Là một vị vua của một quốc gia lớn nói một không hai, Joyce bệ hạ mượn cớ chuồn đi WC trốn mất tăm nửa ngày. Sau khi hắn xác nhận xong không còn nguy hiểm, mới chui ra khỏi phòng về sinh, sau đó ung dung soi gương chỉnh trang lại quần áo trên người mình, xác nhận xong bản thân vẫn đẹp trai ngời ngời, trên mặt bày ra nụ cười đúng mực, bước ra khỏi cửa nhà WC.

Vừa ra khỏi cửa thì cổ áo sau của hắn đã bị người ta túm lấy. Joyce bệ hạ giận dữ, hắn cho rằng tôn nghiêm của một vị vua đã bị cái tên to gan này giẫm ở dưới chân mất rồi! Hắn lập tức quay người, tính cho cái tên không biết trời cao đất dày vô lễ này một bài học cả đời khó quên, để gã biết được cổ áo của vua không phải ai muốn túm là túm được.

Nhưng lúc hắn nhìn rõ chủ nhân của bàn tay đó, dáng vẻ kiêu ngạo lập tức bị dập tắt, còn chẳng nhen nhóm lên được một đốm lửa nào.

"Hoàng huynh, trùng hợp quá, anh cũng đi WC à." Joyce bệ hạ lập tức treo lên nụ cười nịnh nọt, "Bên trong không có ai đâu, nếu hoàng huynh không muốn ai khác vào, em sẽ canh giữ ở bên ngoài cho."

"Không phải trùng hợp." Biểu cảm trên mặt Lục Diêu thản nhiên, "Anh đặc biệt đứng đây chờ em."

Joyce cúi đầu thật thấp, nghe vậy chột dạ lén liếc nhìn Lục Diêu, nhưng hắn không dám nhìn thẳng vào mắt y.

"Hoàng huynh có chuyện gì à?" Joyce yếu ớt nói.

"Vừa nãy em nói gì với Osiris?"

Giọng nói của Lục Diêu rất bình tĩnh, nhưng Joyce quen thuộc với huynh trưởng thì lại rùng mình. Hắn không giám giấu diếm, nhưng hắn biết nếu nói toạt ra hết, đoán chừng hắn sẽ mất một lớp da mất. Hắn ấp úng nói: "Em nói với Osiris..."

Hắn ho nhẹ một tiếng, muốn cố gắng kéo dài thời gian.

Giọng nói Lục Diêu trở nên dịu dàng quỷ dị: "Nói."

"Em chỉ nói với Osiris, nếu như nơi đầu tiên hắn đến trăng mật là đế quốc Ngân Ưng, em sẽ lấy... cái đó của anh cho hắn." Joyce nhắm mắt, toát ra vẻ bi tráng sớm chết sớm siêu sinh, một hơi nói ra hết.

Gương mặt dù núi Thái Sơn có sụp cũng không thay đổi của Lục Diêu cũng phải giật giật mấy cái. Tuy Joyce không nói thẳng ra từ đó, nhưng kết hợp với thái độ của Joyce, Lục Diêu lập tức đoán được ý của hắn.

Nam tính dòng chính của hoàng thất đế quốc Ngân Ưng, sau khi trưởng thành đều sẽ được yêu cầu đến kho gene của hoàng thất lưu giữ lại bản mẫu tinh *. Nhưng kho gene này rất hiếm khi sử dụng đến, nó dùng để phòng ngừa trong tình huống một ngày nào đó hoàng thất thật sự không người nối dõi mới cần dùng tới, chỉ có hoàng thất mới có quyền hạn mở ra. Từ ngày đế quốc Ngân Ưng thành lập tới nay, kho gene này chưa từng được đụng đến.

I$is là một thành viên nam tính dòng chính của hoàng thất, năm ấy còn là người kế vị ngai vàng được mọi người ngầm thừa nhận, cho nên có lưu giữ lại một phần gene mẫu trong kho gene. Nếu không phải Joyce nhắc tới thì Lục Diêu cũng quên mất còn có chuyện này nữa.

"Em lanh trí quá đấy." Lục Diêu cười khẽ một tiếng.

Giọng Joyce run cả lên, "Hoàng huynh, anh trai ruột ơi, em sai rồi, thật đấy."

"Em tính bù đắp thế nào đây?" Lục Diêu chậm rãi nói.

"Em..." Joyce tắt tiếng.

Nếu là người nào khác, Joyce tuyệt đối nắm chắc có thể qua loa không giữ lời. Nhưng đối tượng mà hắn cam kết là Osiris. Qua hứa hẹn của hắn, Osiris chắc hẳn đoán được toàn bộ nội dung. Dù hắn có nói không còn bản mẫu nữa thì Osiris cũng sẽ không tin.

Nội tâm Joyce lúc này khóc như mưa, lúc ấy hắn không nên háo thắng cậy mạnh, điểm đầu tiên đi du lịch không phải Ngân Ưng thì thôi, hắn làm gì phải so bì mấy cái này chứ.

***

Mặc kệ Joyce hối hận không thôi, nơi đầu tiên hai người đi tuần trăng mật vẫn là ở đế quốc Ngân Ưng. Joyce không cam tâm giao ra phần gene mẫu. Lục Diêu thì không quá phản cảm với chuyện này lắm, chỉ là trong lòng thấy hơi mất tự nhiên. Cơ mà dùng gene mẫu của I$is thì vẫn tốt hơn dùng của thân thể Lục Diêu hiện tại. Dù sao giới hạn tiềm lực của một vài thân thể không phải chỉ dựa vào nâng cấp tinh thần lực là có thể vượt qua được. Tiềm lực của cơ thể Lục Diêu hiện tại thực sự quá tệ.

Sau khi tuần trăng mật kết thúc, chuyện về con cái được đưa vào kế hoạch. Osiris thì không quan tâm tới vấn đề về con cái lắm, lúc kết hôn với Lục Diêu, hắn chưa từng nghĩ đến chuyện này. Nhưng khi được Joyce nhắc về chuyện gene mẫu, hắn thấy có một đứa con với Lục Diêu cũng không tệ. Cho nên hắn đồng ý yêu cầu của Joyce, về phần có dùng đến hay không thì vẫn xem ý muốn của bản thân Lục Diêu.

Lục Diêu cân nhắc một khoảng thời gian, cuối cùng quyết định muốn có một đứa bé với Osiris. Còn về nguyên nhân, Lục Diêu bày tỏ mình cũng không nói rõ được.

Khoa học kỹ thuật phát triển đến ngày nay, kỹ thuật thụ tinh ống nghiệm đã cực kỳ hoàn thiện. Cho nên hai người đàn ông có con là chuyện rất bình thường.

Phôi thai thụ tinh thành công được đặt ở trong lồ ng nuôi dưỡng tiên tiến an toàn nhất. Phía viện y học có nói với bọn họ rằng, có thể sàng lọc gene, kết hợp gene ưu tú nhất của đôi bên sinh ra một đưa bé ưu tú nhất. Nhưng đề nghị này đã bị Lục Diêu bác bỏ, y cho rằng chẳng có gì là hoàn mỹ không khuyết điểm chân chính cả, y không muốn con người nhúng tay tổ hợp nên một thứ được gọi là đứa bé ưu tú.

Osiris tất nhiên không có ý kiến gì với quyết định của Lục Diêu cả. Hắn chỉ muốn có một đứa bé của hắn và Lục Diêu, không hơn.

"Tại sao anh không nói với em là hai đứa." Lục Diêu đứng bên ngoài lồ ng nuôi dưỡng, hỏi.

"Yêu cầu thêm của em trai em." Osiris nói.

Lục Diêu trầm mặc chốc lát. Y biết ý nghĩa ẩn sau của Joyce, nhưng về việc có cho đứa bé hay không thì quyền quyết định vẫn nằm trong tay y.

Thời gian chờ đợi cũng không quá lâu, Lục Diêu và Osiris vốn là hai người bận rộn. Tình trạng phát triển của bào thai mỗi ngày đều có người báo cáo cho họ, nhưng mỗi tuần bọn họ vẫn kiên trì tự mình tới xem thử.

Mười tháng sau, viện y học thông báo với bọn họ rằng hai đứa bé đã có thể rời khỏi lồ ng nuôi dưỡng mang về nhà. Ngày đó, Lục Diêu và Osiris đẩy lùi hết công việc cùng nhau tới viện y học, bọn họ không muốn có ai đó quấy rầy, nên đã không thông báo cho bất cứ ai cả.

Hai đứa bé trai đều rất khỏe mạnh, một nhóc đường nét mặt mày rất giống I$is, nhóc kia thì lại thiên hướng Osiris. Giờ đây Ariel đại đế và Lasons nguyên soái ngày sau danh chấn thiên hạ cũng chỉ là hai cái bánh bao mềm mềm còn chưa cả biết bò mà thôi.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

2. Nốt Ruồi Son Nơi Đáy Mắt

3. Như Giấc Mộng Ban Đầu (Tự Mộng Sơ Giác)

4. Em Thấy Núi Xanh

=====================================

Lục Diêu không gì không làm được nhìn hai cái bánh bao đang chen chúc nhau thổi bong bóng, tay y chợt dừng giữa không trung. Y có thể lái cơ giáp mạnh nhất trong vũ trụ này, nhưng còn về bế trẻ con...

Hai mày Lục Diêu nhíu lại, hình như y thật sự không biết...

Tuy Lục Diêu không biểu hiện ra quá nhiều, nhưng Osiris sao có thể không hiểu y cho được. Hắn vươn tay, ôm một cái bánh bao lên, động tác nhìn không có vẻ trúc trắc tí nào.

Lục Diêu ho nhẹ một tiếng, "Anh biết bế trẻ con cơ đấy."

Y cảm thấy thật khó tin, y còn tưởng Osiris phải ngượng tay hơn y nữa mới đúng. Tự dưng trong lòng Lục Diêu dâng lên cảm giác mất cân bằng khó tả, tất nhiên y sẽ không biểu hiện nó ra.

"Lúc trước từng luyện tập." Osiris nói với vẻ tự nhiên.

Vẻ kinh ngạc trên mặt Lục Diêu không thể che giấu được: "..."

"Sao em không biết." Từ sau khi họ kết hôn, ngoại trừ lúc Osiris đến quân bộ, thời gian còn lại hầu như họ đều ở cùng nhau. Mà ở quân bộ, tất nhiên Osiris sẽ không đi luyện tập bế trẻ con.

"Mô phỏng ở trong đầu." Osiris nói.

Lục Diêu nhìn Osiris với ánh mắt quái dị: "Anh luôn khiến em phải kinh ngạc."

"Bởi vì anh chờ mong đứa bé này từ rất lâu rồi." Osiris dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Lục Diêu. Cũng chỉ có khi đối diện với Lục Diêu, con người trước nay vốn lạnh lùng như Osiris mới để lộ vẻ dịu dàng. Mà đứa bé trong lòng hắn, đúng là nhóc con có đường nét giống I$is.

Nhóc con còn lại nằm trên giường hình như phát hiện hiện thực tàn khốc mình bị cha lạnh nhạt, nó òa khóc lên, cố gắng thu hút sự chú ý của hai baba. Lục Diêu nhìn Osiris dù bế trẻ con nhưng dáng vẻ vẫn thẳng tắp thong dong, y ước tính thử độ khó khi bế trẻ con, sau đó cảm thấy hẳn là vẫn nằm trong phạm vi y vẫn có thể làm tốt, bèn vươn tay, bế đứa nhóc trên giường lên. Có thể do động tác không quen tay và cứng ngắc của y làm đứa bé khó chịu, thằng nhóc trong lòng y chẳng những không nín khóc, giọng của nó còn càng lúc càng lớn. Lục Diêu luôn luôn bình tĩnh cũng trở nên luống cuống tay chân, y không biết phải nên đặt tay ở đâu, thằng nhóc này còn khóc mãi không thôi.

Lúc bọn họ đi vào vốn đã cho hộ sĩ ra ngoài, nhưng giờ đây Lục Diêu đành phải cam chịu nhấn chuông. Lúc hộ sĩ đi vào, nhìn thấy Lục Diêu mới lên cấp cha đang luống cuống tay chân dỗ đứa bé. Bà cười khẽ một tiếng, sau đó tiến lên trước, "Rất nhiều ông bố lúc mới đầu không biết phải nên bế trẻ con thế nào, nên chẳng có gì phải ngại cả."

Chẳng biết có phải do ảo giác của bà không, hộ sĩ thấy gương mặt của người cha trẻ này có hơi đỏ. Nhưng lúc bà nhìn lại lần nữa, mặt của y vẫn vậy, không có chỗ nào không đúng cả.

Được hộ sĩ kiên nhẫn chỉ dạy, Lục Diêu mới miễn cưỡng khiến đứa bé trên tay nín khóc được.

Lục Diêu nhìn cái bánh bao trên tay, y thấy trái tim cứng rắn của mình đang dần trở nên mềm nhũn. Có lẽ, trẻ con thật sự có thể làm một người thay đổi.

Y dùng đầu ngón tay chọt nhẹ lên mũi của đứa bé, sau đó ngước mắt nhìn Osiris, cười nói: "Không ngờ thằng nhóc này là một nhóc khóc nhè, đừng bảo là giống anh nhé."

Osiris mỉm cười: "Có lẽ vậy." Ngoại trừ lúc mới sinh, Osiris chưa từng khóc lần nào nữa.

Cũng chẳng ai ngờ được, nguyên soái Lasons được xưng là sát thần, đánh giá đầu tiên nhận được từ đệ nhất thân vương I$is là lại nhóc khóc nhè. Sự thật đáng xấu hổ này bị em trai của hắn, hoàng đế bệ hạ - Ariel lấy để cười nhạo rất lâu.

Lục Diêu cúi đầu nhìn bánh bao trong lòng, nói: "Em cho rằng thiết kế một chiếc cơ giáp còn chẳng khó bằng việc bế trẻ con." Y sẽ không thừa nhận, người không thua Osiris về phương diện gì như y lại thua kém Osiris về mặt này.

Osiris tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Lục Diêu, nhưng hắn không nói gì, thậm chí còn an ủi y: "Không sao, luyện tập nhiều hơn là được."

Lục Diêu liếc hắn, "Là nhóc con mà anh muốn đó, sau này anh bế chúng nó."

Osiris mỉm cười: "Được."

Lục Diêu: "..." Y lại có cảm giác như nện một quyền vào bông.

Sống chung với Osiris lâu rồi, Lục Diêu lại càng cảm thấy mình bị Osiris lừa, hoặc là nói người của cả tinh hệ Thần Anh này đều bị hắn lừa. Gì mà lạnh lùng như núi băng, binh khí hình người không một cảm xúc dư thừa, toàn bộ đều là ngụy trang. Y thấy Osiris là một tên lưu manh trong ngoài không đồng nhất thì có, chỉ ngụy trang tốt đẹp với bên ngoài mà thôi. Đây là kết luận sau khi y trải qua vô số lần "đau đớn" mới cho ra được, mỗi lần vào lúc ấy, y sẽ cực kỳ nhớ nhung đến thể năng 3S của I$is...

Osiris bế đứa bé một lúc thì đặt nó về lại, Lục Diêu cũng đặt đứa nhóc trên tay về lại giường.

Osiris tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy Lục Diêu, ánh mắt hắn dịu dàng quyến luyến: "Anh từng cho rằng mình sẽ cô đơn cả đời, cảm ơn em đã xuất hiện trong sinh mệnh của anh."

Lục Diêu nghe được lời này, ánh mắt y chớp lóe, nhớ lại từng chi tiết ở chung với Osiris, chậm rãi nói: "Em cũng vậy."

Cảm ơn anh, xuất hiện trong sinh mệnh của em, để em không còn cô đơn. Cũng cảm ơn sự kiên trì của anh, để chúng ta không bỏ lỡ nhau...

~ Hết ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play