Thẩm Nhạc Thần cũng có chút bất ngờ, nhưng không nói nữa chỉ quay đầu lên tiếp tục xã giao với mọi người bên cạnh.

Triệu Thi nghe được MC đã phát biểu đến đoạn hai người cùng bước ra trao nhẫn đính hôn liền có chút vui vẻ, nhưng rất nhanh đã bị lời nói đằng sau làm cho kinh hãi, máu toàn thân như bị rút cạn khiến toàn thân lạnh toát.

Thẩm Mộc Nhân đang đi lên bục phát biểu giành lấy micro trên tay MC, gã mỉm cười thân thiện với mọi người phía dưới, mà khách quý bên dưới bị một màn xuất hiện đột ngột này của gã làm cho hoang mang, nhưng rất nhanh gã đã mở miệng nói.

“Vì hôm nay là ngày vui của anh cả Thẩm Nhạc Thần, đứa cháu đích tôn của Thẩm gia, và còn là đứa cháu đáng tự hào của ông nội Thẩm, nên hôm nay tôi có đôi lời phát biểu dành cho anh trai và chị dâu tương lai của mình”.

Triệu Thi lấy lại được bình tĩnh vội vã đẩy mọi người xung quanh ra muốn chạy lên bục giành lấy micro trong tay Thẩm Mộc Nhân, cô biết tên này đang muốn nói gì, vậy mà lại không ngờ tênnày còn có nước đi như vậy!

Gã điên rồi sao? Muốn Thẩm gia bẻ mặt sao? Muốn người ta cười nhạo sao? Muốn ả bị người đời cười nhạo vì muốn làm con dâu Thẩm gia mà làm ra cái thủ đoạn ghê tởm này sao?

Thẩm Nhạc Thần đứng bên cạnh Triệu Thi nãy giờ, còn đang chuẩn bị tiến lên bục trao nhẫn cưới, đáy mắt thấy một màn này liền nhướn mày, có chút ngạc nhiên dù sao y cũng nghĩ phải đợi tới lễ cưới của y kẻ đứng đằng sau màn kịch này mới xuất hiện chứ, nhưng quả thật không uổng công mấy nay y giả vờ hạnh phúc với gia đình tương lai sắp tới này.

Khóe môi của y khẽ câu một độ cung đẹp đẽ, vừa quyến rũ lại lạnh lẽo, đáy mắt đen kịt hiện lên tia chết chóc.

Mà Cố Mộng Diệp bên cạnh y khẽ cau mày, hắn còn chưa kịp theo nhịp tiết tấu này đâu, mà hoang mang thì phải tìm người trong cuộc giải đáp, vì thế hắn ở sau lưng Thẩm Nhạc Thần kéo áo của y.

Thẩm Nhạc Thần đang chăm chú kịch hay, bị cái kéo khẽ này đánh vỡ ác ý nơi đáy mắt, y quay đầu lại nhìn chú sóc nhỏ vẫn còn ngoan ngoãn đứng sau lưng y nãy giờ, thấy người nào đó muốn mở miệng hỏi, y liền nắm tay hắn kéo lên ngang hàng với mình, rồi thì thầm vào tai hắn. “Một lát nữa cậu cũng phải diễn kịch, im lặng mà xem diễn biến câu chuyện đi”.

Cố Mộng Diệp. “?”. Chẳng hiểu cái mô tê gì hỏi lại. “Kịch gì?”.

Nhưng Thẩm Nhạc Thần không đáp lại hắn, chỉ lấy cái hộp nhẫn màu đỏ bằng nhung từ tay hắn ra, sau đó mở ra nhìn chăm chú, Cố Mộng Diệp ngẩng đầu nhìn y liền bị nụ cười yêu nghiệt này của y làm cho điêu đứng!

Mẹ nó đẹp trai quá mức phạm quy rồi!

Thẩm Nhạc Thần nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi, khiến Cố mê trai đang đắm chìm trong sắc đẹp cũng bị làm cho hoang mang-ing. “Nhẫn này nên đeo cho người thích hợp”.

Cố Mộng Diệp đi mùa nhẫn cùng với y nên biết được chiếc nhẫn này là nhãn hiệu nổi tiếng làm ra, cả nước chỉ có duy nhất một cái, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng lại rất nhiều người săn đón muốn mua về nhưng không được.

Vì sao hả?

Chính là vì ý nghĩa đầy trọng đại này của nó, người thiết kế đã đặt hết cả tâm huyết vào nó chỉ để kỉ niệm và tưởng nhớ người yêu của mình.

Kiếp này, kiếp sau, mãi mãi đến thiên trường địa cửu ta vẫn sẽ gặp và yêu nhau lần nữa.

Cố Mộng Diệp rất thích kiểu của cái nhẫn này, chỉ đơn giả vì nó đẹp lại hợp với bàn tay của Thẩm Nhạc Thần vô cùng!

Mà bên kia Thẩm Mộc Nhân đã lên tiếng nói ra một sự thật kinh hoàng với mọi người ở đây. “Tuy nhiên em phải có đôi lời muốn nói với anh Thẩm Nhạc Thần đây”. Gã đưa mắt nhìn Thẩm Nhạc Thần đang ở dưới đài sân khấu ngẩng đầu nhìn gã, đáy mắt gã đều là điên cuồng của kẻ chiến thắng. “Người luôn được mọi người ngưỡng mộ ghen tị nay lại thất bại trong chính hôn nhân của mình! Lại ngu dốt tưởng rằng bản thân sắp làm cha nhưng lại chỉ là thằng đổ vỏ!”.

Lão già Thẩm Mộ Nhạc đang vui vẻ ngồi trên ghế nói chuyện với đám bạn già, lại bị một màn này làm cho cau mày, như biết người trên bục muốn nói gì vội đứng lên, quát đám dàn âm thanh bên kia. “Mau tắt micro của nó ngay lập tức, tắt ngay cho ta, khụ…khụ…”.

Vì nói quá nhanh và lớn mà lão có hơi khó chịu trong người, muốn ngất xỉu tại chỗ may mắn được Thẩm Mộng Bạch bên cạnh đỡ lấy, dìu ông ngồi lên ghế đưa nước cho ông uống. “Ông nội bình tĩnh”. Cậu vừa vuốt lưng cho ông vừa ngẩng đầu nhìn người trên bục từ xa, cũng thấy thân ảnh áo trắng như thiên thần từ trên cao ngã xuống vũng lầy dơ bẩn của Triều Thi, khóe môi khẽ giương.

Lão Thẩm được vuốt lưng uống một ngụm nước, gần như gào lên mà nói. “Cháu mau tiễn khách về ngay, không được để họ nghe được nửa chữ tiếp theo, mau lên”.

Thẩm Mộng Bạch gật đầu ngoan ngoãn làm đứa cháu ngoan nghe lời ông, đi về phía khách mời uyển chuyển tiễn khách về, mãi đến khi khách khứa đã về hết cả sảnh tiệc chẳng còn ai nữa, cậu liền hoàn thành trách nhiệm ông giao.

Mà Thẩm Mộc Nhân đang nói liền bị tắt micro có chút không phục, nhưng quả thật gã đã chịu hết nổi rồi, mấy tháng gần đây nhìn thấy Thẩm Nhạc Thần vui vui vẻ vẻ ở bên Triệu Thi lo cho ả, còn chuẩn bị kĩ càng lễ đính hôn, không có cái dấu hiệu gì gọi là bị cưỡng ép bị hãm hại, sau đó gã lại bị tên khốn kia dùng vài câu đã khiến gã dao động.

“Nếu anh còn chần chờ thì sẽ chẳng còn cơ hội nào nữa đâu, vì sao ư chính là vì ngày hôn lễ diễn ra hai người kia đã đăng kí kết hôn rồi, nếu hôn lễ có bị hủy thì cả hai vẫn là vợ chồng, mà Thẩm Nhạc Thần chỉ đau lòng một chút vì hôn nhân nhưng sự nghiệp thì càng ngày càng thăng tiến, anh đương nhiên sẽ lỗ vốn nếu không hành động ngay, tôi khuyên anh nên hành đọng ngay lúc này, tuy thành tựu đạt được không nhiều nhưng sẽ khiến Thẩm Nhạc Thần đau khổ vì hôn nhân lại thêm không còn thế lực nhà vợ chống lưng nên sự nghiệp chỉ có thể tới đó!”.

Triệu Thi đã bước lên được bục giảng đi đến chỗ gã giơ tay tát gã một bạt tai, cú tát vang vọng cả sảnh tiệc khiến cả nhà họ Thẩm còn chưa hết hoang mang lại đến bàng hoàng.

Nhà Triệu gia cũng bị một màn này làm cho kinh hãi, nhưng họ quả thật chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra hiện tại nên chỉ có thể đứng nhìn.

Cố Mộng Diệp đứng kế bên Thẩm Nhạc Thần khẽ ‘chậc…chậc’ vài tiếng nói khẽ với người bên cạnh. “Đau lắm đó”.

Thẩm Nhạc Thần bên cạnh không thèm nhìn hắn, ánh mắt vẫn dõi theo chuyện xảy ra trên sân khấu, nhưng miệng vẫn không khỏi cười nhạo nói. “Trải nghiệm rồi sao? Biết nó đau thế nào à?”.

Cố Mộng Diệp cũng nhìn chăm chú chuyện diễn ra trên sân khấu, những tưởng người nào đó chẳng quan tâm lời mình nói đâu, nhưng không ngờ lại nhận được lời này của y, khiến hắn không kịp phòng bị buộc miệng nói nhưng lại không nhận ra. “Ừ, trải qua rồi, chính là còn mạnh hơn cái tát hiện tại nhiều khi đó tôi bị tát đến chảy máu miệng, đầu đập thẳng xuống cạnh bàn khủy tay vì chống cả người mà lệch”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play