Năm nay thời tiết ở Giang Thành có chút khác thường.

Tháng hai còn ấm áp như xuân, không cần phải mặc thêm áo khoác dày, chỉ cần áo hoodie cùng chiếc áo khoác mỏng bên ngoài là đủ.Không ngờ đến lúc chính thức vào mùa xuân, ngày đầu tiên của tháng ba bắt đầu bởi một trận tuyết rất lớn.Khu Chương Thụ ở phía nam đại học Giang Thành phản phất một đêm đầu đã phủ đầy bạc, những tán cây xanh đều bị phủ bởi một lớp tuyết trắng trong suốt, làm không khí vui vẻ của mùa xuân bị chùng xuống vài phần.

Thật ra mùa đông ở Giang Thành rất ít khi tuyết rơi, chứ nói gì đến thời tiết này. Tháng 3 tuyết bay giữa trời, đối với một người lớn lên ở phía nam như Lữ Nhu mà nói, là một điểm kì lạ khác thường, giữa tiết học tầm mắt luôn hướng về phía ngoài cửa sổ. Các bạn học khác cũng vậy, tâm trí không biết đã bay nhảy ra khỏi lớp học từ lúc nào.

Trên bục giảng, giáo sư giảng lịch sử mặc dù là một ông lão nhưng lại là người thấu tình đạt lý, thấy vậy liền cho tan học sớm mười phút, nói: "Lục Nghị tân phôi tửu,

Hồng nê tiểu hỏa lô*, trời cũng đã tối, hẹn bạn bè tủ tập đi thôi, có thể cùng ăn với nhau một bữa lẩu nhỏ gì đó"

*: là bài thơ VẤN LƯU THẬP CỬU

của Bạch Cư Dị

Nguyên văn

Lục Nghị tân phôi tửu

Hồng nê tiểu hỏa lô

Vãn lai thiên dục tuyết

Năng ẩm nhất bôi vô.

Dịch nghĩa

Có rượu Lục Nghị chưa lọc mới

Có bếp đất nung màu đỏ nhỏ

Chiều xuống trời muốn tuyết

Không chén uống cũng được chứ sao

Nghĩa là: Tuyết sắp rơi, có rượu, có lò lửa, có bạn. Không chén, vẫn uống được quá đi chứ. "Hỏi" gì nhỉ, tưởng chỉ cần bưng, dốc, nốc, khà thôi.

~~~~~

Các bạn học đều hoan hô, hứng khởi chạy ra khỏi lớp

"Nhu Nhu, buổi tối có muốn cùng chúng tớ đi ăn lẩu không?"nữ sinh cùng lớp quen biết đi đến hỏi

Lộ Nhu cười từ chối

Nữ sinh thấy cô thu dọn sách vở vào ba lô, thuận miệng hỏi: "bây giờ cậu về nhà đó hả?"

Sau khi tuyết rơi nhiệt độ giảm càng mạnh, xem dự báo thời tiết, nhiệt độ thấp sẽ kéo dài trong nhiều ngày sắp tới, các sinh viên địa phương khác đều vội vàng trở về nhà để lấy thật nhiều quấn áo dày.

Lữ Nhu dừng một giây mới nhẹ nhàng gật đầu.

Nữ sinh A đưa tay quấn chặt chiếc áo khoác trên người, có chút hâm mộ nói: "Có nhà ở trung tâm thành phố thật tốt, bất cứ lúc nào đều có thể về nhà."

Khóe môi Lữ Nhu cong cong lộ ra ý cười nhạt nhẽo, không có đáp lời.

—-

Dọc theo con đường đi tới phía cổng trường, tuyết rơi dày cộp,lớp tuyết óng ánh trắng sáng đáng yêu, làm cho người khác không đành lòng dẫm lên, Lữ Nhu thích thú lấy tay bốc lên một nắm tuyết, ở trong lòng bàn tay xoa nắn vài cái, nặn ra một quả cầu tuyết nhỏ tròn vo.

Cô cong đôi mắt, mỉm cười.

Gần trạm xe buýt bên ngoài trường đang sửa đường, nước tuyết trộn lẫn với bùn đất, có chút khó đi.Lữ Nhu chỉ bận lo chơi quả cầu tuyết trong lòng bàn tay, không chú ý tình hình đường xá phía trước, không cẩn thận giẫm vào vũng bùn.

Lần này giày của chính mình bị tai hoạ chưa tính, nước bẩn còn bắn lên giày của người bên cạnh.

"Ối giày của tôi!"Người phụ nữ trung niên hét lên.

Cô mang giày da trắng, nước bẩn bắn lên nhìn cực kì rõ ràng.

Lữ Nhu phát hiện mình gây hoạ, lập tức hoảng hốt, không rảnh lo nghĩ đến vết bẩn của bản thân, vội vàng cởi ba lô ra muốn lấy khăn giấy lau cho người bên cạnh

Chỉ là người phụ nữ trung niên tính tình có chút nóng nảy, không đợi Lữ Nhu tìm được khăn giấy, liền oán giận nói: "Ai nha! Tôi nói này, sao cô lại thế này hả? Làm bẩn giày của người khác, ngay cả một câu xin lỗi cũng không thể nói được à? "

Lữ Nhu nhất thời đỏ mặt, vừa xấu hổ lại càng hộ thẹn hơn, vội vàng dừng động tác tìm khăn giấy, lấy điện thoại ra đánh chữ xin lỗi.

Ba chữ "Thực xin lỗi" còn chưa đánh xong, người phụ nữ không nhận được câu trả lời đã tức đến mức không chịu nổi, nâng cao âm lượng: "Nói chuyện với cô đấy, cô là nghe không hiểu hay là bị câm hả?"

Lữ Nhu há miệng, môi có chút trắng bệnh mấp máy vài cái, không có thanh âm phát ra.

Có khổ mà không nói lên thành lời tràn ngập trong đôi mắt hạnh trong suốt.

Vài giây sau, cô nghĩ đến điều gì đó, vội vàng khoa tay múa chân sử dụng ngôn ngữ của người câm điếc.

【 thực xin lỗi, tôi không cố ý. 】

Người phụ nữ nổi trận lôi đình nhất thời sửng sốt một chút, bất động một lát mới hỏi: "A... cô không biết nói sao? "

Lữ Nhu dừng lại động tác, nhẹ nhàng gật đầu.

Đều do cô, lâu như vậy vẫn chưa hình thành thói quen sử dùng ngôn ngữ kí hiệu.

Cô lại đưa điện thoại di động qua,cho người phụ nữ kia xem lời xin lỗi ở trên đó.

Không nghĩ tới người trước mặt thật sự là bị câm,cơn tức giận của người phụ nữ lập tức tiêu tan, thay vào đó là nồng đậm sự lúng túng không được tự nhiên.

Loại tình huống này Lữ Nhu cũng không phải là lần đầu tiên gặp phải.

Ba năm trước cô vì một lần tai nạn xe hơi mà mất đi ngôn ngữ, từ đó nói không nên lời, lúc đầu không học ngôn ngữ ký hiệu, thường xuyên bị người ta hiểu lầm không lễ phép, những lời khó nghe hơn cũng đã nghe qua. Bây giờ tốt hơn nhiều, cô đã quen với nó, có thể thành thạo trong việc giải quyết sự bối rối của người kia sau khi biết rằng cô không thể nói chuyện.

Lữ Nhu mỉm cười với người đối diện, ý bảo cô ấy không cần để ý, một lần nữa trịnh trọng nói lời xin lỗi.

Người phụ nữ hơi sửng sốt vài giây.

Cô gái trước mặt mặc dù không thể nói chuyện, nhưng cô lại có một đôi mắt dường như biết nói.

Con ngươi đen láy, rất sáng, đáy mắt trong suốt, không có nửa điểm tạp chất, lúc cười rộ lên, sóng mắt khẽ động, ý cười nhẹ nhàng dọc theo đuôi mắt từ từ lan ra.

Có một vẻ đẹp rất yên tĩnh, làm cho người nhìn rất thoải mái.

Xe buýt vừa đến trạm, người phụ nữ trung niên thu hồi tầm mắt, có chút áy náy nói một câu "Quên đi,cũng không phải cô cố ý." liền vội vàng lên xe.

Chờ xe buýt chạy đi, Lữ Nhu mới nhẹ nhàng thở ra, đi đến một góc tiếp tục chờ xe.

Tây Phủ công quán là khu biệt thự danh tiếng nhất Giang Thành, có thể ở trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng này mở ra một khu biệt thự hoa viên yên tĩnh như vậy, chủ đầu tư lúc trước bỏ vốn ra tay rất hào phóng.

Tất nhiên, lợi ích nó đem lại rất cao. Tây phủ công quán nghiễm nhiên trở thành trung tâm quyền quý cao cấp nhất Giang thành, có ra giá cao cũng không có người bán.

Lữ Nhu ở chỗ này xuống xe

Người gác cổng mặc đồng phục thẳng tắp nhìn thấy cô, lập tức chủ động đến mở cửa cho cô, chào hỏi cô.

Lữ Nhu lễ phép nói lời cảm ơn, dọc theo con đường cây xanh đi vào trong, cuối cùng dừng bước trước một viện Sơn mai đồng

Sân phía trước viện được xây theo kiểu Trung Quốc thời xưa,cổ kính mà thanh lịch, núi giả kết hợp với nước chảy trên đỉnh đài hoa mai, mỗi một cảnh bày trí đều đều tỏa ra khí tức "ta rất đắt tiền" đầy vẻ mê hoặc lòng người

Đây là nhà của Nghiêm gia.

Lữ Nhu sở dĩ ở chỗ này là bởi vì trước khi mẹ cô qua đời, mẹ cô đã giao phó cô cho Nghiêm gia chăm sóc.

Cũng là lúc đó cô mới biết được, cô cùng Nghiêm Tư Cửu con trai duy nhất của Nghiêm gia có hôn ước. Chẳng qua hai nhà lâu năm không liên lạc, hôn ước này còn hiệu lực hay không thì khó nói được.

Mẹ cô cũng là cùng đường nên thử một lần, không nghĩ tới Nghiêm gia còn nguyện ý thực hiện hôn ước này, sau khi mẹ cô qua đời cô trực tiếp được đón trở về Nghiêm gia.

Chớp mắt cô đã sống ở đây gần ba năm.

Xuyên qua sân chính hoa viên, mở cửa vào phòng, Lữ Nhu đứng ở cửa chính một lát.

Trong nhà yên tĩnh, không có ai chạy ra đón cô như bình thường, gọi cô một tiếng"tiểu thư".

Mấy ngày nay trong nhà không có ai, chú Nghiêm cùng dì Tịch về nhà cũ thăm ông cụ, cũng cho các dì khác nghỉ. Về phần người có hôn ước kia, đã lâu rồi, Lữ Nhu chưa từng gặp lại bóng người của anh.

Lữ Nhu bất giác thả lỏng bả vai, nếu như không phải biết trong nhà không có ai, cô cũng sẽ không trở về lấy quần áo.

Tầng hai mỗi người đều có một căn phòng lớn, phòng của cô nằm ở phía đông.

Lữ Nhu theo thói quen liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt phía tây, sau đó mới đi về phía phòng mình.

Cô vừa vào phòng liền chạy thẳng vào nhà vệ sinh, buổi chiều uống nhiều nước, hiện tại rất gấp gáp, muốn đi vệ sinh, cho nên một ít chi tiết lạ cũng không chú ý tới ——

Ví dụ như chiếc áo ngủ dày màu đen trên ghế đuôi giường không thuộc về cô.

Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, Lữ Nhu còn chưa kịp nhìn rõ bên trong, hơi nước tắm bốc lên mặt cô.

Hơi nước nóng ẩm trộn với hơi thở của hoa hồng và muối biển.

Đó là hương thơm từ sữa tắm quen thuộc của cô.

Có người ở đây ư???.

Bất ngờ không kịp đề phòng, Lữ Nhu nhất thời hóa đá, hoàn toàn ngây dại.

Người đàn ông đưa lưng về phía cô lau tóc nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn lại.

Lữ Nhu không kịp thu hồi tầm mắt, thẳng tắp đụng phải ánh mắt của anh.

Trong nháy mắt bốn mắt nhìn nhau, Lữ Nhu cảm thấy thế giới đều giống như bị ấn nút tắt tiếng, bên tai ngoại trừ tiếng tim đập dồn dập ra, cái gì cũng không nghe thấy.

Không biết qua bao lâu, có lẽ như đã qua 1 thế kỷ,có lẽ chỉ mới qua một giây, Lữ Nhu nghe được thanh âm không vui của Nghiêm Tư Cửu: "Nhìn đủ chưa? "

Thanh âm nam tính trầm thấp lọt vào tai, phảng phất như một tiếng sét đánh xuống, Lữ Nhu cơ hồ muốn hồn vía bay lên tận trời xanh.

Cô bị dọa cho phát ngốc rồi, phản ứng chậm chạp, theo bản năng giơ tay che lại mắt, tỏ vẻ "cô không nhìn thấy gì hết nha".

Thấy thế, Nghiêm Tư Cửu không biết nên tức hay nên cười, khẽ nhíu đuôi lông mày, đôi môi mỏng nhếch lên, một tiếng cười hừ đùa cợt từ khoang mũi tràn ra.

Lữ Nhu trong nháy mắt run lên.

"Tôi nói..." Người đàn ông lười biếng kéo dài giọng nói, âm cuối nâng lên, có vẻ có chút cố ý, "Còn không đi ra ngoài? "

Lữ Nhu đầu oanh một tiếng, máu xông thẳng lên đỉnh đầu.

Cô cũng không biết mình chạy trốn như thế nào, chờ đến khi cô lấy lại ý thức, người theo bản năng đã chạy đến ngoài cửa phòng ngủ.

Cô chống lưng lên tường, sụp đổ che mặt.

Nghiêm Tư Cửu nhìn cửa phòng vệ sinh mở rộng, tức giận đến mức bật cười. Lau tóc lung tung vài cái liền ném khăn đi.Lấy một khăn tắm quấn quanh hông, đi ra phòng vệ sinh, không ngoài dự đoán, trong phòng không thấy người.

Nghiêm Tư Cửu nhếch môi, không nhanh không chậm nhặt áo choàng tắm lên từ ghế đuôi giường, sau đó lại hướng về phía ngoài cửa gọi: "Vào đi. "

Không có động tĩnh.

Anh cũng không sốt ruột, kéo ghế ngồi xuống, ung dung nhìn điện thoại di động.

Ngoài cửa yên tĩnh một hồi lâu, tiếng bước chân mới chậm rãi vang lên.

Nghiêm Tư Cửu nhanh chóng lướt tin tức trong nhóm WeChat, khóe môi gợi lên một độ cong không dễ phát hiện.

Chờ bên cửa lộ ra nửa cái đầu nhỏ, anh mới nhấc mí mắt lên, ánh mắt tựa cười như không cười.

Lữ Nhu cùng tầm mắt của anh đụng vào nhau, ngón tay vịn khung cửa không khỏi siết chặt hơn.

Cô nhanh chóng dời mắt, buộc mình phải bình tĩnh, sau đó cất bước đi vào trong phòng.

"Dám vào à?"

Nghiêm Tư Cửu chậm rãi nói, không hề thấy xấu hổ sau khi bị bắt gặp dùng phòng tắm của người khác, nhàn nhã giống như đang ngồi trong phòng mình.

Lữ Nhu mím môi,không đáp lại câu hỏi ý tứ đùa giỡn rõ ràng của anh.

Cũng may Nghiêm Tư Cửu cũng không phải thật sự muốn nghe câu trả lời của cô, chỉ liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, một lần nữa đưa mắt xem tin tức trong điện thoại di động.

Lữ Nhu dựa vào tường đứng một lát, thấy anh ngồi trong phòng mình không có ý muốn rời đi, tim vẫn đập thình thịch không có cách nào bình phục lại.

Không có biện pháp, cảm giác tồn tại của người đàn ông này quá mạnh, cho dù chỉ là ngồi ở chỗ đó bất động, cũng có thể làm cho cô như đứng trên đống lửa,như ngồi đống than, không cách nào bỏ qua.

Cô suy nghĩ một chút, hít sâu một hơi, từ từ bước nhỏ di chuyển qua, đứng vững cách anh ba bước.

Nghiêm Tư Cửu không hề phản ứng, mí mắt cũng không nâng lên, xem cô là không khí.

Lữ Nhu hết cách, liền di chuyển thêm một bước nữa.

Người đàn ông nọ vẫn không ngước mắt lên.

Lữ Nhu hiểu được ý tứ của anh, đành phải thỏa hiệp lại di chuyển về phía trước một bước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, khi anh giơ tay lên là có thể chạm đến bản thân mình.

Nghiêm Tư Cửu lúc này mới nâng mắt lên nhìn cô.

Một đôi mắt đào hoa, thâm thúy mê người, rõ ràng chỉ là một cái nhìn đơn giản, lại làm cho người ta lầm tưởng vạn loại thâm tình, không tự chủ được muốn đắm chìm vào.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý tốt, tim Lữ Nhu trong nháy mất vẫn đập loạn nhịp. Cô không dám đối diện lâu với anh, ánh mắt khẽ chạm một giây liền dời đi, sau đó dùng ngôn ngữ của người câm điếc hỏi anh còn có việc sao.

Nghiêm Tư Cửu khẽ nhíu mày.

Lữ Nhu nhớ tới —— anh không hiểu ngôn ngữ ký hiệu, cũng không thích dùng ngôn ngữ ký hiệu của cô cùng anh giao tiếp,cuối cùng cô tình nguyện tìm phiền phức dùng điện thoại di động đánh máy.

Cô lấy di động, giơ lên trước mặt anh.

【 sao anh lại ở đây? 】

【 là có chuyện gì hả? 】

Nhưng Nghiêm Tư Cửu không nhìn, ánh mắt không nhanh không chậm di chuyển trên mặt cô, ngón tay thon dài bất động hạ dưới tay vịn gỗ.

Dáng vẻ thảnh thơi, nhưng cảm giác áp bức mười phần.

Người này thoạt nhìn cười tủm tỉm làm người khác lầm tưởng dễ ở chung, kỳ thật rất ác liệt, bắt thóp người khác rất dễ dàng.

Lữ Nhu bị anh nhìn chằm chằm đến mức gắt gao

Thời gian trôi qua thật chậm,không khí dường như càng thêm dày đặc, khiến người ta khó thở.

Lữ Nhu âm thầm hít sâu, chóp mũi ngửi được mùi hoa hồng và muối biển quanh quẩn trên người đàn ông.

Bởi vì mùi hương không thể quen thuộc hơn, nhưng tiếp xúc bởi hơi nóng trộn lẫn trên người anh tản mát ra, tựa hồ không giống.

Cô dừng một chút, lại di chuyển về phía trước nửa bước, hoàn toàn đi vào lãnh địa của anh.

Lần này khoảng cách giữa hai người chỉ cần giờ bàn tay qua là có thể đụng tới, mũi chân cơ hồ muốn kề sát vào nhau.

Lữ Nhu giơ di động lên, ngước mắt đưa cho anh một ánh mắt năn nỉ.

Thấy cô gái nhỏ chịu thua, Nghiêm Tư Cửu cuối cùng cũng hài lòng, liếc mắt nhìn màn hình, trực tiếp không nhìn vấn đề thứ nhất, chỉ lạnh lùng nói: "Không có việc gì. "

Lữ Nhu khẽ thở ra.

Không có việc gì là tốt rồi, không tìm cô gây phiền phức là tốt rồi.

Tuy rằng không biết vì sao Nghiêm Tư Cửu lại đột nhiên tắm rửa trong phòng tắm của cô, nhưng tóm lại là cô lỗ mãng, không chú ý đẩy cửa bước vào.

Lữ Nhu nghĩ ngợi không biết làm thế nào uyển chuyển ám chỉ anh ta, nếu như không có việc gì thì trở về phòng của anh ta đi, cô muốn đi vệ sinh lắm rồi.

Nhưng không đợi cô nghĩ xong cách sắp xếp từ ngữ nói với anh, Nghiêm Tư Cửu lại nói chuyện:

"Chẳng qua là, em hẳn là có việc phải làm đi?"

Giọng nam tính lười biếng, âm cuối hơi nhếch lên, một câu bình thường cũng có thể bị anh nói ra ý tứ câu người.

Lữ Nhu nhịn xuống xúc động muốn véo lỗ tai, vội vàng gật đầu.

Vâng, tôi có việc rất gấp, anh nên trở về phòng riêng của mình điii.

Cô chớp mắt, lặng lẽ bày tỏ mong muốn của mình.

Nghiêm Tư Cửu cùng cô nhìn nhau một lát, ngay khi Lữ Nhu cho rằng anh đã hiểu rõ, anh đột nhiên cúi người, giơ tay.

Không chờ Lữ Nhu kịp phản ứng, trên má liền truyền đến cảm giác đau đớn.

Đôi mắt đào hoa thâm tình hơi nheo lại, ngữ khí ôn nhu, nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta cảm giác được sự nguy hiểm

"Chiếm xong tiện nghi của tôi, còn bày sắc mặt cho tôi xem, có phải quá đáng lắm không, bé câm?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play