"Anh đang ở đâu? Em đi tìm anh." Joyce dằn xuống nội tâm kích động, nói.
Lục Diêu nói địa chỉ, Joyce vội vàng ngắt trò chuyện.
Joyce biết Orpha vẫn luôn chú ý mọi hành động của hắn, nên hắn đã tiến hành công tác bí mật với toàn bộ hành động của mình.
Lúc này, Lục Diêu đang chờ bên trong phòng khách sạn, bởi vì không có chuyện gì làm, nên ngồi lướt xem tin tức trên quang não.

Ánh Trăng hóa thành chiều cao của nhân loại, yên lặng đứng ở bên cạnh Lục Diêu.
"Chủ nhân, thân vương Joyce muốn trò chuyện với ngài." Ánh Trăng bỗng nhiên nói.
"Nhận đi." Sự chú ý của Lục Diêu chuyển từ quang não sang người của Ánh Trăng.
Trên màn hình cẩm thạch trong suốt phía đối diện Ánh Trăng xuất hiện hình chiếu Joyce.
"Đến rồi?" Giọng nói của Lục Diêu mang theo sự thờ ơ.
"Vâng, giờ em đang đứng trước cửa phòng của anh."
Lục Diêu gật đầu, "Đã biết." Sau đó ngắt trò chuyện.
Lục Diêu nhấn vào nút quan sát, hình chiếu 3D nhỏ trên bàn sách hiển thị rõ tình hình ở cửa.

Có một người đang đứng bên ngoài, Lục Diêu nhìn về phía mặt người kia, đúng thật là Joyce.
Tiếp đó y nhấn nút mở cửa, một tiếng két nhỏ bé vang lên, cửa phòng mở ra một khe hở.
Joyce đẩy cửa bước vào, sau đó đóng cửa.

Hắn vừa vào ánh mắt đã vội quét xung quanh, tìm kiếm người bên trong phòng.

Lúc hắn nhìn thấy Lục Diêu ngồi sau bàn sách, mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hắn chậm rãi bước đến gần Lục Diêu, trong mắt còn mang theo chút không xác định và sợ hãi.
"Hoàng huynh?" Joyce nhìn Lục Diêu, khóe miệng giật giật, sau đó mới nhẹ giọng hỏi.
Lục Diêu đứng lên, "Joyce."
Lục Diêu trước mắt rõ ràng tướng mạo không có chút nào giống với Isis.

Nhưng thần thái giữa hàng đôi mày, khí chất quanh người cùng với cảm giác cho Joyce đều giống hệt hoàng huynh Isis của hắn.
"Em cứ tưởng rằng anh đã chết rồi." Joyce bước nhanh về phía trước, dùng sức ôm lấy Lục Diêu.

Tuy giọng của hắn cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng Lục Diêu vẫn nghe ra được sự nghẹn ngào bên trong nó.
Lục Diêu vỗ nhẹ lên lưng Joyce.

Joyce lại càng dùng sức ôm lấy Lục Diêu, như thể sợ lúc mình không chú ý thì Lục Diêu sẽ đột nhiên biến mất.
Hai người trầm mặc ôm nhau.

Qua một lúc lâu Joyce mới buông Lục Diêu ra.
Sau đó Joyce trầm mặc nhìn Lục Diêu.

Hắn há miệng, như là muốn nói gì đó, nhưng lại như có sự kiêng kỵ, muốn nói lại thôi.
"Sao vậy?"

Lục Diêu nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của Joyce, thấy lạ nên hỏi thăm.

Nhưng phản ứng thế này của Joyce khá bình thường, nếu là Lục Diêu và Joyce đổi vị trí cho nhau, Lục Diêu có thể khẳng định phản ứng của mình quả thực không bình tĩnh hơn Joyce được bao nhiêu, nhiều nhất chỉ trấn định ngoài mặt mà thôi.
Joyce rũ mắt, "Không có gì."
"Em cứ nói thẳng đi." Joyce từ nhỏ đã lớn lên phía sau y, cho nên Lục Diêu sao không hiểu Joyce được chứ.
"Vậy em nói nhé." Joyce ấp a ấp úng.
Lục Diêu từ nhỏ chưa từng thấy chuyện gì khiến Joyce khó xử thế này.

Là con út được cha mẹ yêu thương, được Isis nuông chiều cho nên đã làm Joyce dưỡng thành tính cách kiêu ngạo nhìn xuống hết thảy.

Cho nên có thể khiến Joyce khó xử như vậy, cũng thật hiếm có, khiến Lục Diêu cảm thấy chút hứng thú.
"Nói đi." Lục Diêu ôn hòa nói.
"Hoàng huynh, em phát hiện anh thấp hơn em nửa cái đầu.

Điều này khiến em cảm thấy không quen." Thân vương Joyce khó được thấy thẹn thùng, còn lén lút liếc nhìn Lục Diêu, như thật sự cẩn thận dè dặt vậy.
Lục Diêu nghe xong được lời của Joyce thì sững sờ cả người.

Sau khi trải qua sinh ly tử biệt thật sự, Lục Diêu cho rằng Joyce muốn nói mấy lời tình cảm với y, nên mới cảm thấy ngượng ngùng.

Thế nên y không ngờ được, Joyce ấp úng một hồi lại nói ra câu này.
Chiều cao của Isis cao hơn Joyce nửa cái đầu, mà chiều cao của Lục Diêu đúng là thấp hơn Joyce nửa cái đầu.
Lục Diêu nhìn Joyce còn đang đứng kia giả bộ xấu hổ, gân xanh trên trán giần giật.

Hiểu rõ Joyce như Lục Diêu, làm sao có thể không biết Joyce cố ý nói mấy lời đó chứ.
Còn về nguyên nhân, đại khái lúc Lục Diêu mới liên hệ Joyce, Joyce vì để yên tâm nên vẫn luôn muốn Lục Diêu cam đoan với hắn, cho nên Lục Diêu vô ý để lộ mấy chuyện tuổi thơ của Joyce.

Rất rõ ràng, Joyce rất canh cánh trong lòng với mấy tin tức bị tiết lộ này.

Sau khi phát tiết xong mọi kích động, bèn bắt đầu nghĩ hết mọi cách trả lại một ván.
Nhưng Lục Diêu thân kinh bách chiến, thủ đoạn nhỏ này của Joyce ở trước mặt Lục Diêu, này quả thực đơn giản đến mức không đáng chủ ý.

Lục Diêu nhanh chóng phục hồi tinh thần, giọng nói của y vẫn dịu dàng như gió, "Không sao, dù anh biến thành thế nào, vẫn là hoàng huynh của em.

Điểm này sẽ không bao giờ thay đổi."
"Đúng vậy." Miệng Joyce chậm rãi nghẹn ra hai chữ.
Lục Diêu mỉm cười, sau đó vươn tay, sờ sờ đầu Joyce, "Ngoan."
Joyce: "..."
Joyce hi vọng Lục Diêu có thể dời đến cung điện Labor của hắn, có thể đảm bảo an toàn cho Lục Diêu, lại có thể tiện cho Lục Diêu hành động.
Từ sau khi Orpha lên ngôi, Isis và Joyce đã dời ra khỏi hoàng cung.

Chỗ của Isis là cung điện Huntley, còn cung điện của Joyce là Labor.

Hai cung điện này là hai kiến trúc chủ đạo trong vườn hoa Heisen Ralph thuộc vườn hoa hoàng gia, trải qua các đời vua mở rộng, hình dáng cấu tạo và quy mô cùng với công năng phòng ngự đều vượt qua hoàng cung.
Hoàng cung Nordman xây dựng vào thời đế quốc Ngân Ưng lập quốc, trải qua các đời vua tu sửa, nhưng so với các cung điện hoàng gia được xây dựng sau đó, nó vẫn để lộ vẻ nhỏ hẹp cũ kỹ.

Chẳng qua vì ngại tổ huấn, các đời vua cũng không thể trùng kiến hoặc là sửa chữa quy mô lớn với tòa cung điện có vẻ cũ kỹ này được.
Còn về một vài vị vua không thích ở cung Nordman, ngược lại càng thích hoa viên Heisen Ralph vừa rộng lớn lại không mất đi vẻ đẹp này.

Nhưng Orpha là một ngoại lệ, có lẽ bởi vì ngồi trên hoàng vị quá mức chột dạ, cho nên sau khi gã lên ngôi thì vẫn luôn ở trong cung điện mang tính tượng trưng chính thống này.
Lục Diêu nghe được yêu cầu của Joyce, suy nghĩ chốc lát thì đã đồng ý.
Hoa viên Heisen Ralph đúng là một lựa chọn rất tốt.

Hồi đó y và Joyce dời khỏi hoàng cung nhập chủ hoa viên Heisen Ralph, trong ngoài hoa viên Heisen Ralph đều bị bọn họ dọn dẹp một lần, cho nên chỗ đó quả thực đủ bảo mật lại an toàn.
Joyce sắp xếp, chuyện Lục Diêu tiến vào hoa viên Heisen Ralph không bị bất cứ người nào biết.

Ngay cả Orpha nhìn chằm chằm Joyce cũng không nhận được bất cứ tình báo nào.
......
Lục Diêu vẫn ở trong cung điện Huntley của y, cung điện Huntley ngoại trừ quản gia Ferris ra thì những người hầu còn lại toàn bộ đều là người máy cao cấp.
Vốn sau khi Isis qua đời, quản gia Ferris đã nhiều lần xin Joyce nghỉ, định rời khỏi tinh cầu Anadyr, nhưng thân vương Joyce cứ giữ lại mãi, nên đã ở lại cung điện Labor của Joyce.
Quản gia Ferris là người nhà công tước Borica phía mẹ đẻ của hoàng hậu Lavera, năm đó hoàng hậu Lavera được gả vào hoàng thất đã theo hoàng hậu Lavera vào cung điện Nordman.

Isis và Joyce đều là do ông một tay nuôi nấng.

Khi bọn họ dời khỏi cung điện Nordman, quản gia Ferris cũng chuyển vào cung điện Huntley làm quản gia cho Isis.
Cho nên sự trung tâm của quản gia Ferris đối với Isis và Joyce là không thể hoài nghi.

Khi biết được thân phận chân chính của Lục Diêu, quản gia Ferris tuy vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng vẫn nhịn không được đỏ mắt.

Hơn nữa không nói một lời đã trở lại cung điện Huntley.
Tuy Joyce rất hi vọng có thể trao đổi với Lục Diêu nhiều hơn, nhưng lo lắng Lục Diêu đi đường mệt nhọc, dù sao thể chất không còn mạnh mẽ như lúc trước, cho nên hắn vẫn cố nén xúc động tạm biệt Lục Diêu.

"Ngày mai em sẽ tới lại." Joyce vẫn lưu luyến không rời ôm lấy Lục Diêu, nói.
"Được." Lục Diêu mỉm cười, nói.

Ngôn Tình Sắc
Joyce rời đi, Lục Diêu trở lại căn phòng ban đầu của mình.

Bởi vì có thẻ ID thân phận cùng với Ánh Trăng của Isis, nên dù là cung điện Huntley phòng ngự nghiêm ngặt thì Lục Diêu vẫn hoạt động thuận tiện như trước.
Khoa học kỹ thuật phát triển đến hôm nay, mấy loại tiêu chí bảo mật sơ cấp như vân tay, nhỏ máu và đồng tử đều đã bị đào thải toàn bộ, dù sao để phục chế một người giống hệt là quá dễ dàng.

Tiêu chí nhận biết thịnh hành bây giờ là thẻ ID thân phận và các loại khóa mật khẩu số hiệu.

Cao cấp hơn thì là trí năng cơ giáp, mỗi một chiếc cơ giáp trí năng đều là độc nhất vô nhị, chủ nhân chỉ có một người, bởi vậy lấy trí năng cơ giáp làm tiêu chí nhận biết thì sẽ an toàn và bảo đảm hơn.
Tuy cách thời gian Isis mất đã một thời gian dài, nhưng Joyce vẫn sắp xếp người máy mỗi ngày quét dọn cung điện Huntley.

Nên trong ngoài cung điện Huntley vẫn ngăn nắp như mới.
Lục Diêu ngồi bên cửa sổ, bên ngoài cửa sổ là vườn hoa, bãi cỏ được cắt tỉa rất chỉnh tề, hoa hồng nở rộ, ở trung tâm vườn hoa là một suối phun nhân tạo màu trắng.
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa hồng.

Ánh nắng rất ấm áp, chiếu lên người Lục Diêu, khiến y thấy rất thoải mái.

Cảm giác như hơi say này làm y bất giác nhớ đến nụ hôn nhẹ của Osiris.
"Hình như trúng độc của hắn thật rồi." Lục Diêu mở mắt, nhìn về phía vườn hoa hồng, tự mình lẩm bẩm.
Ngón tay y nhẹ nhàng lướt qua màn hình quang não, dường như đang do dự, có nên gửi yêu cầu trò chuyện với Osiris hay không.

Sau đó y vẫn nhấn vào màn hình.
Yêu cầu vừa mới gửi qua đã lập tức được đồng ý.
"Osiris."
Lục Diêu nhìn khuôn mặt Osiris, mỉm cười.
"Tôi cảm thấy, tôi nhớ anh rồi."
Trên khuôn mặt vốn lạnh lùng của Osiris lộ ra nụ cười, "Tôi cũng rất nhớ em."
Lục Diêu hình như thấy vui vẻ hơn.
Y suy nghĩ gì đó, nói: "Anh có thấy, tôi thấp hơn lúc trước rồi không."

Nói cho cùng thì lời của Joyce vẫn khá có sức sát thương, nhưng sao y có thể để Joyce được như ý, tất nhiên phải giả bộ làm như không để ý.
Vấn đề này thực ra không hề dễ trả lời, hơi không cẩn thận cái thì đâm vỡ nát trái tim yếu ớt lúc này của Lục Diêu.
Nhưng Osiris lại không chút do dự, hắn nói: "Tôi thích là em, mặc kệ em biến thành thế nào, em chính là em.".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play