!Vốn dĩ không phải ông nội của con"
Câu nói này như thể một luồng điện xẹt qua não tôi.
Ông nội mà đêm ngày lo lắng cho tôi, lại nói với tôi rằng " không phải ông nội"?
Tôi lắc đầu, ôm chằm lấy ông.
Từng hơi thở và cử chỉ của ông vẫn không có gì khác biệt, tôi có chút ấm ức nói:
" Ông nội, có phải ông đang trao đổi thứ gì với chủ quán đúng không? Làm sao mà người không phải là ông của con được?"
Ông nội vỗ vỗ vai tôi, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng:
" Năm con lên mười, ông nội con là Chung Hán Uy thọ mệnh đã tận"
Tôi cười khổ, không thể chịu nổi từng lời của ông:
" Lừa gạt, ông là ông của con"
Ông nội nhìn tôi, áy náy nói tiếp:
" Ông ấy thấy ta và cháu trai của mình- Chu Diêu, đang chốn chạy khỏi nanh vuốt của kẻ ác ...nên đã ra tay cứu giúp và đồng ý cho ta mượn xác hoàn hồn..."
Tôi không thể tin nổi, mọi sự việc đau khổ, cuối cùng lại bắt nguồn từ người mà tôi thương yêu nhất.
Tôi nóng giận quát lớn:
" Vậy còn Chu Diêu thì sao? Từ đầu ông đã biết việc này không liên quan tới con nhưng lại luôn giấu giếm con."
* Oán tắng hội khổ: là luôn gặp hoặc sống chung với người mình không thích, hoặc không thích mình.
* Minh tệ: giấy tiền vàng bạc.