Vì thế mà cả hai đã cùng nhau trải qua những tháng ngày tự ngược tâm ngược thân, tự cho bản thân kẹo đường, mà sống yên ổn qua được hai năm.
Trong hai năm gần đây Cố Mộng Diệp đã vào sinh ra tử vô số lần, may mắn có Thẩm Nhạc Thần luôn xuất hiện, vì thế mà tình cảm của hắn dành cho y ngày một nhiều hơn, và lá gan cũng lớn theo không kém.
Hôm nay Cố Mộng Diệp quyết định việc trọng đại đó chính là tỏ tình Thẩm Nhạc Thần, hắn đã rất tự tin về độ hoàn hỏa của buổi tỏ tình lần này.
Gọi điện thoại hỏi nhóm A Tần đã chuẩn bị tới đâu rồi, Cố Mộng Diệp nghe bên kia báo cáo tình hình hài lòng gật đầu, hiện tại nhóm A Tần vẫn chưa biết được đối tượng của hắn là ai, vẫn còn đang háo hức chờ đêm nay hắn đại công cáo thành, rồi tiết lộ danh tính người yêu luôn.
Giữa trưa sau khi cùng Thẩm Nhạc Thần gặp Khiêm gia, Cố Mộng Diệp vội vã chạy lên lầu chuẩn bị quần áo trước, rồi lại chạy xuống lầu đi đến chỗ Thẩm Nhạc Thần đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cố Mộng Diệp rón rén lại gần đứng đằng sau lưng Thẩm Nhạc Thần, chăm chú nhìn khuôn mặt anh tú của y, dù đã ngoài ba mươi nhưng người nọ vẫn giữ được nét phong độ ở tuổi hai mươi mấy, vẻ đẹp chỉ là càng thêm trưởng thành hơn mà thôi.
Thẩm Nhạc Thần chưa ngủ sâu lắm đầu y đặt lên lưng ghế sopha, cảm giác được có ai đó lại gần vì thế mí mắt y nhẹ nhàng nâng lên, tầm mắt hai người nhanh chóng nhìn nhau.
Ánh nắng trưa hôm nay không gắt như ngày thường, mà mang theo cảm giác ấm áp dịu nhẹ làn gió mát bên ngoài đang đùa giỡn trong nắng ấm, nhưng lại bị cản bởi cửa sổ sát đất vì thế chỉ có thể nghe ra âm thanh làn gió đang nô đùa với tán lá cây tạo ra tiếng 'xào xạt', mọi thứ như được ấn nút tạm dừng tại không gian nơi đây.
Ánh sáng vàng nhạt hắt lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp đến hoàn hảo của Cố Mộng Diệp, khiến hắn càng như một tinh linh từ thế giới cổ tích bước ra, đôi mắt màu nâu nhạt phát sáng dưới ánh nắng càng trong suốt thoát tục, nụ cười nhẹ bên môi còn đang giương lên chưa kịp buông xuống, đã bị người khác vô tình bắt gặp được, vì thế mà trầm luân cả một đời.
Đôi mắt đen lãnh đạm của Thẩm Nhạc Thần từ lâu đã chẳng còn độ lạnh nào trước mặt Cố Mộng Diệp nữa, nếu nhìn kĩ sẽ thấy sâu trong con ngươi bóng đêm vô tận đó sẽ có một tia sáng nhỏ, mà tia sáng đó chỉ tỏa sáng với duy nhất một người.
"Còn chuyện gì nữa sao?". Thẩm Nhạc Thần đánh thức khoảng không im lặng trước tiên, giọng y thả nhẹ vô cùng mang theo nét chiều chuộng.
"Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi! Tôi đã đặt ở một nhà hàng rồi, đảm bảo hợp khẩu vị của anh!". Cố Mộng Diệp vui vẻ nói ra chuyện mình đang muốn thực hiện ra, đôi mắt cũng không nhịn nổi mà toàn là ý cười trong đó.
"Ăn mừng?". Thẩm Nhạc Thần cau mày, thầm nghĩ chỉ là một bữa đi ăn thôi mà, vì sao em ấy lại vui như vậy? Dù sao thì hôm nay hai người cũng đã thành công ký thêm một đơn hợp đồng với Khương gia, mà người phụ trách ký hợp đồng đó lại là Khiêm Yến Vị - người bạn thân của Cố Mộng Diệp.
Cố Mộng Diệp vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, bảo. "Vừa ăn mừng lại cũng chẳng phải ăn mừng, tối đến anh sẽ biết nhớ ăn mặc đẹp một chút nhó". Nói rồi hắn chạy lật đật về phòng chuẩn bị cho buổi tỏ tình tối nay.
Thẩm Nhạc Thần nhìn bóng lưng của hắn, khẽ mỉm cười cũng đứng dậy đi tắm.
Đêm xuống cả hai cùng nhau ngồi lên xe rồi đi đến địa điểm Cố Mộng Diệp đã đặt trước đó.
Cố Mộng Diệp đã mặc một bộ âu phục màu trắng đen mà hắn đã giữ rất kỹ, bộ âu phục vừa đơn giản lại không khiến người khác phải rối mắt, nhưng được Cố Mộng Diệp mặc lên lại toát lên hết được vẻ đẹp của nó, nhìn người nọ chẳng khác gì một chàng hoàng tử đẹp trai đang đi đến bữa tiệc hoàng gia.
Cố Mộng Diệp đã được đặc cách lên ngồi hàng ghế phó lái, cũng là người đầu tiên được ngồi lên chiếc ghế huyền thoại này, vì thế mà hắn càng có hy vọng mình sẽ thành công!
Đến nhà hàng cả hai cùng đi vào trong, nhà hàng Cố Mộng Diệp chọn là một nhà hàng nổi tiếng nằm giữa trung tâm thành phố, phong cách Âu cổ vì thế mà đẹp vô cùng, những món ăn ở đây cũng hợp khẩu vị của cả hai vô cùng, Thẩm Nhạc Thần phải công nhận rằng người này rất dụng tâm trong bữa tối hôm nay.
Sau khi ngồi ăn được một khoảng thời gian cũng cảm thấy thời gian vừa đủ, vì thế Cố Mộng Diệp uống một ngụm rượu vang đỏ lấy dũng khí, hắn hít sâu một hơi sau đó dùng giọng điệu rành mạch rõ ràng nói.
"Thẩm Nhạc Thần, tôi thích anh, anh đồng ý làm bạn trai của tôi đi".
"...". Thẩm Nhạc Thần đang cắt miếng thịt bò nghe được lời tỏ tình của hắn thì khựng lại, nhưng sau đó y lại tiếp tục cắt thịt rồi lại từ tốn bỏ thịt vào miệng và nhai một cách từ tốn.
"...". Cố Mộng Diệp chăm chú nhìn sắc mặt của y, nhưng chẳng thấy bất cứ cảm xúc nào gọi là ngạc nhiên hay vui mừng của y, mà chỉ chờ được sự điềm nhiên đến phát hoảng của y.
Thẩm Nhạc Thần lại bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, nhưng mãi y mới nuốt trôi được thứ chất lỏng vừa ngọt lại vừa cay chát của nó. "Thay vì ở đây làm mấy chuyện vô bổ thì tôi nghĩ cậu nên về đọc lại bản hợp đồng tôi cho cậu ký, quên những gì trong hợp đồng ghi rồi sao?".
"Không có quên, chỉ là nếu anh cũng thích tôi thì chẳng phải hợp đồng vô hiệu sao? Trong hợp đồng không đề cập cấp trên không được phép thích nhân viên của mình". Cố Mộng Diệp vô cùng tự tin việc y thích mình, dù sao những việc xảy ra với hắn y đều rất quan tâm, còn ghen, lo cho hắn, đây chẳng phải thích thì là gì? Ngay cả Tề Hoàng Thiên cũng nói những việc như vậy chỉ xảy ra khi người kia thích đối phương, nên hắn càng chắc chắn y thích hắn.
"Hiểu lầm gì rồi phải không? Từ trước tới giờ tôi chưa từng có chút tình cảm với cậu, tôi cũng chẳng có hứng thú với một thằng đàn ông". Thẩm Nhạc Thần sợ người trước mặt còn chưa hiểu rõ vì thế còn tốt bụng nói thêm một cậu. "Thay vì ở đây ảo tưởng thì chẳng bằng đi về làm việc đi, như vậy sẽ có ích hơn đấy".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT