Ánh mặt trời vừa nhô lên từ cánh rừng, bỗng nhiên vụt tắt, bóng tối lại tiếp tục bảo trùm lấy toàn bộ khu rừng.

Tôi cũng có thể quan sát được toàn bộ sự thay đổi này, chỉ trong một khoảng khắc nhất thời.
Ông nội hướng mắt, nhìn xung quanh một lượt, sau đó ôn tồn nói:
" Nơi đây là ranh giới cuối cùng, giữa hai giới Âm, Dương.

Mặt trời không cách nào tồn tại được lâu, nên chỉ có thể chiếu sáng đôi chút rồi vụt tắt."
Tôi cảm thấy, lời ông nội giải thích vẫn chưa làm rõ được vấn đề thắc mắc trong lòng tôi, tôi nhìn ông, với ánh mắt lộ ra vài phần kinh ngạc:
" Vậy ở âm giới cũng có mặt trời sao ông?"
Ông nội vẫn giữ nét mặt trầm tĩnh, như mặt nước tĩnh lặng, không hề lấy động:
" Không, nếu bước hẳn hoàn toàn vào âm giới, sẽ không còn thấy mặt trời"
Có lẽ, câu nói này đã một phần khẳng định được âm giới không phân ngày, đêm, bóng tối là một vị vua không ai có thể thay thế được.
Tô Nhi vươn vai một cái, bĩu môi nói:
" Hôm nay, chúng ta vẫn phải đi à ông? Nhưng rõ ràng không ai biết đường đến Âm Giới ở đâu cả?"
Ánh mắt ông nội trong suốt, phảng phất như muốn nhìn thấu chúng tôi vậy:
" Cứ đi thẳng, sẽ tìm được đường thôi"
Ông nội ngưng lại, ánh mắt tỏ vẻ thông tuệ nói:
" Tương truyền rằng, đường đến rảnh giới Âm Dương, mỗi lần mở ra đều không giống nhau, thay đổi liên tục.

Có người chỉ dùng vài ngày đã đến, lại có người bị lạc đến hết thọ nguyên rồi bỏ xác nơi đây, mỗi ngày đều dùng thọ nguyên một năm để đánh đổi.

Nhưng chúng ta đều đã được tứ thúc các con dùng trận pháp canh giữ ba hồn bảy vía, chí ít không hao tổn nhiều thọ nguyên."

Tô Nhi gật đầu, có chút ủ rũ:
" Con có hơi đói bụng...!Hay là, chúng ta tìm chỗ nào đó ăn đi."
Tôi cũng gật đầu đồng ý, tán thành quán điểm này.

Bởi trước lúc đi, cứ nghĩ sẽ thuận lợi trong ngày tìm được Bản Mệnh Chi Mộc, nào ngờ bây giờ, tình hình có vẻ không ổn lắm:
" Đúng đó, ông nội hay chúng ta tìm chỗ nghỉ chân, ăn chút gì đó được không?
Hiển nhiên có thể thấy, ông nội vẫn cứ gật đầu đồng ý.

Ông chỉ tay về con đường phía trước, nói:
" Tạm thời chúng ta cứ đi theo con đường này, biết đâu gần đây có chỗ dừng chân."
Tuy trước đó tôi có một suy nghĩ, giữa nơi thâm sơn cùng cốc, gần âm giới như vậy thì khả năng có người kinh doanh gì đó rất là nhỏ.
Nhưng tôi cũng không nên vì suy nghĩ nhất thời, mà làm loạn mọi người được.

Dù khả năng rất ít, nhưng cũng không phải là không có khả năng.
Tôi hoàn toàn dẹp đi suy nghĩ vớ vẩn, sải chân bước về phía trước, dù rằng có gặp bao nhiêu trắc trở, bao nhiêu khó khăn, người có lòng chắc chắn sẽ được đền đáp.
Đi một đoạn rất xa, cuối cùng xuất hiện trước mặt chúng tôi là một quán trọ.

Nhưng rõ ràng ở nơi sơn cùng thủy tận, lại xuất hiện một quán trọ vô cùng khang trang, người, ngựa tấp nập.
Tô Nhi há mồm kinh ngạc, thốt lên một câu:
" Không phải chứ!"
Tôi nhìn chằm chằm quán trọ, cảm thấy thế gian, không thiếu người có chí kinh doanh.

Một nơi như vậy, mà có thể mơr được một khách đi3m lớn, còn vô cùng đắt khách nữa chứ.
Tôi và Tô Nhi đều kinh ngạc, duy nhất chỉ có ông nội là quan sát rất kĩ càng.

Tôi thấy vậy, liền nói một câu:
" Ông nội, có gì không đúng à?"
Ông nội vừa nghe thấy tôi nói, liền trực tiếp liếc mắt một cái, sau đó trả lời:
" Ranh giới âm Dương là nơi dương khí suy yếu nhất, tại sao lại có người mở quán trọ?"
Giờ đây, nghe ông nội nói ra lí lẽ như vậy, tôi có chút run sợ, nhỏ giọng hỏi ông:
" Ý ông nói là...quán trọ này không phải của người thường?"
Ông nội gật đầu, nhưng vẫn không hề tỏ ra vẻ sợ hãi:
" Quán trọ này là do người âm mở"
Tô Nhi vừa nghe tới đây, liền giật mình núp sau lưng tôi:
" Người âm..."
Tưởng rằng ông nội sẽ tiếp tục đi, nào ngờ ông lại hướng mắt ra hiệu vào trong:
" Đã là quán trọ đều có thể nghỉ ngơi"
Tô Nhi nhìn tôi, ánh mắt như muốn hỏi liệu có ở được không? Tôi gật đầu vỗ vỗ tay cô ấy.
Ông nội vừa dứt lời liền bước vào, Tôi và Tô Nhi cũng vào theo.

Tiểu nhị ở quán khi gặp chúng tôi, liền vui vẻ chào hỏi còn nhiệt tình dọn một nơi thoáng mát cho chúng tôi ngồi.

Hắn vừa lau bàn vừa hỏi:
" Các vị dùng gì?"
Ông nội trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng:
" 3 bát mì đi"
Tiểu nhị nhanh nhẹ nói:
" Được thôi, tới liền"
Hắn vừa vào quầy, đã nhanh chống bưng ra 3 bát mì thơm phức.

Nhưng tôi và Tô Nhi vẫn không dám đụng vào, tiểu nhị thấy sắc mặt tôi không tốt, liền hỏi:
" Khách quan, có phải không hợp khẩu vị đúng không?"
Tôi đó dự lắc đầu, ông nội liền lên tiếng:
" Ăn ngon lắm, nếu con không dùng sẽ nguội đó"
Ánh mắt Tô Nhi có chút bẽn lẽn, nhìn tôi và ông, như muốn hỏi là ăn được không?
Ông nội dùng cái gật đầu khẳng định, tôi và Tô Nhi mới dám dùng bữa.
Tiểu nhị thấy vậy cũng không hỏi gì thêm, nhưng khi vào quầy, ánh mắt của hắn lúc nào cũng dán chặt lên người chúng tôi, như thể muốn quan sát nhất cử nhất động vậy.
Sau khi dùng bữa xong, hắn đến nói với chúng tôi:
" Khách quan, đợi đến giữa khuya chủ quán chúng tôi mới đến thu tiền.

Chẳng hay...!Các vị muốn đến dương gian hay âm giới."
Tôi nhanh nhẹ trả lời:
" Âm giới"
Hắn giật mình nhìn tôi, phải một lúc lâu mới nói tiếp:
" Âm giới cách đây không xa, nhưng giờ này không thể vào"
Ông nội nhìn hắn với sắc mặt nghiêm nghị:
"Tại sao không thể vào?"
Hắn kéo một cái ghế ngồi xuống, thành thật nhắc nhở:
" Tuy âm giới không có ngày đêm nhưng giờ giấc vẫn rất nghiêm khắc, giờ là lúc mở quỷ môn để oán hồn có thể đi ra, còn đến giữa khuya mới là lúc oan hồn vào quỷ môn.

Đây là giờ giấc tính từ ngày quỷ môn mở cửa."
Ông nội gật đầu.
Hắn nhìn chúng tôi một lược, sau đó ghé lại gần hỏi:
" Có phải các vị từ dương gian đến không?"
Ông nội như bị nói trúng tim đen, có chút giật mình:
" Sao cậu biết"
Hắn nhìn xung quanh, sau khi khẳng định không ai có thể nghe lén mới dám nói:
" Các vị là người bằng da bằng thịt, tuy có thể qua mắt những hồn ma bình thường, nhưng rất khó qua mắt quỷ sai.

Tạm thời cứ nghỉ ở đây một đêm, chủ nhân đến sẽ giúp các vị dễ dàng thông âm giới"
Ông nội nghe tới đây đã biết được tất cả, quán trọ này là nơi cấp giấy thông quan mà tứ thúc nhắc đến trước đó.

Trước mắt tạm thời nghỉ lại trước cũng không có thiệt hại gì.
Tiểu nhị thấy chúng tôi đều đồng ý, liền nhanh chân lên lầu dọn một căn phòng thật rộng cho chúng tôi.
Khi vừa lên căn phòng, tôi mới phát hiện hắn chỉ cho chúng tôi duy nhất một phòng, đồng nghĩa với việc đêm nay tôi, ông nội và cả Tô Nhi sẽ nghỉ ngơi chung một chỗ.
Dự định sẽ nói với hắn thêm cho chúng tôi một căn phòng, nào ngờ ông nội lại ngăn cản:
" Tạm thời ba người chúng ta ở chung, có gì sẽ dễ hành động hơn"
Tôi và Tô Nhi nghe vậy cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng nhìn đi nhìn lại, căn phòng này trang trí toàn giấy trắng, trông chả khác gì kiểu trang trí trong nhà tang lễ cả.Đến cả cửa sổ cũng không thể đóng lại, vì vậy gió thổi bảo nhiêu chúng tôi liền hưởng đủ bấy nhiêu.
Tuy bề ngoài trang trí khang trang, bắt mắt, nhưng bên trong đồ nội thất lại vô cùng đơn sơ, cũ kỹ.

Nhìn chung chỉ có thể đánh giá đây là một quán trọ vô cùng bình dân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play