Nguyệt Hương Lan bị mọi người nói đến sợ hãi, cô nép mình ra phía sau anh, trong lòng thấy rất có lỗi, không chỉ khiến bản thân bị đau bụng mà khiến cả gia đình anh cũng phải bị vạ lây theo, cô cúi đầu cũng dám nhìn lên vì sợ.
Cao Anh Quân thấy cô như vậy cũng không thể lên tiếng trách mắng được, anh nhẹ nhàng quay người lại nhìn cô, thì thầm với cô từng chút một.
"Bình tĩnh đi, không phải lỗi của cô đâu, đừng sợ!"
"Tôi.."
"Không sao, có tôi ở đây rồi, đừng sợ!"
Nhẹ nhàng an ủi tâm trạng lo lắng của cô xong, Cao Anh Quân liền quay sang nhìn mọi người trong gia đình, ai nấy đều không hài lòng trước thái độ bao che của anh dành cho Nguyệt Hương Lan.
Ông bà nội cũng chỉ có thể lắc đầu mà không nói gì. Cao Anh Quân thở dài lên tiếng.
"Đây chắc chỉ là đau bụng bình thường thôi, mọi người không sao thì được rồi, đừng vì chút chuyện nhỏ mà tranh cãi như vậy. Con thay mặt vợ con xin lỗi mọi người rất nhiều!"
Nói rồi, anh hạ thấp người xin lỗi khiến Nguyệt Hương Lan hoảng hốt, vì đây là lỗi do cô nên cô không thể để anh thay mình làm chuyện này được.
Nhưng lời anh đã nói ra cũng không thể rút lại, đành mặc cho anh muốn làm gì thì làm, trong lòng cô lại càng thấy có lỗi. Trương Trúc Hy thấy tình hình không theo đúng với kế hoạch thì rất khó chịu.
Nhìn người đàn ông trong lòng lại đang hạ mình xin lỗi người khác khiến cô ta rất tức giận, nhìn Nguyệt Hương Lan vẫn nhỏ nhẹ, e dè lại càng lửa giận trong lòng bốc lên, không thể nịnh được nữa, cô ta lên tiếng.
"Nè Nguyệt Hương Lan! Cô làm mà sao để chồng cô xin lỗi vậy, cô không tự xin lỗi người khác được sao?"
"Tôi xin lỗi, tôi không có ý để anh ấy thay mình xin lỗi mọi người đâu."
Nguyệt Hương Lan thấy cô ta tức giận thì liền lên tiếng đáp lại, thấy cô ta nói rất đúng nên Nguyệt Hương Lan cũng không nghi ngờ gì, ngược lại còn cảm thấy có lỗi nhiều hơn.
Trương Trúc Hy hài lòng trước thái độ mềm yếu của Nguyệt Hương Lan trước cô ta, cúi mặt liền nở nụ cười đắc ý, cô ta ngẩng đầu lên rồi đáp.
"Biết vậy thì tốt!"
Mọi người trong gia đình thấy cô cũng có ý nhận lỗi thì không ai trách nữa, chuyện cũng nhỏ nhặt nên họ cũng không muốn làm lớn. Cao Anh Quân thành công giả vây giúp Nguyệt Hương Lan.
Sau khi xong việc ở phòng khách, anh liền kéo cô ra ngoài sân vườn, ngồi trong ngôi nhà gỗ, Cao Anh Quân thở mạnh lên tiếng.
"Đừng lo, không có chuyện gì phải sợ đâu!"
Nhìn khuôn mặt ủ rũ của Nguyệt Hương Lan anh lại càng thấy không vừa mắt, hai tay nắm chặt vào nhau lên tiếng.
"Cảm ơn anh vì chuyện lúc nãy!"
"Không có gì, cũng may chỉ là chuyện nhỏ nhặt không ảnh hưởng đến sức khỏe của mọi người, nếu không thì lời xin lỗi này cũng vô dụng thôi!"
"Tôi biết là lỗi do tôi nấu nướng không kỹ nên mới khiến mọi người ăn vào đau bụng, tôi cũng không muốn anh phải cúi đầu xin lỗi thay tôi đâu!"
Cao Anh Quân không lên tiếng đáp trả, anh đưa mắt hướng về nơi khác. Nguyệt Hương Lan cũng không lên tiếng ngay sau đó, chỉ dám lặng lẽ nhìn sắc mặt của anh.
Dương Bạch Dao đứng trên ban công nhìn xuống, khuôn mặt buồn bã hiện rõ trên khuôn mặt, tay xoa nhẹ phần bụng vẫn còn đau, cô ấy quay người lại nhìn Trương Trúc Hy.
Thấy cô ta thản nhiên dũa móng tay, chân vắt chéo khiến Dương Bạch Dao thấy rất ngứa ngáy, cô nhanh chóng đi đến đối diện cô ta rồi lên tiếng.
"Nè Trương Trúc Hy! Cô nói với tôi chỉ là muốn hại Nguyệt Hương Lan thôi mà, sao giờ lại là hại cả gia đình luôn vậy?"
Nghe vậy, Trương Trúc Hy vứt cây dũa xuống giường rồi nhìn Dương Bạch Dao rồi đáp.
"Đó là lỗi của cô, trách oán gì tôi?"
"Cô!"
Thấy Trương Trúc Hy trơ trẽn phủ nhận việc làm, Dương Bạch Dao tức không thể nói lên lời, ngón tay chỉ thẳng vào mặt cô ta cũng đông cứng.
"Tôi làm sao? Chính cô là người bỏ đống bột đó vào nước lẩu, hại cả gia đình rồi còn gì?"
Dương Bạch Dao tức đỏ mắt, cảm thấy Trương Trúc Hy quá trơ trẽn khiến cô không thoải mái khi ở cạnh, Dương Bạch Dao đẩy cô ta ngã xuống giường rồi bỏ đi khỏi phòng đầy sự tức giận.
Trương Trúc Hy từ từ ngồi dậy, tay chỉnh lại đầu tóc rồi cười khinh.
"Để tôi coi, tôi hay cô mới là người quá đáng!"
Bên này, Nguyệt Hương Lan đang ngồi hóng mát cùng Cao Anh Quân thì điện thoại bỗng reo lên, cô nhanh chóng cầm lấy điện thoại rồi chạy đi cách xa anh. Cao Anh Quân nghiêng đầu nhìn cô, vì khoảng cách xa nên anh không có thể được cuộc hội thoại của cô và người trong điện thoại.
"Alo? Lăng Khôi, cậu gọi cho tớ làm gì vậy?"
"Cậu rảnh không, chúng ta ra quán cà phê gặp nhau đi, mình muốn nói chuyện về việc em gái của cậu!"
"Em gái của tớ?"
Nguyệt Hương Lan nghi ngờ mà hỏi lại.
"Ừm, em gái của cậu đó, mình mới nhận được tin nhắn của ba mẹ cậu đây, cậu ra quán cà phê lúc trước được chứ?"
Nguyệt Hương Lan do dự một lúc lâu thì cũng đồng ý. Sau khi tắt điện thoại, cô gấp gáp chạy vào nhà nhưng lại bị anh kéo lại, Nguyệt Hương Lan nhíu mày nhìn anh.
"Đi đâu mà gấp gáp vậy?"
"Tôi đi công việc một chút!"
Nói rồi, anh rút tay khỏi tay anh rồi chạy đi vào nhà. Cao Anh Quân nhìn bàn tay đang lơ lửng trong không trung mà thở dài, nhìn Nguyệt Hương Lan vội vã rời khỏi nhà, anh cũng muốn nán lại ngoài sân vườn mà đi vào trong.
Ở quán cà phê, Nguyệt Hương Lan vội vã chạy đến chỗ Lăng Khôi đang ngồi, nhìn thấy cô thở dốc vì mệt, Lăng Khôi tặc lưỡi lên tiếng.
"Cậu làm gì mà chạy như ma đuổi vậy, mình có kêu cậu nhanh ra đây đâu?"
"Mấy vụ về em gái mình, mình phải biết chứ nên đi nhanh kẻo để cậu đợi!"
Nguyệt Hương Lan vừa thở dốc vừa đáp, có ngồi xuống ghế rồi uống một ly trà đá vừa được mang ra rồi nói thêm.
"Vụ em gái mình là chuyện gì nữa, đừng nói là nó lại quậy phá gì nữa nhé?"
"Không, chuyện này còn chấn động hơn nữa!"
Nghe vậy, Nguyệt Hương Lan liền nhíu mày, khuôn mặt dần trở nên nghiêm túc lắng nghe, thấy cô thay đổi sắc mặt, Lăng Khôi bật cười nhẹ lên tiếng.
"Em gái cậu vừa nhận được học bổng du học, nhà trường sẽ tài trợ cho con bé nếu như nó đồng ý đi du học. Còn nữa, nghe bác gái nói thì con bé có người yêu rồi đó!"
"Cái gì!"
Nguyệt Hương Lan bất ngờ lớn tiếng khiến mọi người trong quán quay sang nhìn, Lăng Khôi vội kéo cô ngồi xuống rồi cười gượng với những người xung quanh, họ thấy vậy cũng quay đầu lại không quan tâm.
Nguyệt Hương Lan hạ giọng nói.
"Sao ba mẹ không nói gì với mình hết vậy nhỉ? Chuyện như vậy mà không cho mình hay!"
"Họ nói là không liên lạc được, hay để mình đưa lại số cho, cậu về mà liên lạc!"
"Được!"
Nguyệt Hương Lan nhanh chóng lấy quét mã từ điện thoại của Lăng Khôi, nhận được tin em gái nhận được học bổng du học thì cô rất vui và bất ngờ khi biết em gái đã có người yêu.
Cả hai sau khi trao đổi mã quét xong liền nói về chuyện ở quê nhà, vì Nguyệt Hương Lan không tiện để trở về nên chỉ có thể hỏi qua Lăng Khôi.
Dương Bạch Dao đứng gần đó vô tình nhìn thấy Nguyệt Hương Lan đang nói chuyện cùng một người đàn ông lạ mặt, nhìn cách nói chuyện thì thấy rất thân, cô nhanh tay lấy điện thoại ra chụp lại những khoảnh khắc đó rồi lưu vào điện thoại.
Trên môi Dương Bạch Dao mở một nụ cười nhẹ. Ban đầu, cô ấy còn thấy rất tội Nguyệt Hương Lan nhưng sau khi thấy cô ngồi cười nói với người đàn ông khác, mặc cho mọi người đang ở nhà đau bụng, trong lòng Dương Bạch Dao lại sinh ra sự ghen ghét.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT