Chửng Cứu Bá Đạo Tổng Tài

Chương 117: Game 2 - Omega Nóng Nảy Của Nguyên soái

____________

"Anh chỉ đang cố chọc tức tôi phải không?" liếc nhìn Nguyên soái một cái.

Lúc đó Nubile Gypsy mới nắm bắt được tình hình, xem ra Nguyên soái vẫn chưa xong việc với Hoàng tử Hiệp Thư ngay cả khi hoàng tử đã xong việc với hắn.

Cô lấy cớ nói: "Tôi vừa nhớ ra có một số việc khẩn cấp cần giải quyết. Thư Thư chúng ta gọi nhau sau nhé, hẹn ngày có thể gặp mặt nói tiếp."

Trong lòng cảm thấy tội lỗi, Ôn Tần Khê xin lỗi và hứa sẽ gọi điện cho cô trước khi tiễn cô.

Khi bóng dáng của cô biến mất, y quay lại trừng mắt nhìn Nguyên soái với những mảnh băng ngọc lục bảo tỏa ra từ đôi mắt quyến rũ của y, "Anh muốn gì?"

Lúc này, Khước Nhiên Triết đã hoàn toàn thoải mái, nghiêng người ôm lấy chiếc cốc lần nữa nói: "Cà phê ở đây khá ngon nên tôi đến xem thử. Ai ngờ tôi lại thấy hoàng tử nắm tay một alpha."

"Thật sự không phải chuyện của anh. Bây giờ nếu không có chuyện gì nữa tôi đi đây," Ôn Tần Khê chuẩn bị rời đi, nhưng Khước Nhiên Triết lại nhấp một ngụm nữa rồi nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ngang ngược: "Cậu ngồi xuống nếu cậu biết điều gì tốt cho mình," trong khi chạm vào thiết bị liên lạc của mình để phát âm thanh đã quá quen thuộc với y.

Đôi mắt của Ôn Tần Khê mở to không thể tin được khi y nghe thấy cuộc trò chuyện của họ trên hành tinh màu đào phát ra từ máy liên lạc của Khước Nhiên Triết.

"Chết tiệt!" y hét lên khi phản ứng bay của y đá vào nó.

Y chỉ có thể nghĩ đến chạy càng xa càng tốt, nhưng y còn chưa đi được nửa bước, đã bị Khước Nhiên Triết từ phía sau ôm chặt lấy eo hắn một cách mơ hồ.

"Cậu đi đâu vậy, Thư Thư? Chúng ta còn chưa nói chuyện xong mà," hắn vừa nói vừa còng cổ tay Triệu Hiệp Thư về phía trước trước khi thả y đi.

Ôn Tần Khê không thể tin được, cố gắng giải thoát cổ tay mình khỏi còng nhưng vô ích.

"Nguyên soái, anh có nghĩ rằng điều này hơi quá đáng không? Nếu tôi mà còng mà bước ra khỏi đây thì đó sẽ không phải là điều tốt cho cả hai chúng ta. Hãy cởi những thứ này ra và tôi sẽ sẵn lòng đi cùng anh," Ôn Tần Khê muốn giải thích với hắn, mặt đỏ bừng giận dữ, vài sợi tóc buông xõa trên tai trái.

"Đừng lo quá, toàn bộ khu vực này thuộc về cậu và chỉ tôi trong mười phút tới. Nhìn xem ngay cả nhân viên pha cà phê đã rời đi từ lâu rồi," hắn nói trong khi loay hoay với chiếc máy liên lạc của mình.

'Mẹ kiếp!' Ôn Tần Khê chửi thầm trong lòng và lo lắng theo đuổi đôi môi của hắn.

Y quyết định thay đổi chiến lược của mình và hành động đáng thương, bằng mọi cách để khiến Nguyên soái quay lưng lại.

“A,” y rên rỉ, nhưng Khước Nhiên Triết không thèm liếc nhìn y một cái, y thử lại lần nữa, “ah, à……nó chật quá, cổ tay tôi đau quá. Triết ca, anh có thể nới lỏng ra giúp em được không? "

Được Triệu Hiệp Thư gọi là Triết ca khiến máu hắn dồn dập đến quên cả thở.

Hắn khao khát kiểu xưng hô đó thoát ra khỏi miệng Triệu Hiệp Thư một lần nữa vì nó rất dễ nghe.

Hắn muốn bắt y nói lại nhưng đây không phải là thời điểm cũng như địa điểm thích hợp.

Hắn vô thức nuốt nước bọt rồi nói: "Cậu nghĩ tôi không biết cậu không yếu đuối như bề ngoài sao? Đi thôi,

Ôn Tần Khê cười lạnh nhìn nguyên soái, ánh mắt đầy căm hận lạnh lùng, nhưng Khước Nhiên Triết chỉ mỉm cười khi chiếc xe chở họ đến địa điểm an toàn.

Nếu biết trêu chọc Triệu Hiệp Thư thú vị như vậy thì hắn đã làm từ lâu rồi.

Hoàng tử giống như một chú thỏ hung dữ dễ thương ngay cả khi tức giận trông vẫn rất đáng yêu.

Ôn Tần Khê bị nắm cùi chỏ dẫn vào một nhân viên ngân hàng ngầm vắng vẻ trước khi bị nhốt vào một căn phòng xám xịt buồn tẻ chỉ có một chiếc ghế và một chiếc gương hai chiều.

Khước Nhiên Triết mới rời khỏi phòng được hai phút thì Ôn Tần Khê khó chịu gọi hắn.

"Nguyên soái, tôi muốn đi tiểu!" sau đó, "Khước Nhiên Triết, tôi sẽ tè khắp phòng nếu anh không thả tôi ra đó!" Ngoài ra, "Triết ca! Triết ca! Tôi thực sự phải đi."

Trong lúc đó, cửa không hề có dấu hiệu bị mở nên Ôn Tần Khê quyết định hành động trơ trẽn.

Y đứng dựa vào tường và giả vờ cởi khóa quần, quay lưng vào tấm gương hai chiều.

Phương pháp của y tỏ ra hiệu quả khi Khước Nhiên Triết giận dữ xông vào nhưng vấp phải tiếng cười vang dội của Triệu Hiệp Thư.

"Hahaha, sao không chịu vào nhanh hơn đi. Bây giờ đừng lãng phí thời gian của tôi nữa, tôi còn rất nhiều việc phải làm," y nói trong khi giơ cổ tay lên, "nhưng trước tiên hãy loại bỏ những thứ này đã."

Ánh mắt xuyên thấu của Khước Nhiên Triết thăm dò y, nói: "Nếu tôi làm vậy, cậu sẽ tấn công tôi. Tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cậu."

"Triết ca đừng có vô lý nữa. Đây có phải là một trong những tưởng tượng bệnh hoạn của anh hay gì đó không? Đó là lý do tại sao anh nhất quyết muốn còng một omega yếu đuối?"

Khước Nhiên Triết cười khúc khích trước từ yếu đuối trước khi đáp lại bằng một tia mê hoặc trong đôi mắt phượng.

"Thực ra là vậy. Tôi thực sự thích thú với điều này," hắn trả lời thành thật nhưng sự trung thực của hắn không được đánh giá cao.

"Tôi rất vui vì cậu đang tận hưởng nhưng tôi thì không," với vẻ mặt đen đủi có thể dọa chết một con ma nhưng nó không có tác dụng gì với alpha, người dường như thấy điều đó thật buồn cười.

"Tôi hứa sẽ không tấn công anh. Chỉ cần cởi chúng ra thôi."

Khước Nhiên Triết do dự một phút nhưng vẫn đưa tay tháo còng ra nhưng vừa làm xong, Triệu Hiệp Thư đã đá ống chân của hắn dưới gầm bàn.

"Chết tiệt! Cậu đã nói là không, cậu đã hứa mà," hắn nói ước gì có thể đè bẹp omega xuống và dạy y một số cách cư xử.

Ôn Tần Khê nhếch môi nói: "Tôi đã hứa không dùng tay, nhưng không là có dùng chân tấn công hay không, hiện tại anh muốn biết cái gì?"

Nguyên soái nhìn y một lúc như thể đang cố gắng vạch mặt omega này, người đã đánh lừa thành công toàn bộ vũ trụ bao gồm cả chính hắn.

"Mọi thứ, tôi muốn biết mọi thứ."

***

Ôn Tần Khê nghe hết lời đều cười nhạo, vị nguyên soái ngây thơ này còn tưởng rằng y sẽ tuân theo.

Y thấy buồn cười quá nên vừa cười khúc khích vừa nhìn đi chỗ khác.

Khước Nhiên Triết vẫn luôn nhìn chằm chằm vào y, suy nghĩ đủ thứ, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đó run run, cười khúc khích, ánh sáng phản chiếu trên làn da ngọc bích của Triệu Hiệp Thư đột nhiên có cảm giác muốn chạm vào nó xem nó có mịn màng không.

Vô tình, Khước Nhiên Triết theo bản năng tiến lại gần hơn một chút, nhìn chằm chằm vào Triệu Hiệp Thư như thể hắn phát hiện ra điều gì đó thú vị.

"Nào Nguyên soái, anh biết tôi không thể làm điều đó. Làm sao tôi có thể bày tất cả các quân bài của mình lên bàn được? Điều đó có phải là ngu ngốc đối với tôi không?" Ôn Tần Khê can đảm đáp lại bằng ánh mắt với hắn nhưng phương pháp của y lại phản tác dụng khi khuôn mặt y dần dần nóng lên buộc y phải nhìn đi chỗ khác một lần nữa.

Khước Nhiên Triết có rất nhiều câu hỏi mà hắn đã chuẩn bị để hỏi Triệu Hiệp Thư, nhưng vào lúc này, bộ não của hắn đã phản bội hắn ngay lập tức trở nên trống rỗng.

Những câu hỏi có trật tự được cân nhắc kỹ lưỡng đã bị ném ra ngoài cửa sổ bằng cách thẩm vấn bừa bãi.

"Mục đích của cậu là gì?" Nguyên soái tựa lưng vào ghế liếc mắt nhìn Triệu Hiệp Thư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play