Edit by: Manh manh đến đây!!!
Đối mặt với Tịch Cảnh Du mang vẻ trách cứ, Tạ Nhiễm Ly chỉ bướng bỉnh thè lưỡi.
Đây là một loại thái độ nghiễm nhiên được nuông chiều từ nhỏ, cũng không lo lắng bị trách cứ thật sự.
Lữ Nhu âm thầm nhéo lòng bàn tay cô nàng, ý bảo cô không được nghịch ngợm.
Trong nhà có Tạ Nhiễm Ly ở đây, không lo không có náo nhiệt, Lữ Nhu chỉ cần an tĩnh ngồi ở một bên làm người nghe là được.
"Con đã học tới trung học, anh trai thế nhưng thậm chí còn đến trường giám sát con! Không tìm thấy con, anh ấy còn gọi điện cho mẹ con vu khống con trốn học, hại con tan học chờ tới một tiếng còn chưa nói, về nhà thiếu chút nữa còn bị mẹ con đánh cho một trận. "
Anh trai trong miệng Tạ Nhiễm Ly tất nhiên là Nghiêm Tư Cửu. Nghiêm Ngụy là con trưởng trong nhà, phía dưới có hai người em gái, trong nhà hai chị em đều cùng có con gái, Nghiêm Tư Cửu là anh trai duy nhất trong thế hệ con cháu của dòng họ.
Nhưng, cũng không ra dáng một người anh trai gì cả.
"Anh trai ngay cả một câu xin lỗi cũng không có!" Tạ Nhiễm Ly lôi kéo Lữ Nhu cáo trạng.
"Chị Nhu Nhu nói xem anh trai có phải quá đáng lắm hay không? "
Lữ Nhu chỉ cười nhạt, cũng không phát biểu ý kiến.
Để cho Nghiêm Tư Cửu nhận sai? Lữ Nhu không thể tưởng tượng ra được.
Lữ Nhu chưa từng thấy qua dáng vẻ anh cúi đầu nhận sai.
Cho dù hai cha con cãi nhau khiến huyết áp Nghiêm Ngụy tăng cao, cũng không thấy Nghiêm Tư Cửu cúi đầu, nhiều nhất là ở nhà thêm vài ngày coi như là thái độ cầu hòa.
Có người, đại khái chính là trời sinh cốt khí ngạo kiều đi.
Bên này Tịch Cảnh Du tiếp lời: "Anh con bận rộn, về nhà ăn cơm cũng không có thời gian, còn có thể tranh thủ thời gian đi đón con tan học, đã rất nhẫn nhịn con rồi. "
Tạ Nhiên Ly nhăn mặt nói thầm: "Gì chứ, mợ người chính là thiên vị, anh trai làm gì người đều nói tốt về phía anh ấy..."
"Sao có thể như thế chứ, mợ chẳng lẽ lại không thương con sao?" Tịch Cảnh Du cười, lại chuyển hướng về phía Lữ Nhu, "Còn có Nhu Nhu, mợ đều thiên vị như nhau. "
Lữ Nhu phối hợp gật đầu, bộ dáng nhu thuận.
Tịch Cảnh Du hài lòng nắm tay cô: "Vẫn là Nhu Nhu nhà chúng ta ngoan nhất, buổi tối bảo dì Trương nấu canh hải sản yêu thích của con".
Ba người ở phòng khách tán gẫu, dì giúp việc mang điện thoại đi tới, nói với Tịch Cảnh Du, Nghiêm Tư Cửu buổi tối không về nhà ăn cơm. Tịch Cảnh Du vừa nghe liền mất hứng, nhận điện thoại đi vào phòng ngủ.
Tịch Cảnh Du vừa đi, Tạ Nhiễm Ly liền nhỏ giọng nói với Lữ Nhu: "Mợ chính là thiên vị anh trai, vậy mà còn không thừa nhận..."
Lữ Nhu mím môi cười.
Người mẹ thiên vị con mình là thiên kinh địa nghĩa, không có gì để chỉ trích.
(*)thiên kinh địa nghĩa: +,ý ở trong truyện là nghĩa bóng: đạo lý rõ ràng, không thay đổi, bất di bất dịch, không thể nghi ngờ.+ nghĩa đen: lòng trời lở đấtTạ Nhiễm Ly tức giận: "Anh trai chính là bị mợ chiều hỏng rồi, tính tình kém muốn chết, vô pháp vô thiên, liền không có ai trị được anh ý..."
Mắng một hồi không dừng lại được.
Lữ Nhu nhịn cười, từ trong túi lấy ra con thú nhồi bông, đưa cho Tạ Nhiễm Ly.
Con thỏ nhỏ ngây ngô, lông xù cực kỳ đáng yêu.
Tạ Nhiễm Ly nhất thời không nói xấu Nghiêm Tư Cửu, cầm con thỏ nhỏ nhìn trái nhìn phải, yêu thích không buông tay.
"Chị Nhu Nhu chị quá lợi hại, cái gì cũng làm được!"
Lữ Nhu mỉm cười sờ đầu cô nhóc.
Tạ Nhiễm Ly đảo mắt một vòng, nhỏ giọng nói: "Kỳ thật, em vẫn thích gọi chị là chị dâu hơn. "
Tay Lữ Nhu dừng lại, ý cười nhạt đi vài phần.
Tạ Nhiễm Ly không phát hiện, tự mình nói: "Nhưng mợ nhất quyết phải bắt em gọi chị là chị gái, bất quá cũng không sao, chờ chị cùng anh trai em kết hôn, em liền có thể quang minh chính đại gọi chị một tiếng chị dâu! Ai, hai người khi nào mới kết hôn a..."
Em gái nhỏ ngây thơ không biết thế sự, lời nói ra làm cho người ta không có biện pháp trả lời.
Lữ Nhu không biết nên nói cho cô nàng biết như thế nào, đại khái cô sẽ không kết hôn với Nghiêm Tư Cửu.
Cô im lặng vài giây, khóe môi treo lên độ cong nho nhỏ.
[ Chị rất thích em gọi chị là chị gái. 】
——
Không bao lâu sau, Tịch Cảnh Du trở lại phòng khách với vẻ mặt không cao hứng, không cần hỏi cũng biết bà không thể gọi Nghiêm Tư Cửu về nhà ăn cơm.
Nhưng Tạ Nhiễm Ly không nhìn ra, còn bô bô hỏi: "Anh trai thật sự không về sao ạ? "
Tịch Cảnh Du vẫn bảo vệ con trai mình, thở dài nói: "Quên đi, nó bận rộn. "
Tạ Nhiễm Ly bĩu môi: "Sao anh ấy còn bận hơn cả cậu..."
Đừng thấy Tạ Nhiễm Ly ngoài miệng luôn nói Nghiêm Tư Cửu không tốt này không tốt nọ, thật ra rất dính anh, thấy anh thật sự không về nhà, trong lòng cực kỳ mất mát. Cô nàng chưa từ bỏ ý định chọc chọc Lữ Nhu, xúi giục nói: "Chị Nhu, chị gửi tin nhắn bảo anh trai mau về nhà đi mà. "
Lữ Nhu mở to hai mắt, vội vàng lắc đầu.
Trừ khi có việc đột suất, nếu không cô sẽ không gửi tin nhắn quấy nhiễu Nghiêm Tư Cửu.
Tạ Nhiễm Ly khích lệ cô: "Chị cứ thử một lần xem, không chừng chị vừa gọi, anh trai liền trở về. "
Lữ Nhu liên tục lắc đầu.
Nghiêm Tư Cửu không trở về nhất định là anh có việc, làm sao có thể bị cô tùy tiện gọi một cái liền trở về.
Tạ Nhiễm Ly đảo mắt, thấp giọng chất vấn: "Chị à, chẳng lẽ chị không muốn anh trai trở về sao? "
Vấn đề này khiến Lữ Nhu không có biện pháp trả lời, nói muốn hoặc là không muốn đều rất không ổn.
【 Lúc chia tay rất náo loạn nha, dì Tịch nói anh ấy rất bận rộn...】
Nhưng Tạ Nhiễm Ly kiên trì: "Mặc kệ cái khác, chị trả lời đi, có muốn anh trai trở về hay không? "
Lữ Nhu khó xử một lúc lâu, không biết là vì khuất phục tầm mắt nóng bỏng của cô nàng hay là điều gì khác, cuối cùng cô cũng không có biện pháp nào để lắc đầu.
Thấy không lắc đầu Tạ Nhiễm Ly liền mặc định cô gật đầu, cười hắc hắc một tiếng: "Em biết ngay mà! "
Sau đó cô nhóc không tiếp tục dụ dỗ Lữ Nhu nữa, xoay người, mở WeChat len lén gửi tin nhắn ——
【Anh trai người còn không mau về nhà, em rất nhớ anh, chị Nhu Nhu cũng nói muốn anh...】
Sau đó còn đính kèm một sticker cô dùng ảnh Lữ Nhu tự chế ra, Nhu Nhu cầu nguyện.gif
Phàm là đi đến con đường chết, Tạ Nhiêm Ly đều rất chuyên nghiệp.
** Gửi.
Chẳng qua, Nghiêm Tư Cửu không thèm để ý tới cô nàng, hơn nữa cho đến khi ăn cơm tối anh cũng không trở về.
Tám giờ tối, Tịch Cảnh Du ở phòng khách xem phim truyền hình, khóa cửa vang lên, từ trong sảnh một bóng người đi tới.
Thấy là Nghiêm Tư Cửu, Tịch Cảnh Du kinh ngạc không thôi: "Không phải nói không trở về sao? "
Nghiêm Tư Cửu cởi áo khoác, đi tới bên sô pha, nhàn nhã nói: Ngài đây không phải là tức giận rồi đấy chứ? "
Tịch Cảnh Du: "Ôi, ngươi còn sợ ta tức giận cơ à? "
Nghiêm Tư Cửu chống tay lên ghế sô pha cùng bà nói chuyện, giọng điệu giả bộ nghèo khó: "Còn không phải sao?, Tịch phu nhân tức giận ai có thể không sợ? "
Trong giọng nói nửa phần sợ hãi cũng không có.
Tịch Cảnh Du bị thái độ như côn đồ của anh chọc cười, hỏi anh có ăn cơm tối không, lại muốn gọi người đi nấu cơm lần nữa.
Nghiêm Tư Cứu đáp lời đã ăn rồi, không cần phải nấu cơm.
Tịch Cảnh Du không khỏi nói thầm: "Ăn rồi còn về? Chẳng lẽ thật sự là trở về thăm ta? "
Nghiêm Tư Cửu cười: "Nói thật mẹ còn không tin? "
Tịch Cảnh Du mặt mày hớn hở, lòng tràn đầy thoải mái.
Nghiêm Tư Cửu ngồi xuống sô pha, tầm mắt nhìn quanh phòng khách một vòng, tùy ý nói: "Sao mẹ lại ở mình? Còn những người khác đâu?"
Tịch Cảnh Du bất mãn nói: "Bố con từ chiều đã ra ngoài rồi, đến bây giờ vẫn chưa thấy về. "
"Lão Nghiêm kia ấy à nhìn không đúng lắm..." Nghiêm Tư Cửu thuận miệng đáp một câu, lại hỏi:"Tạ Nhiễm Ly tiểu quỷ kia đâu? Tại sao không nói chuyện cùng mẹ? "
"Đang làm bài tập về nhà trong phòng Nhu Nhu." Tịch Cảnh Du bất đắc dĩ lắc đầu: "Thấy Nhu Nhu liền dính lấy cả ngày. "
Nghiêm Tư Cửu giương mắt nhìn lên lầu.
Con trai hiếm khi trở về, Tịch Cảnh Du cũng không muốn xem phim truyền hình nữa, cầm lấy điều khiển từ xa muốn tắt, bị Nghiêm Tư Cửu dừng lại: "Đừng tắt, mẹ xem tiếp đi, con về phòng thay quần áo trước. "
Cửa phòng phía tây tầng hai không đóng kín, khép nửa hờ, thanh âm ríu rít của Tạ Nhiễm Ly từ khe cửa truyền ra.
Đây mà là làm bài tập về nhà đó à?
Nghiêm Tư Cửu cười nhạo một tiếng đi tới.
Tạ Nhiễm Ly đưa một bên tai nghe cho Lữ Nhu, hai người chen chúc ở trên sô pha lười biếng xem ảnh và video idol trong điện thoại di động của cô nàng.
"Chị Nhu Nhu, xem nè chồng em có phải rất đẹp trai hay không! Nhìn mặt này, tay này, thắt lưng này, quả thực chính là mỹ nam bắn tỉa của em! "
"Hơn nữa em cảm thấy em cùng anh ý có tướng phu thê đó nha! Đặc biệt là đôi mắt, chị nhìn xem chúng em có giống nhau không? "
Lữ Nhu liên tục gật đầu, rất phối hợp cổ vũ.
Tạ Nhiễm Ly hài lòng nhìn xuống đống ảnh chụp, một tấm ảnh chàng trai áo trắng quần đen đột nhiên xuất hiện.
Tầm mắt Lữ Nhu vốn đang lơ đãng đột nhiên nhìn chăm chú.
Khác với vẻ đẹp trai tinh xảo của idol trẻ tuổi vừa thấy, người đàn ông trong ảnh rất anh tuấn thành thục mà cứng rắn,đôi lông mày nhíu lại nhìn về phía ống kính ánh mắt sắc bén, khí chất này cho dù là loại áo sơ mi trắng cũng không đè nén được sự ngông cuồng.
Dù ai nhìn vào liền biết được người đàn ông trong tấm ảnh không dễ chọc vào.
"Ủa? Sao hình của anh trai lại xuất hiện trong máy của em thế nhỉ? "Tạ Nhiễm Ly nghi hoặc nói thầm, nhìn ảnh chụp trong chốc lát, chậc chậc cảm thán, "Đúng là Không còn lời nào để nói, khuôn mặt này của anh trai quả thật là không nói lên lời, chính là nam nhân phong trần đây mà, lúc mặc áo sơ mi trắng có loại khí chất nhã nhặn hư hỏng này. "
Lữ Nhu liếm khóe môi khô, rời tầm mắt khỏi màn hình.
Tạ Nhiễm Ly nhìn chằm chằm vào ảnh chụp, giống như đột nhiên có phát hiện mới, ngạc nhiên nhìn về phía Lữ Nhu: "Chị Nhu Nhu! Em đột nhiên phát hiện, anh trai em và chị cũng có tướng phu thế đấy!! "
Lữ Nhu bỗng nhiên mở to hai mắt, bị dọa sợ.
Cô liên tục lắc đầu, ý bảo cô nhóc không được nói lung tung.
Tạ Nhiễm Ly bĩu môi: "Lúc không cười thật sự có chút giống nha..."
Cô nhóc vừa dứt lời, nửa cánh cửa còn chưa kép đột nhiên bị đẩy ra, giọng nói hoa lệ quen thuộc của Nghiêm Tư Cửu vang tới ——
"Cái gì giống nhau?"
Trong nháy mắt, trái tim Lữ Nhu giống như bị con bướm vỗ cánh xẹt qua, rào rạt run rẩy.
Nghiêm Tư Cửu bước vào phòng, liếc mắt nhìn Lữ Nhu thần sắc rõ ràng bối rối, sau đó lại chuyển hướng Tạ Nhiễm Ly ở một bên, thờ ơ truy hỏi: "Cái gì giống vậy? "
Tạ Nhiễm Ly nóng lòng muốn tìm kiếm sự đồng ý: "Anh, em mới phát hiện người cùng chị Nhu Nhu có tướng.......Ngô......"
Cô nàng còn chưa nói hết, đã bị Lữ Nhu nhào tới gắt gao che miệng lại.
Do động tác quá lớn, hai cô nhóc mất thăng bằng ngã xuống thảm.
Tạ Nhiễm Ly bị đè ở phía dưới, miệng lại bị che chặt, bộ dáng giãy dụa giống như một con sâu bướm nhúc nhích, làm cho Nghiêm Tư Cửu đang nhìn trực tiếp cười ra tiếng.
Truyện Quân SựNghe được tiếng cười, cả khuôn mặt Lữ Nhu đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Cô nhanh chóng buông tay ra, đem Tạ Nhiễm Ly bên dưới kéo lên.
Tạ Nhiễm Ly nhăn mặt tố cáo Lữ Nhu thô bạo, nhất thời cũng quên lời vừa rồi muốn nói.
Lữ Nhu luống cuống tay chân không ngừng xin lỗi.
Nghiêm Tư Cửu ở một bên xem kịch cười đủ rồi, đi qua ném chìa khóa xe cho Tạ Nhiễm Ly, nói: "Đừng quậy nữa, quà ở cốp xe, tự mình đi lấy. "
Tạ Nhiễm Ly tức khắc vui vẻ rạng rỡ, nói một tiếng cảm ơn anh trai liền bỏ chạy.
Tiếng bước chân càng đi xa, trong phòng chợt yên tĩnh lại, tiếng hít thở hỗn độn của cô gái nhỏ càng rõ ràng hơn.
Lữ Nhu nghiêng người đưa lưng về phía Nghiêm Tư Cửu, giơ tay đẩy mái tóc dài tán loạn ra sau tai, dừng lại vài giây sau mới quay người lại.
Nghiêm Tư Cửu nhìn bộ dáng trấn tĩnh của cô, ý nghĩ muốn chọc ghẹo không khỏi rục rịch.
"Em che miệng tiểu quỷ kia làm gì?" Anh cố tình hỏi như thể không hiểu.
Tai Lữ Nhu như bị lửa đốt, nhặt điện thoại lên giải thích: 【 Em ấy nói lung tung. 】
Nghiêm Tư Cửu thò người qua nhìn màn hình, tầm mắt liếc qua mái tóc đen cùng đôi tai đỏ ửng thì dừng lại vài giây, sau đó mới cười: "À? Em ấy nói cái gì? "
【 Em ấy nói tôi và anh——】
Đánh máy được một nửa, Lữ Nhu bất giác phản ứng lại —— người này lại cố ý trêu chọc cô đây mà!
Lữ Nhu nhanh chóng xóa đi, đánh chữ một lần nữa: 【 Không có gì, tôi đi xem Ly Ly. 】
Nghiêm Tư Cửu đương nhiên sẽ không thả cô đi dễ dàng như thế, cánh tay dài duỗi ra cầm lên một sợi tóc đang rủ trên lưng của cô, cười xấu xa nói: "Chạy cái gì? Vẫn chưa nói xong đâu. "
Da đầu tê dại, Lữ Nhu đành phải dừng bước, xoay người rút tóc từ trong tay anh trở về.
Sợi tóc trong tay Nghiêm Tư Cửu bị mang đi, tiện tay lại một lần nữa cầm lên một sợi. Lữ Nhu vừa tắm xong, tóc còn chưa khô, xõa rủ xuống sau lưng, rất thuận tiện cho anh.
Lữ Nhu mới thu lại được một sợi, anh liền cướp đoạt một sợi khác, hành động lập đi lập lại.
Chỉ chốc lát sau đã thành công chọc giận Lữ Nhu, mắt hạnh tròn xoe trừng anh, không tiếng động lên án.
Nghiêm Tư Cửu chơi đùa với sợi tóc, mềm mại mượt mà, còn mang theo chút lạnh, xúc cảm nắm trong lòng bàn tay cực tốt, khiến anh trong lúc nhất thời không muốn buông ra.
Anh dùng ngón tay vòng quanh sợi tóc, nói giọng điệu thờ ơ: "Hả? "
Lữ Nhu không rút tóc về được, muốn đi cũng không xong, tức giận phồng hai bên má, dùng khẩu ngữ môi nói:
【Anh mau buông tay. 】
Nghiêm Tư Cửu tựa như nhìn không hiểu, ung dung ngoắc ngoắc ngón tay, tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa, "Nói lại lần nữa xem, em vừa mới nói cái gì? "
Lữ Nhu trừng đôi mắt đào hoa tràn đang tràn đầy hứng thú của anh, đáy lòng dâng lên một cỗ khí phản nghịch khó hiểu.
Đó là một loại cảm xúc bị đè nén quá lâu sau đó muốn phản kích, dồn dập mà mãnh liệt.
Cô không áp chế được, hoặc là không muốn áp chế, hít sâu một hơi, ném tóc qua một bên nhanh chóng đánh ra một hàng chữ, dí sát tới trước mặt Nghiêm Tư Cửu ——
【 Ly Ly nói anh và tôi có tướng vợ chồng, anh cảm thấy thế nào? 】