Nguyệt Hương Lan cũng chỉ có thể ngồi im nghe Dương Bạch Dao nói, cô biết anh là người như thế nào, anh ham công tiếc việc nên bỏ bê rất nhiều thời gian cho gia đình.
Đến cả một tình yêu to lớn của Dương Bạch Dao qua nhiều năm mà anh cũng chẳng hề nhận ra, cứ phớt lờ nó mà xem Dương Bạch Dao là bạn.
Từ đầu đến cuối Nguyệt Hương Lan thừa nhận không hiểu được cảm giác đơn phương một ai đó là như thế nào nhưng cô vẫn rất đồng cảm với Dương Bạch Dao, dù cô ta đã làm hại cô nhiều lần.
Dương Bạch Dao xinh đẹp, tài giỏi nhưng lại ao ước một tình yêu không thuộc về mình khiến cô rất tiếc, Cao Anh Quân là người chọn tình yêu nên cô cũng không thể làm gì được, tình cảm trong lòng cũng không cho phép ai ở bên cạnh anh ngoài cô.
Nhìn Dương Bạch Dao tự trấn an bản thân mà lòng đau xót, cô thở dài lên tiếng.
"Đúng thật tôi không thể hiểu được tình yêu của cô nhưng tôi mong, cô sẽ có thể mạnh mẽ hơn để có thể tìm một chàng trai yêu thương cô. Dương Bạch Dao, đợi chờ Cao Anh Quân là một sự lựa chọn sai lầm nhất cuộc đời cô rồi, xin cô hãy buông bỏ tình cảm đó!"
"Cô nghĩ tôi có thể buông tay được như lời cô nói sao? Cô nghĩ đơn giản quá vậy?"
"Tôi biết sẽ rất khó khăn khi nói điều này với cô nhưng Dương Bạch Dao à, người thương cô ngoài kia rất nhiều, đừng đâm đầu yêu anh ấy, anh ấy không yêu cô."
Nguyệt Hương Lan cắn răng nói ra câu phũ phàng nhưng sự thật rõ ràng là vậy, chỉ có cách đó mới khiến Dương Bạch Dao chịu buông tay Cao Anh Quân.
Đàn ông ngoài kia rất nhiều sẽ có người yêu thương Dương Bạch Dao hơn Cao Anh Quân, chọn người yêu mình sẽ tốt hơn chọn đơn phương một người chỉ biết quan tâm một người phụ nữ khác.
Dương Bạch Dao im lặng, cô ta đã từng suy nghĩ đơn giản như Nguyệt Hương Lan nhưng càng cố gắng tim lại càng đau, khóc cũng đã khóc, ghét cũng đã ghét thì còn gì nữa để cô ta có thể làm đây.
"Dương Bạch Dao, tôi không có ác ý gì với cô, chỉ mong cô thoát khỏi tình yêu đơn phương này, anh ấy vẫn sẽ chào đón cô.. với tư cách là bạn bè, anh ấy sẽ không bao giờ quay lưng với cô đâu!"
Nguyệt Hương Lan nhìn Dương Bạch Dao, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang bấu da thịt, lòng bàn tay đỏ ửng, cô thở dài.
"Cô có thể nói ra những lời này với người từng có ý định cướp chồng của cô sao? Tôi thấy thật nhục nhã khi bị cô thương hại."
Dương Bạch Dao rút tay ra khỏi bàn tay cô rồi cười nhạt, thà đừng gặp nhau sẽ tốt hơn gặp rồi nói những lời thánh thiện như vậy, cô ta thấy khó chịu lắm.
"Cô là bạn của anh ấy, tôi an ủi cũng không phải thương hại!"
Dương Bạch Dao nhìn Nguyệt Hương Lan, trong lòng rối ren không biết nên nói gì, đôi mắt lại dâng lên những giọt nước trong suốt. Dương Bạch Dao bặm môi rồi cất giọng, lời nói mà cô ta chưa từng sẽ nói với Nguyệt Hương Lan.
"Hương Lan, cô cưới cậu ấy nhé?"
Lời nói thốt ra từ miệng Dương Bạch Dao khiến Nguyệt Hương Lan ngạc nhiên, nhất thời không thể nói gì.
Dương Bạch Dao nghĩ lại rồi, từ đầu đến cuối chỉ là cô ta sự ảo tưởng tình yêu của mình mà thôi, lời nói khi còn ở thời học sinh của Cao Anh Quân như khẳng định chắc chắn sẽ chẳng có tình yêu trong tình bạn.
Tình bạn sẽ chỉ là tình bạn, không thể hơn mức đó được nữa nhưng vì cô ta mù quáng, đâm đầu yêu anh một cách bất chấp rồi lại nhận được thành quả không như mong muốn, tự làm khổ bản thân.
Trương Trúc Hy nói đúng, cô ta suy nghĩ đã quá đơn giản, người khổ là Dương Bạch Dao chứ không phải Nguyệt Hương Lan, cô có anh bên cạnh bảo vệ, cô ta dù thành công nhưng lại thất bại trong mắt anh.
Những lời nói của Nguyệt Hương Lan cô ta không biết là thật hay giả nhưng cô ta lại mong, mong một điều mà chính cô ta cũng chưa từng nghĩ tới.
Dương Bạch Dao im lặng nhìn Nguyệt Hương Lan, mong chờ kết quả cho câu trả lời này.
"Tôi biết cô yêu cậu ấy rất nhiều, cô hãy cưới cậu ấy và cho cậu ấy hạnh phúc mà trước giờ cậu ấy chưa từng cảm nhận được chứ?"
"Được, tôi hứa với cô!"
Nghe vậy, Dương Bạch Dao cười hài lòng.
"Tốt rồi, tôi xin phép đi trước!"
Nói rồi, Dương Bạch Dao đứng dậy.
"Cô định sẽ gặp anh ấy chứ?"
"Chưa biết, cô đừng lo, tôi không trốn nữa đâu!"
Dứt câu Dương Bạch Dao liền nhanh chóng rời khỏi quán cà phê, bước chân càng lúc càng nhanh, từ đi thành chạy, ngã sang một con hẻm ít người qua lại rồi bật khóc thật lớn.
Khi cô ta lên tiếng nói ra những lời nói đó thì tim gan đã đau đến mức khó thở nhưng làm sao đây, Nguyệt Hương Lan quá đỗi hiền lành, Cao Anh Quân lại rất yêu cô vì vậy cô ta mới nói câu đó.
Khi nghe Nguyệt Hương Lan nói lời chắc chắn cô ta vừa vui vừa buồn, sẽ chẳng ai bằng lòng nói ra lời đó, gửi gắm người đàn ông mình yêu cho một người khác với tư cách là bạn bè, nỗi đau duy nhất của Dương Bạch Dao.
Cô ta đã không thể đi cùng Cao Anh Quân thì cô ta sẽ giao lại cho Nguyệt Hương Lan, người Cao Anh Quân yêu hết lòng hết dạ còn cô ta sẽ cố gắng làm đúng với danh nghĩa là bạn bè.
Từng giọt nước mắt rơi xuống như tim bị đâm nhiều nhát, tình yêu cô ta cố kìm nén cũng chỉ có thể lặng lẽ buông tay.
Dương Bạch Dao tay không nắm chắc sợi dây thừng kéo Cao Anh Quân về phía mình nhưng lại quên đeo bao tay khiến bàn tay trầy xước nhưng lại không buông cho đến khi sợi dây bị đứt.
Cô ta cố chấp kéo một thứ không thuộc về mình chỉ khiến bản thân đau khổ còn người kia thì không, như sợi dây bị đứt đoạn, cố gắng kéo cũng bằng không.
Giờ thì Dương Bạch Dao chỉ có thể buông sợi dây bị đứt kia đi cũng như cố gắng buông bỏ tình yêu 10 năm.
Giọt nước mắt rơi trên má xem như là những giọt nước mắt cuối cùng Dương Bạch Dao khóc vì chàng trai đã yêu 10 năm. Sau cơn mưa, mây đen tan biến Dương Bạch Dao sẽ không còn níu kéo tình yêu này nữa..
Cô ta buông tay rồi..
Mặt khác, Nguyệt Hương Lan sau khi nói chuyện với Dương Bạch Dao xong cũng quay về nhà, vừa về liền nhìn thấy Cao Anh Quân đang ngồi trên ghế đợi, cô mỉm cười nhẹ rồi đi đến chỗ anh.
"Em về rồi đây!"
"Sao rồi? Em đã gặp cậu ấy chưa?"
Chuyện Nguyệt Hương Lan đi gặp Dương Bạch Dao thì anh cũng chỉ vừa mới biết mà thôi.
"Em gặp rồi, cô ấy vẫn rất tốt."
Nguyệt Hương Lan nhẹ giọng lên tiếng, Dương Bạch Dao không tốt thì cô cũng chẳng dám nói, chuyện giữa Nguyệt Hương Lan và Dương Bạch Dao sẽ nên nói cho anh biết bằng một câu ngắn gọn như vậy thôi.
Nguyệt Hương Lan không sợ anh sẽ thay lòng mà là sợ một lần nữa Cao Anh Quân sẽ khó chịu với Dương Bạch Dao, những lời lúc tức giận của cô ta e là anh sẽ không hài lòng.
Quả nhiên, Cao Anh Quân không chút nghi ngờ mà ôm cô vào lòng, cằm đặt lên vai, tay vòng qua eo rồi nói.
"Nếu cậu ấy buông bỏ được tình yêu đó thì tốt rồi, anh chỉ muốn cậu ấy làm bạn bè mà thôi!"
"Cô ấy biết mà, cô ấy đã đồng ý rồi, anh đừng lo.."
"Được, anh không lo nữa!"
Cao Anh Quân mỉm cười hài lòng rồi ôm chặt cô hơn, mọi thứ như đã quay lại như trước khiến anh thấy rất vui, Nguyệt Hương Lan lúc nào cũng hiền lành như vậy đến người làm hại cô thì cô cũng bỏ qua.
Cao Anh Quân cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp một cô gái có lòng bao dung lớn như vậy, cũng vì đức tính này mà Cao phu nhân và bà Trương đặc biệt hài lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT