Tin tức tốt tới quá nhanh, Trác Vi Lan có hơi khó tin tưởng, vừa muốn hỏi rõ ràng thì ống tay áo đã bị Mạc Thẩm Văn ở bên cạnh níu lấy.
"Tên đàn ông mang theo dao gì thế?"
Lúc này Trác Vi Lan mới nhớ tới, Mạc Thẩm Văn vẫn luôn không biết gì về chuyện người trong cuộc, nếu không phải cô mắc bẫy thì có lẽ còn nghĩ rằng một loạt chuyện này là phim truyền hình tình cảm do bố mẹ lừa dối.
"Hả..." Nàng do dự có muốn nói hay không, nhờ giúp đỡ nhìn về phía Mạc Sương.
Mạc Sương tiếp lời: "Anh ta là người muốn hại tôi, bây giờ tôi phải đi đồn cảnh sát xác nhận, lúc nữa lại nói với cô."
"Đúng vậy, chúng ta đi nhanh lên." Trác Vi Lan gật đầu.
Nàng muốn đi chung với Mạc Sương nhưng Mạc Sương tính khác: "Tôi đi một mình, hai người về nhà chờ."
"Hả?" Trác Vi Lan không vui, bắt tay Mạc Sương theo bản năng, rất sợ một giây kế tiếp sẽ bị vứt bỏ: "Tại sao?"
"Không cần thiết. Tôi ra vào đồn cảnh sát sẽ dẫn tới nhiều sự chú ý, hai người đi theo chỉ sẽ mang đến cho mình nguy hiểm."
Lúc đầu Trác Vi Lan không nghĩ tới những chuyện này nhưng được Mạc Sương nhắc tới, trong lòng lo lắng hơn nhiều: "Sẽ gặp nguy hiểm? Vậy em càng phải đi theo chị."
Mạc Sương không biết làm sao: "Vi Lan, em phải suy nghĩ thêm một lát đã."
Nghe nói như vậy, Trác Vi Lan thoáng tĩnh táo, chú ý tới ánh mắt Mạc Sương liếc về phương hướng của Mạc Thẩm Văn, bỗng chốc biết: Nàng đi thì không sao nhưng chỉ sợ Mạc Thẩm Văn ầm ĩ đòi đi cùng.
"Được rồi." Nàng biết hiện tại không phải là lúc tính tình, sau khi suy nghĩ đồng ý: Mình đi đồn cảnh sát cũng chỉ là ngồi chờ ngốc ở bên ngoài, không bằng đưa Thẩm Văn về nhà để Mạc Sương yên tâm.
Mạc Sương cười, đưa tay ôm nàng vào trong ngực, kề lỗ tai dịu dàng hứa hẹn: "Đừng sợ, tôi sẽ về nhà đúng giờ."
"7 giờ ăn cơm." Trác Vi Lan rên lên một tiếng: "Đừng quên nhé."
Mạc Sương đồng ý, lúc buông tay ra thì vừa hôn lên môi nàng.
Trác Vi Lan hoàn toàn không có tâm trạng ngọt ngào với nụ hôn tạm biệt này mà bĩu môi một cái, quay đầu vỗ bả vai Mạc Thẩm Văn đang chăm chú nhìn điện thoại di động: "Đi thôi, chúng ta về nhà."
Trả lời cho có, đầu ngón tay Mạc Thẩm Văn dừng trên màn hình điện thoại di động rồi kéo tìm kiếm ra một tấm hình phóng lớn hỏi: "Là người đàn ông này sao?"
Hình đương nhiên là người cô và người đàn ông "vụng trộm" thần bí kia, Trác Vi Lan lại thấy mặt cô, một lúc ngẩn ra, Mạc Sương sang nhìn xem, không xem Mạc Thẩm Văn như con nít mà đơn giản trả lời: "Ừm, hắn là một trong những người giúp."
"Em biết." Mạc Thẩm Văn đoán ra chuyện trong cuộc: "Hắn là người công ty Diệu Vinh, lúc trước giúp bố mẹ em hại chị, bây giờ thấy chị tham dự điều tra thì liên hiệp đồng bọn trả thù khiến cậu nhập viện."
"Gần như vậy." Vụ án đang điều tra, Mạc Sương cũng không nói ra người đàn ông mang theo dao ở Diệu Vinh đã mang đến tác dụng như thế nào, cũng không phản bác với lời giải thích của Mạc Thẩm Văn.
Mạc Thẩm Văn không hỏi tiếp, mà sừng sộ nghiêm túc nói: "Chị đi đi, em sẽ đưa Vi Lan về nhà."
"...A lô!" Trác Vi Lan vốn dĩ đang im lặng nghe đến câu này đã không nhịn nổi: "Là chị đưa em về nhà, đừng làm phản."
Mạc Thẩm Văn liếc một cái: "Cùng nhau về nhà được chưa."
"Đúng vậy, cùng nhau về thôi." Mạc Sương theo nói: "Đi đường cẩn thận, an toàn về đến nhà thì nói tôi một tiếng."
Phải một lúc sau, các nàng mới thoải mái nói đôi câu. Trác Vi Lan không dám kéo Mạc Sương không thả, cùng nhau đi xuống lầu dưới, trước khi chia tay vẫn ôm không thôi như cũ đồng thời đặt ra giới hạn năm giây nghiêm ngặt cho mình.
Mỗi người lên xe của mình, các nàng chia hai đường, một đường về nhà còn lại thì đi đồn cảnh sát.
Cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng xe của Mạc Sương, Trác Vi Lan mới dừng ngó dác dao trông về phía xá, ngồi đàng hoàng về vị trí mà thở dài một hơi, bất an xoa xao tay, luôn luôn nhìn điện thoại thử vì sợ bỏ qua một tin nhắn.
Mạc Thẩm Văn ngồi ở bên cạnh, xem biểu hiện của nàng ở trong mắt: "Sợ cái gì, Mạc Sương cũng không phải đi ngồi tù."
"Này!" Trác Vi Lan trừng: "Đừng nói bậy."
"Thật xin lỗi." Hôm nay Mạc Thẩm Văn rất ngoan, bị nàng nói liền ngoan ngoãn nói xin lỗi.
Nhưng Trác Vi Lan rất không quen, quan sát trên dưới Mạc Thẩm Văn một lần: "Em không sao chứ? Sao đột nhiên nghe lời như vậy... lúc nãy còn mạnh miệng với chị mà."
"Nói một chút đến Mạc Sương, lực chiến đầu của chị tăng vọt." Mạc Thẩm Văn phàn nàn: "Em không dám chọc chị."
"Vậy cũng được." Trác Vi Lan thừa nhận điều này.
Mạc Thẩm Văn không tiếp lời mà quay đầu sững sờ nhìn ngoài cửa sổ.
Trác Vi Lan nghĩ đến đây là kết thúc câu chuyện nên ngả người ra sau, điều chỉnh một tư thế thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sáng sớm các nàng tới bệnh viện, trong gần tám tiếng, Mạc Sương và Mạc Thẩm Văn còn có thể vào phòng bệnh xem thử còn nàng thì không đứng thì chính là ngồi ở bên ngoài, phạm vi đi hai bước chỉ là hành lang chật hẹp, kìm nén đến cả người mệt mỏi, vừa ngồi lên xe đã mệt rã rời.
"Vi Lan." Mạc Thẩm Văn cũng không cho nàng yên tĩnh, chọc chọc cánh tay nàng kêu.
Nghe giọng rất nghiêm túc, Trác Vi Lan chịu đựng cơn buồn ngủ mở mắt ra, nhìn về bên cạnh: "Sao vậy?"
"Em sẽ ở nội trú vào học kỳ kế tiếp."
"Cái gì!" Trác Vi Lan ngồi thẳng dậy, xoa xoa đôi mắt nhìn rõ Mạc Thẩm Văn với biểu tình nghiêm túc, trong lòng càng hoảng: "Tại sao lại đột nhiên nói như vậy? Em đừng nghĩ bậy đấy, Mạc Sương tham gia tra án hoàn toàn không liên quan tới em, lúc nãy chị như vậy tuyệt đối không phải ghét bỏ em!"
Nàng nghe nhiều lo âu của cô Lâm, nghe Mạc Thẩm Văn nói một quyết định đơn giản thì không nhịn được suy nghĩ bậy bạ: "Có phải lời Mạc Sương nói lúc nãy đã khiến Mạc Thẩm Văn nhớ chuyện hại người của cô ta với người cô không? Có phải là nàng không thể đi theo đến đồn cảnh sát nên Mạc Thẩm Văn nghĩ rằng mình là người liên lụy hay không? Có phải hay không...
Trác Vi Lan luống cuống, hỏi ra một chuỗi dài.
Mạc Thẩm Văn bị nàng nói ra được vấn đề thì bối rối hai giây rồi phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên là đưa tay bưng kín miệng của nàng.
"Hửm?" Trác Vi Lan không thể tránh thoát, sau một giây thì kéo tay Mạc Thẩm Văn ra: "Em làm gì!"
"Chị nghe em nói được không?" Mạc Thẩm Văn đáp lại bằng âm thanh lớn hơn.
"Em nói đi." Trác Vi Lan hít thở sâu, nói thầm lời Lâm lão sư dặn dò "Kiên nhẫn, tỉ mỉ, thân thiết." đành ép một bụng nghi ngờ xuống, thật dễ chịu nghe lời Mạc Thẩm Văn giải thích.
Mạc Thẩm Văn nhìn nàng thật tỉnh táo thì thở phào: "Em muốn ở nội trú, chủ ý là muốn thích nghi trước thời gian chứ không hề liên quan đến chuyện chị nói."
"... Thích nghi trước thời hạn?" Trác Vi Lan không hiểu.
"Lúc học lớp mười hai, em đã muốn ở nội trú."
"Tại sao thế?" Trác Vi Lan còn nhớ lúc Mạc Thẩm Văn mới tới đã dựa đầu vào các nàng nói: "Em từng nói trường học hoàn cảnh hoàn cảnh không tốt, sao phải chạy đi chịu tội?"
Mạc Thẩm Văn thẳng thắn trả lời: "À, lúc đó em khác người."
"..." Trác Vi Lan mệt mỏi đỡ trán: "Em đã từng ở ký túc xá chưa?"
"Chưa từng."
"Vậy sao có thể là khác người hả! Em chưa từng ăn thức ăn của trường, lỡ như không quen thì sao? Còn nữa, ký túc xá tập thể rất phiền toái, lỡ như bạn cùng phòng của em ngáy, tắm lâu, không thích sạch sẽ..."
Sống chung một thời gian, giúp tổ chức cuộc họp phụ huynh, nghe Lâm lão sư gọi bố mẹ mình riết... Lâu ngày, Trác Vi Lan đã thay thế thành hình mẫu người mẹ già lo lắng cho con cái, nàng không ngừng nói về điều đó.
Mạc Thẩm Văn mấy lần muốn đánh gảy nhưng điều thất bại đành dứt khoát nghe, đến khi miệng nàng phát khô mới nói chen một câu: "Em có thể nhịn."
"Tại sao phải nhịn." Trác Vi Lan không vui: "Nội trú có lợi ích gì?"
"Gần."
"Em không cần lo lắng chuyện, chị mà Mạc Sương đều định dọn nhà và đã tìm được nhà, chỉ chờ em nghỉ chúng ta sẽ cùng đi xem, bảo đám chọn đến khi em hài lòng mới thôi."
"Trác Vi Lan, hai người có thể ở cùng em đến hết lớp mười hai nhưng sau đó lên đại học thì sao? Một người chưa từng ở ký túc xá như em, nếu chạy đến vùng khác đi học không thích nghi được thì sao?"
"Mời cô chăm sóc em!" Trác Vi Lan lơ đểnh: "Có vấn đề gì đâu."
Mạc Thẩm Văn thấy nàng dùng tiền muốn làm gì thì làm nên giận: "Em không muốn! Em muốn ở cùng với bạn học."
Nói đến bạn học, Mạc Thẩm Văn nghiêng đầu qua, cần cổ cứng đầu lõm xuống tạo ra độ cong bướng bỉnh.
Trác Vi Lan bị Mạc Thẩm Văn vặn lửa, cảm giác vi diệu nhưng lại không nói ra chỗ nào không đúng, đang suy nghĩ thì vệ sĩ Dịch Tình ngồi ở ghế phụ bình tĩnh tiếp lời: "Cô để nàng ở chung với bạn tốt đi."
Bạn tốt.
"Oh!" Trác Vi Lan nhớ lại bạn học Ngũ Tiểu Mạn vui vẻ đáng yêu, cười gian xảo, chế giễu Mạc Thẩm Văn: "Em muốn ở chung với Tiểu Mạn đúng không? Nói thẳng đi."
Mạc Thẩm Vặn khịt mũi coi thường: "Không phải!"
"Ai da." Trác Vi Lan bát quái, đẩy Mạc Thẩm Văn một cái rồi chọc ghẹo: "Thừa nhận đi, xấu hổ làm gì đâu..."
Mạc Thẩm Văn hoàn toàn im lặng, ước gì có thể đánh mạnh vào lưng ghế phụ làm cho Dịch Tình ở xa cũng chịu tức giận.
"Chị biết em muốn ở nội trú." Trác Vi Lan nhìn Mạc Thẩm Văn bị chọc cho phải đi chọc Dịch Tình tìm chỗ chết thì vội vàng ngăn lại, hắng giọng nói chuyện chính: "Nhưng vụ án của công ty Diệu Vinh còn chưa tra xong, em phải mang theo vệ sĩ, rất bất tiện đó."
Mạc Thẩm Văn nhíu mày: "Không phải Mạc Sương nói bắt được người sao?"
Hèn gì muốn chọn lúc này nói chuyện ở trường.
Trác Vi Lan cảm thán nhưng cũng tìm được cớ, vỗ bả vai Mạc Thẩm Văn khuyên: "Không phải bây giờ cũng chưa biết tình hình sao, đợi Mạc Sương trở về rồi hẳn nói được không?
"Cho dù không thể ở nội trú, em cũng muốn dọn ra ngoài mướn nhà ở."
Lúc này Trác Vi Lan thật sự biết dùng sức lực không đúng chỗ nào.
Điểm chính của Mạc Thẩm Văn không phải là ở nơi nào mà là làm sao thoát khỏi các nàng.
"Tại sao nhỉ?" Trác Vi Lan tủi thân: "Cách đây không lâu em vì ở cùng bọn chị mà nói bệnh viện giống như là nhà các thứ, sao trở nên nhanh như vậy."
Mạc Thẩm Văn vẫn là câu nói kia: "Thích nghi trước thời hạn."
"Em nói dối."
"Vậy chị cứ xem như em là vì Ngũ Tiểu Mạn đi."
Trác Vi Lan nhìn vẻ mong mỏi của Mạc Thẩm Văn thì cảm thấy nói không thông mà hừ một tiếng nghiêng đầu qua, trong lòng thầm mắng: Chờ vợ tôi về chỉnh đốn cô!
—-
6 giờ 13 phút, Mạc Sương về đến nhà, thấy tình huống Trác Vi Lan và Mạc Thẩm Văn đang hờn dỗi nhốt ở trong cửa phòng.
"Vi Lan?" Mạc Sương vào phòng ngủ chính, kéo chăn che gò má của Trác Vi Lan: "Rời giường đi."
Trác Vi Lan ngủ mơ màng, trong đầu vẫn là giấc mơ chưa hoàn thiện kia- Mạc Thẩm Văn xách vali hành lý muốn chuyển ra ngoài, nàng không cho nên đóng cửa khóa cửa sổ. Ai ngờ, Mạc Thẩm Văn cắn răng phá cửa sổ ra, theo mảnh vụn còn sót lại rơi thẳng tắp ra bên ngoài chẳng biết lúc nào nhô ra trong vực sâu vạn trượng.
Nàng thấy rõ mặt của Mạc Sương, bắt tay theo bản năng: "Mau cứu người!"
Mạc Sương ngẩn người, quan sát xung quanh phòng: "Ai?"
"Ưm." Trác Vi Lan bị âm thanh của Mạc Sương kéo ra khỏi giấc mơ, xoa xoa giữa trán: "Thì ra là mơ."
"Gặp ác mộng?" Mạc Sương hơi che mắt nàng, bật đèn giường, để cho ánh đèn vàng ấm áp sáng khắp phòng ngủ.
Trác Vi Lan mềm nhũn ừ một tiếng, sau khi thích nghi với ánh sáng thì kéo tay Mạc Sương xuống, nắm không thả: "Vụ án sao rồi?"
"Bọn họ bắt đúng người." Mạc Sương nói cho nàng nghe từng chuyện: "Người đàn ông biết chuyện Diệu Vinh, cảnh sát Trương nói sẽ thẩm vấn nhiều hơn để hắn nhả ra, chúng ta chờ tin tốt là được."
"Vậy thì tốt..." Trác Vi Lan đứng dậy đè bả vai Mạc Sương nhìn một lúc.
"Em nằm xuống đi, tôi không bị thương." Mạc Sương cười khẽ: "Tôi nghe Dịch Tình nói, em và Thẩm Văn gây gổ?"
Trác Vi Lan ngồi dậy, tựa vào trên gối mềm mà Mạc Sương đã giúp đưa lên, chu miệng tủi thân nói: "Không phải gây gỗ mà là ý kiến bất đồng, em ấy muốn ra ngoài ở."
Mạc Sương sờ sờ đầu nàng: "Em không yên tâm?"
"Ừ." Trác Vi Lan níu chặt chăn: "Hơn nữa em ấy chê chúng ta."
Nhưng Mạc Sương vẫn ổn định, học những gì trước kia nàng đánh giá: "Thời kỳ dậy thì mà."
Này, chị đứng ở bên kia a." Trác Vi Lan tức giận nhéo một cái.
Mạc Sương úi kêu đau, mềm nhũn ngã xuống, đặc biệt là chọn trước ngực nàng.
Nhưng Trác Vi Lan lại tức giận, tóc Mạc Sương xoa loạn cọ tới cọ lui trong ngực: "Tôi cũng chê em."
Mạc Sương cười khẽ, âm thanh đi qua chỗ sát sao chỗ truyền tới, run run ngứa ngáy rất dụ người.
"Chị..." Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương có tâm trạng quyến rũ người khác thì vô lực than thở: "Đồng ý Thẩm Văn dọn ra ngoài sao?"
Mạc Sương dừng trêu, nghĩ ngợi chốc lát rồi thương lượng với nàng: "Trung hòa đi, chọn một giường ở ký túc xá trường học, sau đó chúng ta dọn tới gần trường học để cho em ấy tùy ý lựa chọn học ngoại trú và ở lại."
"Vệ sĩ thì sao?" Trác Vi Lan hỏi: "Đúng rồi, lần này bắt xong người chưa?"
Mạc Sương lắc đầu: "Sao có thể tra rõ nhanh như vậy, bị bắt cũng chỉ là tay sai. Nhưng mà ba cho hai người có bối cảnh phức tạp, tên công ty cũng từng có công khai giao dịch với Diệu Vinh là một đầu mối quan trọng, cảnh sát Trương nói rất có niềm tin tra được."
"Vậy mà chị còn để Thẩm Văn ở ký túc xá!"
"Vi Lan, sau này chúng ta phải du học." Mạc Sương nghiêm mặt nói: "Thẩm Văn cũng sẽ lớn lên, em ấy có suy nghĩ của mình, chúng ta can thiệp quá nhiều chỉ sẽ phản tác dụng."
"Vậy... nghe em ấy?"
"Theo như tôi nói đi. Em không cần lo lắng chuyện vệ sĩ, Dịch Tình sẽ có cách."
Trác Vi Lan vẫn không vui: "Trước ấm áp như vậy nhưng chớp mắt đã phải tách ra..."
"Tách ra? Thẩm Văn là ở nội trú, không phải rời nhà."
"Em thấy không có gì khác nhau." Trác Vi Lan muộn phiền: "Em đã nghĩ xong một năm rưỡi tiếp theo đã làm gì rồi, Thẩm Văn lại đột nhiên chuyển đến nội trú mà không chừng chút mặt mũi."
Mạc Sương ngạc nhiên: "Em suy nghĩ cái gì?"
"Sáu giờ rưỡi dậy đưa Thẩm Văn lên xe, trở lại thì tự học với chị, đến trưa chờ Thẩm Văn về ăn cơm, buổi chiều đầu óc không tỉnh táo thì kéo chị đi thư viện, buổi tối... Nếu Thẩm Văn không tự học, chúng ta về nhà, nếu như Thẩm Văn ở trường học thì chúng ta cũng đợi đến gần vậy, đến lúc đó đi đón em ấy."
Nàng nói đều liên quan đến Mạc Thẩm Văn nhưng Mạc Sương rất nghiêm túc lắng nghe, suy nghĩ một lát thì hỏi: "Danh mục đầu tư của em thì sao?"
"Có linh cảm thì làm thôi." Trác Vi Lan liếc mắt: "Sao chị không hề hỏi đến chuyện sao em không chuẩn bị tài liệu, nói sơ một chút thì chị vẫn còn sai sót."
Mạc Sương lập tức nói: "Vợ, tôi sai rồi."
"Hừ."
"Tôi muốn sửa sai, có lẽ cũng nên cân nhắc chuyện sắp xếp ở trên giường."
"Này!" Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương không lay chuyển mà rảnh rổi làm trò thì có một loại cảm giác thất bại "À thì ra chỉ có mình nghĩ như vậy", đổi lời nói mạnh miệng: "Được rồi, Mạc Thẩm Văn rời đi cũng không sao cả, khỏi phải đón em ấy về nhà, nhắc chuyện ăn và ngủ, chúng ta thoải mái hơn."
Nói thì nói như vậy, nàng nghĩ đến phòng Mạc Thẩm Văn ở không có tiếng động, vị trí bàn cơm không có người nắm đũi vùi đầu ăn cơm, nhà không có người cứ đi tới đi đi lui than các nàng phiền, trong lòng cũng hơi trống vắng theo.
"Đây chính là cảm giác đưa con nuôi lớn đí sao?" Nàng lẩm bẩm.
Mạc Sương nhìn nàng cảm thán cái này cái kia thì cười: "Chúng ta muốn đứa bé?"
"Du học trở về hẳn nói, hơn nữa..." Trác Vi Lan hơi dừng lại, nhìn thấy rõ vẻ mặt ổn định của Mạc Sương mới nói tiếp: "Thấy Mễ Giai Manh như vậy, tôi lo lắng mình sẽ không làm tốt."
Lúc Mạc Sương nắm cô, tựa trán nhẹ giọng nói: "Không gấp, chúng ta, chuẩn bị sẵn sàng sẽ suy nghĩ thêm."
"Ừ." Trác Vi Lan suy nghĩ một lát vẫn là hỏi ra lời: "Mễ Giải Manh sao rồi?"
"Sẽ bị kết ám."
Trác Vi Lan ngạc nhiên: "Không phải... em ấy vẫn còn vị thành niên sao? Nghiêm trọng như vậy?"
"Em ấy đã đến tuổi có thể chịu trách nhiệm hình sự, buôn bán thông tin cá nhân số lượng lớn, ảnh hưởng tồi tệ, không có cách phủi sạch quan hệ.:
"Trời ạ." Lòng Trác Vi Lan thắt lại: "Mễ Thẩm và Lục Vân Chiêu thì sao?"
"Chỉ có thể đặt hi vọng vào Mễ Giai Manh nghĩ thông suốt, trợ giúp phá án giảm bớt hình phạt."
Trác Vi Lan khiếp sợ: "Mễ Giải Manh còn định giấu giếm không nhận tội?"
"Lúc em ấy bị bắt thì phách lối như vậy." Mạc Sương thở dài than thở: "Em cảm thấy em ấy có ý hối cải không?"
Trác Vi Lan cắn môi không nói.
"Vi Lan, đừng nghĩ nữa." Mạc Sương ôm lấy nàng, nhẹ giọng khuyên: "Vụ án của Diệu Vinh có cảnh sát điều tra, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, có đầu thì nói tiếp, không cần phải dày vò mình như vậy."
"Ừ..." Trác Vi Lan nhắm mắt lại, vùi vào trong ngực cọ cọ, ngửi mùi nước hoa quen thuộc trên người Mạc Sương rồi dần dần hồi phục tâm trạng.
Buổi tối ăn cơm, các nàng gọi điện thoại hỏi bệnh viện tình huống, sau khi biết đã ổn định thì không vội chạy tới mà tổ chức một buổi sinh nhật đơn giản cho Mạc Thẩm Văn.
Chuyện bất ngờ, Mạc Thẩm Văn không chịu kêu bạn học đến, Trác Vi Lan nhìn chỗ lớn như vậy nhưng chỉ có một cái bánh kem và mấy người sững nên cảm thấy tiếc nuối, bảo người chạy đi mua nhiều quà hơn xếp thành núi nhỏ, mời vệ sĩ và dì Phương làm khách và cùng nhau hát bài hát chúc mừng sinh nhật để tạo ảo giác náo nhiệt.
"Ha ha." Nhưng Mạc Thẩm Văn rất vui, chỉ có mặt Dịch Tình không thấy ca hát mà cười nhạo: "Phô trương quá."
Trác Vi Lan nhất thời không biết mỉa mai hay là thật lòng, nhìn chòng chọc Mạc Thẩm Văn thật lâu.
Mạc Sương cảm giác đây là chiều hướng tâm sự, chia bánh kem thì để cho dì Phương và vệ sĩ tránh đi, còn lại ba người các nàng ngồi ở ghế sa lon, vây quanh bàn uống trà ăn bánh kem mà không nói gì nhau.
"Đừng lo lắng cho em." Mạc Thẩm Văn phá vỡ yên lặng: "Em sợ phiền nên mới không gọi bạn học."
"Thật sao... lần trước em..." Trác VI Lan muốn chuyện leo cửa sổ nhảy lầu trở về trường học, mới vừa nói ra câu đầu thì đã bị Mạc Sương kéo một cái nhắc nhở mới ngừng lại, vội vàng đổi lời: "Ăn bánh kem đi."
Mạc Thẩm Văn liếc mắt: "Một chuyện ngu dốt mà thôi, nói đi chứ."
"Chuyện ngu dốt thì đừng nói nữa." Trác Vi Lan khoát tay: "Nhìn về phía trước."
Mạc Thẩm Văn nhìn kiểu nàng khuyên mình thì mỉm cười: "Em cảm thấy rất không có ý nghĩa, tại sao phải nhường một đám người chạy tới làm trò cười? Em ăn mùng với người có quan hệ tốt cũng không tệ lắm."
Có quan hệ tốt?
Trác Vi Lan vui mừng trong bụng: "Thẩm Văn~"
Mạc Thẩm Văn là một đứa trẻ thiếu đòn: "Mỗi lần sinh nhật chị chỉ có Mạc Sương ở cùng, vậy muốn em tìm một đống bạn học làm gì?"
"..." Trác Vi Lan tức giận nói: "Có thể nói lời dễ nghe chút không!"
Mạc Thẩm Văn cười, bị Mạc Sương trừng mắt một cái mới biết điều, khôn khéo nói: "Cho dù em dọn ra ngoài ở thì cũng sẽ thường thăm hai người."
Trác Vi Lan cười một tiếng: "Nói thế nào cũng giống như chúng ta là chim già trong tổ trống* vậy."
"Em ở nội trú, sau đó hai người dời đến đại học A bên cạnh được không?" Mạc Thẩm Văn nói: "Em nhìn trường học lý tưởng sẽ có động lực hơn."
Đề nghị tới bất chợt, Trác Vi Lan chưa từng nghĩ tới điều này nên quay đầu nhìn về phía Mạc Sương.
Mạc Sương đồng ý: "Chủ ý này không tệ."
Trác Vi Lan bối rối hai giây rồi sau đó nhớ tới mình và Mạc Sương đã từng ở chung trong nhà nhỏ ấm cúng, giống như chim già trong tổ trống bị cuốn vào cảm xúc bùi ngùi khi nhớ lại năm xưa, vỗ đùi hưng phấn nói:
"Được, chúng ta dẫn bọn nhỏ trở về nhìn thử một chút!"
Hội chứng "chiếc tổ trống" (empty nest syndrome) là tên gọi dùng để chỉ tình trạng buồn bã và đơn độc khi cha mẹ chia tay những đứa con trưởng thành, rời khỏi gia đình, hoặc để có đời sống riêng, kết hôn, hoặc rời gia đình để lập nghiệp hoặc đi học xa. Gọi tên như thế nhưng không có nghĩa đây là một tình trạng bệnh lý gì cả, mà chỉ là một giai đoạn chuyển tiếp quan trọng trong chu trình đời sống gia đình, trong đó, cha mẹ chấm dứt chức năng "làm cha mẹ" (parenting) và ghi nhận sự tự chủ của những đứa con.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT