Bên Thẩm Nhạc Thần thì cầm một đoạn ghi hình còn lại trong tay nhìn một lúc rồi bẻ gãy nó ra thành mấy mảnh vứt vào sọt rác.
Cố Mộng Diệp ngồi trên chiếc xe hơi của Thẩm Nhạc Thần, tay cầm lái vì sợ mà run rẩy kịch liệt, dù có cố trấn an cỡ nào hắn cũng chẳng thể làm cho nó bình tĩnh lại được, giương đôi mắt nhìn kính chiếu hậu bên ngoài, thấy còn chưa có chiếc xe khả nghi nào đi theo mình, hắn có hơi lo lắng nghĩ có phải kế hoạch của hắn không thể thành công hay không?
Ra đến đường cao tốc, Cố Mộng Diệp bắt buộc phải tăng tốc độ lái xe lên ở mức cho phép, mãi đến lúc này khi nhìn thấy đằng sau đuôi xe của mình đã xuất hiện thêm một cái xe khác ở mức độ nhất định, mà người lái chiếc xe đó không ai khác chính là Thẩm Tệ Phẩm.
Cố Mộng Diệp vui mừng, vội tăng tốc xe thêm một chút đôi mắt màu nâu nhạt lâu lắm rồi mới có lại được chút ánh sáng, tìm được một chút niềm vui trên chiếc ghế lái này.
Đường cao tốc hôm nay vắng xe nên lái vô cùng thoải mái, Cố Mộng Diệp cũng chẳng ngại thả lỏng bản thân mà chìm đắm vào thế giới bị bỏ lại phía sau ô cửa xe.
Đây là hành động hắn thường làm nếu như không thể giả tỏa được áp lực, thường thì hắn sẽ lấy chiếc xe đua mình mua ra rồi lái một vòng trên đường cao tốc vào ban đêm, cảm nhận từng trận gió lạnh buốt cắt xé làn da, nhìn bóng đêm vô tận nuốt chửng chiếc xe cùng với hắn vào màn đêm, sẽ nhìn thấy những ánh đèn le lói ở cột điện bị tốc độ của chiếc xe chạy qua chỉ để lại một chút ánh sáng, như một vì sao băng lướt qua giữa màn đêm.
Khoảnh khắc đó là lúc hắn cảm thấy bản thân thật tự do, không lo không nghĩ cứ thế mà lái vô định không đích đến, vì hắn chẳng có nơi nào để đến cả, chẳng có chỗ nào chịu chứa chấp hắn.
Đi được một quãng Cố Mộng Diệp thấy phía trước có một cái hầm cao tốc, hắn đã tính hết cả đường đi rồi, trên con đường này chỉ có duy nhất một cái hầm dài này và cũng là cơ hội duy nhất cho hắn.
Chỉ là mọi thứ đã chuẩn bị tốt rồi, nhưng lúc đối diện với nó lại đáng sợ vô cùng, nhưng mũi tên đã ra khỏi cung cũng chẳng thể rút lại được nữa.
Hít thở thật sâu lấy lại dũng khí, hắn cũng cảm thấy cái chết không đáng sợ như vậy.
Dù sao cũng đã chết một lần rồi, nhưng lần đó cái chết quá vô nghĩa.
Lần này cũng là đối diện với cái chết, nhưng lần này nó lại có ý nghĩa vô cùng.
Chỉ là...
Chỉ là...
Chỉ là...
Ước mơ của hắn cũng chỉ tới đây thôi, có lẽ là vô duyên với ước mơ được người người yêu thương, thật xin lỗi bản thân, thật xin lỗi...
Két.
Thẩm Tệ Phẩm đang lái theo sau đuôi xe của Thẩm Nhạc Thần, đột nhiên bị chiếc xe trước mặt làm cho kinh hãi, cái xe kia vậy mà lại quay đầu xe lái hết cỡ về phía xe của gã! Thẩm Tệ Phẩm kinh hãi hét lên. "Mày điên rồi! Thẩm Nhạc Thần mày điên rồi có phải không?". Gã chỉ có thể mặc bản thân gào thét như vậy, dù sao thì xe đang lái với tốc độ rất cao, dù có thắng hay quay đầu xe lại cũng chẳng kịp nữa, vì cả hai xe đã gần nhau lắm rồi!
Cố Mộng Diệp đối diện xe với Thẩm Tệ Phẩm, với tốc độ rất cao.
Khoảng khắc hai xe khi chạm vào nhau, một giây nào đó hắn rất sợ, muốn đạp phanh lại nhưng nghĩ phanh xe đã bị làm hỏng, dù có đạp cũng vô dụng, nhưng hắn vẫn muốn đạp thử một lần chỉ cần như vậy thôi hắn sẽ chết tâm, sẽ buông bỏ.
Bàn chân vừa nâng lên lại bị một trận đau nhói buốt, khiến Cố Mộng Diệp đau đến nhăn mày tư tưởng muốn đạp phanh xe cũng chẳng thể làm được nữa, vì bây giờ ngay cả sức nâng chân lên để đạp phanh, hắn cũng chẳng làm được, nhưng còn chưa cảm nhận được cơn đau ở chân rõ ràng thì...
Rầm!
Tiếng xe va chạm vang lên trong hầm cao tốc được phóng to hết mức có thể, khiến cả hầm cao tốc một trận kinh thiên động địa, thảm cảnh quả thật không dám tưởng tượng đến.
Bên trong chiếc xe hơi màu đen bị biến dạng, túi khí màu trắng được bung ra vô cùng đúng lúc che chở cho người đằng trước tay lái, nhưng vẫn chậm một bước vì những mảnh thủy tinh và vụ nổ đã khiến người bên trong dù có mười cái mạng cũng chẳng thể giữ nổi.
Cố Mộng Diệp đau đớn cố gắng hé mắt nhìn mọi thứ xung quanh, muốn xem xem kẻ kia đã chết chưa nhưng vì quá đau cũng rất mệt nên không cảnh phía trước chỉ có một mảnh mơ hồ, mí mắt nặng lắm, nặng vô cùng, mở thôi cũng đã khó lắm rồi, chân cũng đau lắm, tay đau vô cùng, đầu như muốn nứt ra vậy, cả người ẩm ướt khó chịu lắm, nhất là ánh lửa từ chiếc xe bốc ra chiếu vào vũng máu đỏ đến chói mắt đang tràn ra khỏi người, khó nhìn lắm.
Đã kết thúc rồi, Cố Mộng Diệp - đi tới đây được rồi, mày hết nhiệm vụ rồi, lần sau...
Thật đau, Thẩm Nhạc Thần em đau...em sợ đau...
"Bảng tin thời sự mới nhất hôm nay, đưa tin về một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra trong đường hầm trên cao tốc, nguyên nhân ban đầu điều tra được thì chủ nhân của chiếc xe hơi màu đen, đột nhiên quay đầu xe lại cố tình tông vào chiếc xe phía sau, theo như điều tra được cả hai chiếc xe đều không xảy ra trục trặc gì về vấn đề xe, vì thế cảnh sát đang đưa ra kết luận người lái xe màu đen đằng trước cố tình gây tai nạn, được biết không xảy ra tình trạng thương vong nghiêm trọng nào do đường hầm không có nhiều phương tiện qua lại, nhưng chủ nhân của hai chiếc xe hơi đang trong tình trạng nguy kịch và được đưa vào bệnh viện, thông tin chi tiết đang được các cơ quan chức năng làm rõ".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT