Lặng lẽ quan sát cô từ xa, trong màn hình điện thoại đang được bật chế độ quay phim, Dương Bạch Dao âm thầm lưu lại những gì cô ấy nhìn thấy.
Nguyệt Hương Lan vẫn không hay biết chuyện gì, vì quá vui mừng cô em gái trúng được học bổng đi du học mà những muộn phiền cũng tan biến hết.
Lăng Khôi nhìn Nguyệt Hương Lan hạnh phúc như vậy thì cũng vui lây, cậu nói.
"Nếu cậu thấy vui như vậy thì sao không sắp xếp thời gian về thăm gia đình? Mình thấy em gái hay nhắc về cậu lắm đó."
"Chuyện này, hiện tại mình vẫn chưa tìm được một câu việc ổn định ở đây nên chưa có thể về được."
Nguyệt Hương Lan rất nhanh sau đó đã đáp lại, trong lòng không muốn nói dối người bạn thân nhưng cũng không thể nói đã có gia đình. Nguyệt Hương Lan đành cắn răng mà tiếp tục nói dối.
Lăng Khôi không hề nghi ngờ, tưởng rằng những điều cô nói là thật, cậu ta lên tiếng.
"Thì ra là vậy, nếu cậu muốn tìm một công việc để kiếm tiền thì gần nhà mình có một quán thịt nướng đang tuyển thêm nhân viên đó!"
"Thật sao?"
"Ừ, nếu cậu muốn thì mình dẫn cậu đi!"
Nghe vậy, đôi mắt cô như mắt sáng mà gật đầu liên tục, đáp.
"Được! Chúng ta đi luôn được chứ!"
Sau đó, cả hai đã cùng nhau lên một chiếc xe taxi rời khỏi quán cà phê. Dương Bạch Dao thấy vậy, cô ấy nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc đó rồi vui vẻ quay về.
Mặt khác, Nguyệt Hương Lan được Lăng Khôi nhiệt tình dẫn đến một quán thịt nướng rất đông khách, mùi hương hoà theo làn khói mà bay vào đầu mũi cô. Đi đến bàn ngồi xuống, một cô gái nhanh chóng đi đến.
Lăng Khôi thấy vậy thì liền xua tay.
"Tôi cần gặp chủ quán, cô gọi cậu ấy ra giúp tôi!"
"Dạ, quý khách đợi một lát."
Tuy không biết có chuyện gì nhưng cô phục vụ vẫn rất nhiệt tình mà đi kêu chủ quán, Nguyệt Hương Lan ngó nghiêng nhìn không gian quán, vì là quán thịt nướng nên chỉ có một túi bọc lớn bao trùm chỗ này lại, nó giống như không chiếc lều lớn bao bọc một quán thịt nướng ngát hương thơm.
Trong lúc cô còn đang ngắm nghía không gian quán thì một chàng trai mặc một chiếc tạp dề đi đến, hai áo sơ mi xanh nhạt được xoắn lên, mái tóc vuốt cao cùng khuôn mặt anh tú, chàng trai là chủ quán thịt nướng này, anh nhanh chóng ngồi xuống bàn.
"Khách quý! Lâu ngày không gặp!"
Chàng trai khi thấy Lăng Khôi đến thì rất vui vẻ, tay vỗ vào vai cậu rồi lên tiếng. Lăng Khôi cũng cười đáp, ánh mắt chuyển hướng sang nhìn Nguyệt Hương Lan.
"Ừm, nghe nói quán cậu đang cần tuyển nhân viên nên mình dẫn bạn mình đến để xin việc."
Nghe cậu nói vậy, chàng chủ quán liền quay sang nhìn cô, Nguyệt Hương Lan cũng nhanh chóng giới thiệu bản thân.
"À, tôi tên Nguyệt Hương Lan, tôi đang cần kiếm một công việc để làm nên mong anh nhận tôi vào nhé?"
Thấy cách giới thiệu của cô, chàng chủ quán và Lăng Khôi không hẹn mà bật cười cùng lúc khiến cô ngơ ngác không hiểu gì. Một lúc sau, chàng chủ quán mới bình tĩnh lại rồi đáp.
"Được, chỉ cần là bạn của Lăng Khôi thì sẽ được vào làm, nếu cô đã giới thiệu bản thân rồi thì tôi cũng giới thiệu nốt. Tôi Đức Huy, chào cô!"
"À, chào anh!"
Thấy anh nhiệt tình như vậy, Nguyệt Hương Lan cũng rất vui trong lòng. Sau khi về nhà, trong lòng vẫn còn rất vui vì chuyện lúc sáng, thật lòng khi nhận được một công việc mới khiến cô rất vui, dù biết hiện tại thân phận là vợ của Cao Anh Quân nhưng cô cũng không thể cứ mãi ở nhà và sống nhờ vào tiền của Cao Anh Quân được.
Ở trong phòng, Cao Anh Quân thấy cô cứ cười tủm tỉm mà khó hiểu, khi sáng đi không nói lời nào rõ ràng mà khi về lại cười tủm tỉm khiến anh không khỏi hoài nghi mà nhìn cô.
"Nguyệt Hương Lan, cô bị gì vậy?"
Nguyệt Hương Lan bị nhắc tên thì liền ngồi bật dậy, xua tay cười đáp.
"Không có gì!"
"Có thật là vậy không hay có chuyện gì khác? Bộ không nói cho tôi nghe được sao?"
Cao Anh Quân không bỏ cuộc mà đi đến ngồi xuống giường, tay chống xuống giường rồi lên tiếng nói thêm. Thấy anh vẫn có ý đào sâu vào câu hỏi, Nguyệt Hương Lan liền lắc đầu đáp, đôi mày nhíu mày nhìn anh.
"Tôi nói thật mà, không có chuyện gì hết. À mà, mọi người đã hết đau bụng chưa?"
"Họ không sao nữa rồi, cô đừng lo lắng."
Thấy kế hoạch đã thành công, Nguyệt Hương Lan cười nhẹ trong lòng rồi nằm xuống giường, vờ như đã ngủ. Cao Anh Quân nhìn tấm lưng nhỏ bé trên giường, trong lòng mang nỗi tâm tư khó đoán.
Tối ngày hôm đó, Cao Anh Quân lại lần nữa mất ngủ khi trong đầu chỉ toàn là những câu nói và khuôn mặt của Nguyệt Hương Lan, một cảm giác yêu thương như nảy sinh trong lòng anh, chưa bao giờ anh lại nghĩ đến một cô gái làm anh phải phiền não như Nguyệt Hương Lan.
Từ sau chuyến đi ở đảo Panik thì cơ thể anh như biến đổi, đầu óc về đêm cứ nghĩ đến hình bóng cô, từ lời nói về hành động của cô như một thước phim chạy qua khiến anh không tài nào ngủ được.
Có những đêm về nhà trong trạng thái mệt mỏi, chỉ mong có thể nằm dưới giường ngủ một giấc thật ngon nhưng Nguyệt Hương Lan lại xuất hiện trong tâm trí buộc anh phải thức giấc nhớ đến cô, trong lòng lại không thấy phiền toái hay ghét bỏ, ngược lại còn sinh ra một cảm giác yêu thương đến lạ thường.
Cao Anh Quân gác tay lên trán, ánh mắt nhìn về một hướng, khuôn mặt nghiêm túc nghĩ về những cảm xúc không lòng. Cảm giác yêu thương này anh chưa từng có nhưng anh có thể biết được nó xuất phát từ trái tim.
Có thể nó là tình yêu, cũng có thể nó chỉ đơn giản là một cảm giác yêu thương thoáng qua trong một khoảnh khắc. Nhưng anh lại không nghĩ nó là tình yêu vì đơn giản, anh không muốn tình yêu làm mình phân tâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh nghĩ chỉ là một tình cảm thoáng qua, có lẽ trong lòng xem cô như một cô em gái, vì số tuổi của cô nhỏ hơn anh.
Nhưng anh nào biết được, người anh xem như em gái lại nảy sinh tình cảm với anh. Một tình yêu chưa chắc chắn.
Nguyệt Hương Lan vì hào hứng cho ngày làm việc đầu tiên mà không thể ngủ yên, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn bức tường trắng, xen lẫn cảm giác hào hứng thì cô cũng rất vui khi lúc sáng, anh đã tin tưởng cô và thay cô xin lỗi mọi người.
Cũng vì hành động đó, trái tim cô lại cảm thấy ấm áp đến từ anh, tay đặt lên ngực để cảm nhận nhịp đập của con tim. Một tình yêu khó phân biệt, cô vẫn chưa xuất định được mình có thật sự yêu anh hay không, dù những cảm xúc cứ liên tục dâng lên trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT