Ở trước mặt cha vợ và mẹ vợ, Trác Vi Lan vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi xuống, nhẫn nại nghe lời, đến cả ho khan một tiếng cũng sợ đối phương không được vui, đâu nghĩ tới có một ngày có thể ở trước mặt của Mẹ Mạc đắc ý.
Mẹ Mạc đã thực sự bị chọc giận, vẫn là sau khi nàng đổi danh xưng là "Dì". Nụ cười dịu dàng không thể treo được nữa, mẹ Mạc trừng mắt nhìn nàng, nghiếng răng ken két hỏi nàng một câu, "Cô gọi tôi là gì!"
"Dì." Trác Vi Lan nhắc lại thêm vài lần, dùng giọng nói ngọt ngào gọi, "Dì dì~!"
Mẹ Mạc phẫn nộ hóa cười, "Mạc Sương gọi tôi là mẹ, cô lại gọi tôi là dì?"
"Thật kỳ lạ......" Trác Vi Lan sờ sờ cằm, "Lúc chúng ta gặp nhau đến giờ, Mạc Sương gọi bà bằng mẹ từ khi nào vậy?"
Mẹ Mạc không nói nên lời, tức giận quay đầu nhìn vệ sĩ, "Buông tay."
Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của vệ sĩ, Trác Vi Lan bỏ lại điện thoại vào túi, vỗ vỗ nhẹ rồi cười nói, "Cứ thả ra đi, lát nữa chú ý một chút, đừng để bà ta ra tay thêm lần nữa."
Vệ sĩ buông tay ra, tiện thể kéo ra một khoảng cách giữa bọn họ.
Không có phòng bị bất ngờ bị đẩy một cái, bước chân của mẹ Mạc không vững, gót giày cùng với nền lát gạch nhẵn bóng phát ra tiết tấu hoảng loạn, tay phải vô thức đưa ra chống đỡ bức tường trước mặt, bộ móng được cắt dọn tỉ mỉ cùng với những dấu vằn vện trên bức tường cũ tạo thành sự so sánh rõ rệt.
Trác Vi Lan khoanh tay, lặng lẽ nhìn bộ dạng thảm hại của mẹ Mạc.
Sửa sang lại dáng người, mẹ Mạc vén mớ tóc rối bù ra sau tay, chỉnh lại quần áo nhăn nhúm, thở dài với bức tường rồi chậm rãi quay người lại, trên mặt tỏ ra vẻ bình tĩnh, hơi nhẹ mỉm cười.
Trác Vi Lan kinh ngạc trước cảnh tượng này, bỗng nhiên cảm thấy không đáng để Mạc Sương nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả như vậy sau khi thức cả đêm chờ tin tức, bĩu môi, nói một câu đuổi người, "Dì à, thời gian cũng không còn sớm nữa, dì mau đi đi."
"Không đâu." Mẹ mạc unng dung nói, "Tôi là người đầu tiên được bệnh viện thông báo. Người nằm trong phòng bệnh là chồng tôi, cô là người của Trác gia, đi theo Mạc Sương đến đây cũng không dễ dàng gì, mới thật sự cần phải quay về nghỉ ngơi đi."
Sau khi đã quen với nụ cười không biết xấu hổ của mẹ Mạc, Trác Vi Lan cũng thuận theo mà nở nụ cười, làm ra bộ dáng khách sáo mà nói lại, "Dì ở lại đây cũng tốt, lúc mở ghi âm ra đối chất với Mạc Sương, triệt để cắt đứt luôn, mọi người đều sẽ dễ dàng hơn."
Nụ cười của mẹ Mạc đông cứng lại.
Suy nghĩ một chút, mẹ Mạc nảy ra chủ ý, đi đến bồn nước rửa tay, nhìn vào gương sửa soạn trở lại dáng vẻ tao nhã trước đây, ung dung chậm rãi bước ra ngoài, đến cửa thì dừng lại, thờ ơ liếc nhìn một cái.
Trác Vi Lan không chịu yếu thế liếc lại.
Mẹ Mạc cười lạnh, tiếp tục rời đi.
Đợi người đi rồi, Trác Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, cần làm gì thì làm, trở về bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy chỗ mẹ Mạc đứng đã trống không, tâm trạng tốt lên, bước đến bên cạnh vợ, mới phát hiện ra Mạc Sương đang cúi đầu ngủ tay ôm một con gấu bông lớn.
Tay của gấu bông bên ngoài thì lông mướt mượt, bên trong mềm mại, sờ vào cảm giác vô cùng chân thực không thể gạt người.
Động tác của Trác Vi Lan rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn làm cho Mạc Sương tỉnh giấc.
Lông mi run lên, Mạc Sương chậm rãi mở mắt, trong mắt vẫn còn một tia mê man, chớp chớp mắt nhìn rõ nàng bên cạnh dần dần tỏa ra hào quang rực rỡ, tỏa ra ý cười nhẹ nhàng nói với nàng, "Quay lại rồi."
Nếu không phải ở bệnh viện, Trác Vi Lan nhất định sẽ bổ nhào lên, ôm chặt vào trong lòng ra sức mà dụi.
"Ưm~" Nàng nhẹ giọng đáp lại, đưa tay ra xoa xoa đầu, "Gấu bông ở đâu ra vậy?"
"Thẩm Văn nhận từ chỗ của y tá, hình như là quà bệnh nhân tặng......" Mạc Sương thẳng người lên, cho nàng xem bộ đồ y tá mà con gấu đang mặc.
Không nhớ mình là người đã đặt ra câu hỏi, Trác Vi Lan chỉ tập trung toàn bộ vào dáng vẻ dễ thương đang vẫy vẫy cánh tay của gấu bông cùng với lời giải thích kiên nhẫn của Mạc Sương, cười hi hi, trong thâm tâm điên cuồng tặng cho Mạc Thẩm Văn một ngón tay cái cực lớn.
"Mới hơn ba giờ." Mạc Sương nhìn đồng hồ, đưa gấu bông qua, "Ngủ thêm chút nữa đi."
Trác Vi Lan cãi xong với mẹ Mạc một trận, bị Mạc Sương làm rung động một trận, không còn thấy buồn ngủ nữa, lắc lắc đầu nhét gấu bông trở lại, "Chị ngủ đi, em không buồn ngủ."
"Chị cũng không buồn ngủ." Mạc Sương sờ đầu gấu bông.
"Vậy......Chúng ta nói chuyện một chút?" Trác Vi Lan lấy con gấu bông ra, tự mình tiến sát lại, đưa tay ôm vợ rồi thỏa mãn thở dài một hơi, "Gần một chút sẽ nghe rõ hơn."
Mạc Sương "Ừm" một tiếng, giọng nói từ lồng ngực truyền đến bên tai, trầm bổng khiến người khác nghe ra rõ ràng.
"Ngày mai phải ngủ cho thật ngon." Trác Vi Lan thấy mẹ Mạc đã rời đi cũng không nhắc đến chuyện buồn bực, "Buổi sáng muốn ăn món gì? Hay là chúng ta đến phố ẩm thực khu A ăn mì? Nghe nói ôngg lão ấy vẫn còn dựng quầy hàng ở đó."
"Được, nghe theo em." Mạc Sương ôm chặt lấy vai của nàng.
Trác Vi Lan chú ý được động tác nhỏ này, ngẩng đầu hỏi, "Có phải chị có chuyện muốn nói?"
Mạc Sương mím môi, "Đúng vậy."
"Nói đi, giữa chúng ta có gì mà không thể nói chứ."
Mạc Sương do dự một chút, lấy điện thoại mở bản ghi chú đánh ra một dòng chữ, "Vừa rồi luật sư gọi điện cho chị, nói về tình hình của bản di chúc."
"Cái gì?" Trác Vi Lan sững sờ, không ngờ trong lúc giằng co với mẹ Mạc, luật sư làm tròn chức trách cũng đang nói chuyện với Mạc Sương.
"Nghe nói ba năm trước đã quyết định rồi." Mạc Sương thở dài, "Cha Mạc yêu thể diện, nói với người bên ngoài rằng mẹ ra nước ngoài thư giãn, nếu không thể làm tủ tục li hôn thì chỉ có thể thay đổi tài sản di chúc thôi."
Trác Vi Lan lắng nghe, nhớ đến khuôn mặt của cha Mạc—không phải là vẻ mặt vô cảm nghiêm túc thường ngày, mà là dáng vẻ đang nhắm mắt hôn mê nằm trên giường bệnh.
Nàng chỉ là nhìn thoáng qua một cái lúc cửa phòng bệnh mở ra, nhưng hình ảnh đó đã bị khắc sâu trong tâm trí.
"Không cần nói đến chuyện di chúc." Trác Vi Lan cảm thấy không thoải mái, trong tiềm thức bám chặt lấy Mạc Sương, âm thanh dịu lại, nói với Mạc Sương cũng tự nhủ với chính mình, "Cha sẽ không sao đâu."
"Một số người sẽ không nghĩ như vậy."
Trác Vi Lan sững sờ, thuận theo ánh mắt của Mạc Sương nhìn sang chỗ mẹ Mạc đã đứng, "Chị...Đã biết rồi?"
"Bà ấy xuất hiện ở bệnh viện, chỉ đã đoán ra được."Mạc Sương bình tĩnh nói, "Trừ điểm này ra, chị không nghĩ ra được lý do nào khiến bà ta ở lại."
Trác Vi Lan nhìn thấy thì đau lòng, giúp Mạc Sương mắng, "Bà ta thật không biết xấu hổ."
Trác Vi Lan vui vẻ, rút vào dụi dụi, nhẹ nhàng hắng giọng, "Chúng ta mặc kệ bà ta."
"Được, nghe theo em."
Vẫn là cùng một câu trả lời, Trác Vi Lan nghe thấy giọng nói dịu dàng bên tai, được sưởi ấm bởi cánh tay đang ôm chặt và nhiệt độ thân thể của cô, không cảm thấy đây chỉ là qua loa, chỉ cảm thấy đây là một câu nói bình thường làm người ta cảm động.
Nàng nói ăn gì, Mạc Sương nói "Nghe theo em", nàng nói chơi gì, Mạc Sương vẫn nói "Nghe theo em".
Đã từng từ chối không chịu nói về mẹ Mạc, sau ba năm dài đằng đẵng, sau khi họ trải qua khoảng thời gian bị theo dõi, tai nạn xe, xém chút thì li hôn, mất trí nhớ, trùng phùng, cuối cùng cũng có thể dùng một câu "Nghe theo em" qua loa bình thường để hồi đáp rồi.
Trác Vi Lan nằm trong vòng tay của Mạc Sương, mắt đảo xuống dưới, nhìn thấy tay của hai người đan xen vào nhau, cặp nhẫn cưới rực rỡ tuyệt đẹp dưới ánh đèn bệnh viện, liền không nhịn được mà mỉm cười.
Cứ như vầy là được rồi.
_____
Bọn họ trông cả một đêm, không đợi được cha Mạc tỉnh lại, nhận được tin vui rằng tình trạng cơ bản đã ổn định. Sức lực không chống đỡ nổi, họ không không trụ được ở bệnh viện nữa, ngồi xe về nhà.
Suốt đường đi, người ngồi trong xe không ai nói lời nào, hoặc là tập trung lái xe, hoặc là nhắm mắt nghỉ ngơi, hoặc là nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trác Vi Lan cảm thấy bầu không khí có chút phiền muộn, khó chịu mà mím mím môi, đang muốn nói chút gì đó với mạc Sương, thì nghe thấy Mạc Thẩm Văn ở bên cạnh đang phát ra tiếng ngáy khẽ.
Tâm tình nặng nề của nàng bỗng nhiên tan biến, nhịn không được cười lên, lặng lẽ quan sát Mạc Thẩm Văn rốt cuộc ngồi ngủ bằng tư thế nào vậy. Đang nhìn chăm chú, thì cánh tay của nàng bị quấn lấy, chuyển mắt nhìn qua, nhìn thấy một người đang bám dính sát.
Mạc Sương giật giật tay nàng, tiến lại gần cắn vào lỗ tai nói, "Đang nhìn gì vậy."
Cách nói chuyện vô cùng ngứa ngáy, Trác Vi Lan nghiêng đầu tránh đi, nhìn vẻ mặt ghen tỵ không vui của Mạc Sương, "Bây giờ thì đang nhìn chị."
"Được." Mạc Sương miễn cưỡng thỏa mãn, đè nàng lại trên vai, "Ngủ đi."
Không có cơ hội nói không buồn ngủ, Trác Vi Lan nhìn cảnh tượng đường phố bên ngoài, đoán chừng chừng tư thế khó xử này chỉ kéo dài trong mười phút, an tâm mà nhắm mắt lại. Nàng ngủ không được, dứt khoát cẩn thận lắng nghe những âm thanh xung quanh, chưa từng nghĩ đến giữa những âm thanh hỗn tạp lại nghe ra được một tiếng thở dài nhẹ.
Mạc Sương lại âm thầm thở dài nữa rồi.
Ba năm trước, một ngày sau lễ tốt nghiệp, Mạc Sương làm xong kiểm định cha con quay về nhà, cũng là đôi mắt đỏ hoe dùng giọng nói khàn khàn nói với nàng"Ngủ đi", giấu nỗi buồn ở một nơi mà nàng không thể nhìn thấy.
Khi ấy, nàng chưa từng thấy qua Mạc Sương có bộ dạng đau lòng như vậy, bị dọa cho ngốc luôn, không tự chủ được đã bị làm cho khóc trước rồi, ngược lại còn phải cần người khác dỗ dành.
Trác Vi Lan hồi tưởng lại một vòng, phát hiện bản thân có rất nhiều lần đã sơ ý bỏ qua.
Nàng hối hận, nàng đau lòng, không muốn để cho Mạc Sương tự mình chịu ấm ức tự giải quyết mọi chuyện lần nữa, quyết định lần này sẽ biểu hiện cho thật tốt, chăm sóc vợ cho thật tốt vào.
Đến cổng sân, Trác Vi Lan bắt đầu hành động, sau khi xuống xe ngay lập tức nắm lấy tay của Mạc Sương, nhếch miệng nở nụ cười ngọt ngào nói, "Đến nhà rồi~"
Thời tiết buổi sáng sớm u ám, không có mặt trời, ngay cả tiếng chim hót cũng không nghe thấy, mọi người đều mệt mỏi sau một đêm thức trắng, tất cả đều không nói gì, động tác đóng cửa xe và bước đi của họ đều mềm nhũng.
Một môi trường yên tĩnh như vậy, Trác Vi Lan mở miệng nói chuyện, còn mang theo giọng điệu hưng phấn, tràn đầy năng lượng.
Ánh mắt của mọi người đều đảo qua, vệ sĩ kiểm tra một chút, phát hiện không có tình huống gì liền dời mắt đi, Mạc Thẩm Văn nhìn sang hai người bọn họ lại bắt đầu ngán ngẫm, không thấy lạ lẫm gì, bĩu môi xách đồ lên bước vào nhà.
Trác Vi Lan không bận tâm, giữ vững nụ cười, không muốn để cho Mạc Sương đang có tâm trạng xấu nhìn thấy gương mặt cau mày khổ sở của nàng.
Từ kinh ngạc hoàn hồn trở lại, Mạc Sương nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, dấu vết buồn bực giữa hai lông mày dần dần tan biến, khóe môi cong lên, siết chặt bàn tay đang vẫy vẫy của nàng dịu dàng nói, "Ừm, đi thôi."
Trác Vi Lan vừa bước vào nhà, vội vã rửa tay giúp rót nước uống, chưa kịp nghỉ ngơi đã vội chạy lên lầu, giúp Mạc Sương chuẩn bị quần áo và vật dụng tắm rửa.
Mạc Sương thuận theo nàng, nghe lời, uống xong cốc nước cho tỉnh táo rồi liền đi tắm.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, cầm đồ của mình đi qua thư phòng bên cạnh, dùng tốc độ nhanh nhất để tắm rửa xong. Chờ đến khi Mạc Sương từ trong phòng tắm bước ra, nàng đã sấy tóc khô được một nữa, ngồi trước bàn trang điểm thoa mỹ phẩm dưỡng da.
"Tắm xong rồi?" Mạc Sương kinh ngạc.
Trác Vi Lan gật đầu, vội vàng qua loa thoa xong kem dưỡng mặt, cầm lên máy sấy tóc xông lên, "Em giúp chị!"
"..." Mạc Sương bị đè ngồi xuống, háo hức nhìn nàng qua gương cười khúc khích, "Nhanh như vậy, có thể nói là đã rất yêu chị rồi."
"Nè!" Trác Vi Lan cứ cảm thấy đây không phải là lời nói tốt đẹp gì, xoa xoa mái tóc của Mạc Sương càng trở nên rối hơn.
Những giọt nước trên tóc bị văng ra ngoài, rơi xuống bàn trang điểm và trên gương, Mạc Sương nhìn thấy thì nhíu mày, rút khăn giấy ra lau rất nhiều lần, cho đến khi không còn dấu vết mới cảm thấy đã dọn dẹp sạch sẽ.
Trác Vi Lan tỏ vẻ khó hiểu.
Ây da, nàng quên rằng Mạc Sương có một chút ám ảnh cưỡng chế, không nên đùa giỡn kiểu này.
Âm thầm ghi nhớ trong lòng, Trác Vi Lan buông nhẹ động tác, cầm từng sợi tóc lên sấy khô, chỉnh sửa lại mái tóc rối bù của Mạc Sương. Nàng tắt máy sấy, cẩn thận vuốt nếp lại cho bộ đồ ngủ.
"Haizz..." Mạc Sương cười cười thở dài, "Sao em lại chu đáo như vậy chứ."
Trác Vi Lan đắc ý, "Em làm có tốt không."
Mạc Sương gật đầu, động viên bằng một cái hôn gió.
Trác Vi Lan càng thêm thích thú, không phiền mà lấy tay quấn dây nguồn của máy sấy tóc theo tiêu chuẩn của Mạc Sương, quay đầu nhìn thấy Mạc Sương đã nằm xuống, vội chạy tới giúp cô kéo chăn lên.
Mạc Sương nhướng mày, "Tiếp theo đó là xe góc chăn, sau đó ngủ cùng nhau?"
Trác Vi Lan liếc xéo một cái, "Sai!"
"Vậy thì là gì?"
Trác Vi Lan không vội trả lời, xe xong góc chăn rồi nhìn chằm chằm vào Mạc Sương đang yên lặng chờ đợi, đột nhiên tiến đến hôn lên trán một cái, vui vẻ tươi cười, "Chị nói đã bỏ lỡ một cái hôn."
"Đúng không?" Mạc Sương hợp tác làm ra vẻ mặt đột nhiên mới nhận ra.
"Đúng vậy~"
Mạc Sương nghiêm túc hỏi, "Vậy tại sao chỉ có một cái?"
"..." Trác Vi Lan đột nhiên cảm thấy nụ cười của Mạc Sương không những không ngoan, thậm chí còn lộ ra một chút gian xảo, một tay tắt đèn đầu giường, một tay kéo chăn lên che đi ánh mắt khao khát của Mạc Sương, "Ngủ đi ngủ đi."
Âm thanh của Mạc Sương xuyên qua lớp chăn bông truyền đến, buồn bã như rằng rất yếu đuối, "Bà xã~"
Trác Vi Lan mềm lòng, kéo chăn bông ra xem.
Trong vài giây có thể có chuyện gì, Mạc Sương chớp chớp mát nhìn nàng, cười một cách vô tội vạ.
"Ngủ thôi." Trác Vi Lan thành tướng bại trận, bù lên một cái hôn nhẹ, "Rốt cuộc là có bao nhiêu cái hôn, lần sau sẽ thương lượng thêm."
______
Ngủ hết một buổi sáng, Trác Vi Lan và Mạc Sương ăn trong cơm trưa, bàn giao cho dì Phương giám sát Mạc Thẩm Văn ở nhà làm bài tập, tiếp tục chạy đến bệnh viện kiểm tra tình hình.
Cha Mạc vẫn chưa tỉnh dậy, vết thương bị nhiễm trùng và sốt nhẹ, đổi sang một phòng bệnh có cửa kính có thể nhìn thấu.
Bọn họ không thể vào thăm, cẩn thận quan sát qua tấm kính, Mạc Sương trầm mặt không nói, Trác Vi Lan thấy rõ được người đàn ông đang chìm trong băng gạc và ống thở đúng thật là cha Mạc, lỗ mũi chua xót, sau khi đã định thần lại thì ôm lấy Mạc Sương nói vài lời tốt đẹp, "Đừng sợ, bác sĩ nói nhiễm trùng không nghiêm trọng, tạm thời sẽ không có nguy hiểm."
Mạc Sương gật gật đầu, tìm một băng ghế cách đó không xa rồi ngồi xuống.
Trác Vi Lan nhìn thấy Mạc Sương không ngừng liếm môi, lấy bình nước từ trong túi ra, ước lượng nhiệt độ rồi để ống hút vào đưa tới.
Lúc nàng lục túi, Mạc Sương không có phản ứng gì, lúc mở nắp bình ra, Mạc Sương vẫn đang nhìn chằm chằm vào trong phòng bệnh, nàng nhét ống hút vào đưa đến bên miệng, cánh tay đưa ra đón lấy bình nước của Mạc Sương dừng ở giữa không trung, kinh ngạc không tưởng, "Em mang theo cả ống hút?"
"Ưm!" Trác Vi Lan vực dậy tinh thần, lắc lư ống hút có hình dáng đặc biệt trên tay, "Lần trước chúng ta đã mua nước uống Khuyên Khuyên Lạc."
Mạc Sương cười khúc khích, "Vi Lan, em thật là..."
"Em làm sao vậy?"
Mạc Sương uống một ngụm nước, cầm ống hút khuấy một chút, rồi nói, "Thay đổi rồi."
"Em cũng thấy vậy." Trác Vi Lan hào phóng mà thừa nhận, lấy khăn giấy ra lau vết nước nhỏ giọt lúc kiểm tra nhiệt độ, "Chị yên tâm, em không còn là người mà lúc trước cái gì cũng không biết làm nữa."
Mạc Sương véo véo mặt của nàng, để đầu ngón tay cạnh khóe môi cách đó không xa, "Ừm, bây giờ cái gì em cũng biết làm hết rồi."
Lời nói như có trọng âm, Trác Vi Lan cảm thấy có chút kỳ quặc, nắm chặt lấy tay của Mạc Sương nghiêm túc hỏi, " Bây giờ chị vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn như thế này... là đã ổn rồi sao?"
"Chị vẫn luôn rất ổn." Giọng nói của Mạc Sương rất bình ổn, " Khi chị nghe được nguyên do làm cho cha bị thương, cảm thấy rất có lỗi, nhưng cũng hiểu được cảm giác này không có lợi ít gì khác ngoài việc tự hành hạ bản thân. Sự tình đã đến bước này, chị chỉ có thể cố gắng hợp tác điều tra, chờ đợi cha tỉnh lại, cố gắng làm cho mọi thứ trở lại bình thường."
Trác Vi Lan nhìn Mạc Sương thần sắc nhã nhặn, hiểu rằng đây là lời thật lòng, an tâm nắm lấy Mạc Sương, nhưng trong lòng nàng cũng có một câu không dám hỏi.
Mạc Sương không cần nàng nhắc tới, chủ động bộc bạch, "Về phần người phụ nữ đó...từ ba năm trước chị đã không còn hi vọng gì với bà ta, bà ta có lòng tham với tài sản di chúc cũng được, nghĩ đến tình xưa cũng tốt, bây giờ chị cũng không còn quan tâm đến nữa."
"Thật chứ?" Trác Vi Lan có chút không dám tin.
"Thật mà, sau vụ bị theo dõi và tai nạn xe, còn chuyện gì mà chị nghĩ không thông nữa chứ." Mạc Sương cười khổ, bắt gặp ánh mắt lo lắng của nàng, sự chua xót trong nụ cười cũng dần tan biến, thở dài một hơi nghiêm nghị nói, "Chị đã nghĩ kỹ càng rồi, thay vì cứ ôm mãi chuyện quá khứ, không bằng cùng em sống cuộc sống thật tốt."
Trác Vi Lan trong lòng tràn đầy cảm xúc, nhưng một câu cũng không nói nên lời, ôm lấy Mạc Sương trong nước mắt.
Mạc Sương không nói gì cũng ôm nàng, cùng nàng lặng lẽ chờ đợi bên ngoài phòng bệnh.
Đến chiều vẫn còn đang chờ đợi, nhưng họ không hề cảm thấy khó chịu, cùng dựa vào nhau, nhìn vào phía phòng bệnh chờ đợi chuyển biến.
Chạng vạng gần tối, cha Mạc tỉnh lại, mở miệng nói câu đầu tiên chính là muốn gặp Mạc Sương. Bác sĩ kiểm tra xác nhận một phen, thông báo có thể cho họ vào bên trong thăm bệnh.
"Cha, con là Mạc Sương." Mạc Sương sợ đôi mắt sưng vù của cha Mạc không thể nhìn thấy rõ, nên đã chủ động báo danh, sau khi có được sự chấp thuận của y tá đã tìm một góc độ thích hợp hơn tiến đến gần để nói chuyện, "Có thể nghe thấy không?"
Ý thức của cha Mạc rất tỉnh táo, nhẹ nhàng "Ơi" một tiếng, giơ tay lên chạm vào cánh tay của Mạc Sương, "Báo cảnh sát."
"Báo rồi, vụ án đang tiến triển tốt đẹp, họ sắp bắt được kẻ đã hãm hại cha rồi."
"Tốt." Cha Mạc yếu ớt, nói lời ngắn gọn hết sức có thể "Nhớ...Tên..."
Mạc Sương sững sờ, Trác Vi Lan không hiểu cha Mạc đang thì thào cái gì. Y tá nghe ra được, nói giúp, "Hình như là cái gì Vương Mẫn... Châu Kỳ..."
"Được, con sẽ nói với cảnh sát Trương." Mạc sương vuốt bàn tay đang run rẩy của cha Mạc nói, "Cha đừng lo lắng."
Thể lực của cha Mạc không tốt, họ không thể thăm bệnh quá lâu, nói chưa được mấy câu đã bước ra khỏi phòng bệnh.
Mạc Sương gọi một cuộc điện thoại ngắn cho cảnh sát Trương, sau đó lại nhìn sang phòng bệnh không nhúc nhích, Trác Vi Lan nghĩ như vầy không ổn, đút qua một viên kẹo, dự định lúc bảy giờ rưỡi sẽ dẫn Mạc Sương đi ăn.
"Đã bảy giờ rồi." Mạc Sương hoàn hồn trở lại, "Chúng ta đi ăn cơm rồi quay lại."
Trác Vi Lan nhẹ nhõm, "Thật là ngoan, còn nhớ ra việc ăn cơm..."
"Nhớ ra em vẫn chưa ăn cơm."
"..." Trác Vi Lan cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhất thời không nói nên lời, gương mặt oán trách mỉm cười với Mạc Sương, "Cũng không biết làm sao để khen chị nữa."
Sau khi họ ăn cơm xong, tình trạng của cha Mạc đã khá hơn một chút, truyền lời cho y tá đuổi bọn họ về. Đi hay ở lại, Trác Vi Lan cảm thấy mình không đủ tư cách quyết định, im lặng không nói gì, Mạc Sương không suy nghĩ quá lâu, thương lượng với nàng, "Quay về thôi, ngày mai là sinh nhật của Thẩm Văn."
"Đúng ha." Trác Vi Lan đột nhiên nhớ đến, "Suýt nữa thì quên mất."
Mạc Sương nhìn thời gian, "Cha Mạc không cho chúng ta ở lại đây...Thời gian còn sớm, chúng ta đi mua một món quà?"
"Mua xong rồi, điện thoại mới, còn có CD kỉ niệm xuất đạo của nhóm nhạc mà em ấy thích."
"...Mua từ khi nào vậy?" Mạc Sương bất ngờ hiếm thấy.
"Đã mua từ lâu rồi." Trác Vi Lan khẽ cười, giúp vợ vuốt lưng thuận khí, "Sau khi Mễ Giai Manh bị bắt, cô giáo Lâm sợ Thẩm Văn bị chịu phải kích động, gọi điện càng ngày càng nhiều. Em có ngốc có lơ mơ hơn nữa, cũng phải biết nên mua quà gì để an ủi người ta chứ."
Mạc Sương nghiêm túc, "Em không ngốc không lơ mơ."
Trác Vi Lan cũng nghiêm túc, "Em biết."
Vào đêm thứ hai, bọn không ở lại bệnh viện thức đêm, Mạc Thẩm Văn truy hỏi tình hình của cha Mạc, Mạc Sương đương nhiên sẽ không rãnh rỗi mà nói lại manh mối cha Mạc đã nói ra với một đứa trẻ, "Tinh thần của ông ấy không tồi, có thể nói chuyện rồi."
Mạc Thẩm Văn trầm ngâm.
"Đừng lo lắng." Trác Vi Lan vỗ vỗ vai, "Còn ba tiếng nữa là sinh nhật, vui vẻ lên chút."
Nghe đến lời này, Mạc Thẩm Văn hai mắt sáng lên, "Ngày mai chúng ta đi bệnh viện mừng sinh nhật."
"Hả?" Trác Vi Lan không hiểu bước đến, "Đâu ra lại có việc đi bệnh viện mừng sinh nhật chứ."
Mạc Thẩm Văn đáp lại, "Sinh nhật đầu tiên của em là ở bệnh viện."
"..." Trác Vi Lan bị nghẹn cho không nói nên lời, phóng cho Mạc Sương một ánh mắt.
Mạc Sương hiểu ra, kéo Mạc Thẩm Văn ngồi xuống sô pha giải thích tỉ mỉ, "Thẩm Văn, cha không thể cùng chúng ta mừng sinh nhật."
"Dù sao thì em cũng muốn đi bệnh viện." Mạc Thẩm Văn nói, "Ít ra cũng được đi thăm cậu."
Mạc Sương nghĩ một chút, cảm thấy yêu cầu của Mạc Thẩm Văn không quá đáng, liền đồng ý.
Qua một đêm, họ lại đi bệnh viện lần nữa, tiêu hao cả một buối sáng mới chờ được đến thời gian thăm bệnh. Cho phép hai người vào thăm, Trác Vi Lan đưa điện thoại cho Mạc Thẩm Văn, không ngừng nhắc nhở, "Em nghe lời, đừng nên làm loạn..."
Mạc Thẩm Văn nghe lần đầu lần hai lần ba còn có thể mỉm cười nói được, sau đó thì bực bội mà trợn mắt lên, "Biết rồi."
Trác Vi Lan trầm mặc, nhìn Mạc Thẩm Văn rời đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm, "Đúng là không ngoan."
Sau khi thăm xong, Mạc Thẩm Văn ngoan ngoãn mà nàng cần quay trở lại rồi. Đôi mắt Mạc Thẩm Văn đỏ hoe, khóe môi run rẩy, không ngừng hít thở thật sâu để kiềm chế không bật khóc, suốt quãng đường không thèm để ý đến mặc hay cởi quần áo bảo hộ ra sao mà làm loạn cổ áo lên.
Trác Vi Lan nhìn thấy không biết nên khóc hay cười, giúp chỉnh sửa lại cổ áo, "Làm sao vậy?"
Mạc Sương trả lời giúp, "Cha nói với em ấy sinh nhật vui vẻ."
"Ồ." Trác Vi Lan vỗ vỗ vai Mạc Thẩm Văn, "Muốn khóc thì khóc đi."
Mạc Thẩm Văn bĩu môi, "Em có thể ôm chị một cái không?"
Mạc Thẩm Văn tùy ý, đang muốn gật đầu, bị Mạc Sương ở một bên cắt ngang, "Ôm chị khóc cũng giống vậy thôi."