Vội vàng cả một buổi trưa, giám đốc Lâm "không để ý chút nào" lại từ chối hết tất cả bữa tiệc xã giao, kiên nhẫn ở nhà chờ Tô Mẫn đến mời mình đi ăn cơm.

Nhưng đáng tiếc, lại bị leo cây.

Tô Mẫn bận rộn cho nên đã quên mất chuyện này ra sau đầu, buổi chiều nàng vừa đọc sách một lát thì đã bị Dương đạo sư gọi qua nói chuyện, hóa ra là Tô Bồi nhờ Dương đạo sư giúp Tô Mẫn tìm một gia sư có thể dạy chỉ đạo "một chọi một" cho nàng, Tô Mẫn vừa nghe thì đầu đã phình to: "Một chọi một? Không không không, giáo sư, em thực sự không quen học thế."

Dương đạo sư vẻ mặt nghiêm khắc nhìn nàng: "Không phải là việc em có quen hay không quen mà là vì ba em đã gọi điện thoại nhờ tôi giúp, tôi biết tính tình em quái gở, nhưng bài vở của em cũng không kém xa nhiều lắm, tìm một học sinh khác kèm là được, tôi chuẩn bị sắp xếp cho em một học sinh xuất sắc."

Tô Mẫn quyết đoán từ chối.

Hai người giằng co trong chốc lát, Dương đạo sư thở dài: "Vậy thì chính em tự đi tìm một anh khóa trên, hoặc là --- không, chị khóa trên đi, đây đã là sự thỏa hiệp lớn nhất của tôi rồi, dù sao thì tôi cũng phải có một lời giải thích cho ba em mới được."

Bà lén quan sát Tô Mẫn, bởi vì hôm nay trong khoa có hoạt động cho nên Tô Mẫn ăn mặc rất quy củ, áo sơ mi màu trắng, tóc buộc lên, quần tây màu đen, bộ quần áo này mặc ở trên người người khác thì có vẻ rất bình thường, nhưng ở trên người nàng thì lại có thể nổi bật lên cặp chân dài kia, như muốn hút hồn người khác vậy, để cho an toàn thì vẫn nên tìm một sinh viên nữ khác học bù giúp nàng.

Tô Mẫn cảm thấy rất đau đầu, nàng biết ý của đạo sư, như thế nào thì cũng phải cho ba nàng một cái mặt mũi.

Tô Mẫn nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho mấy chị khóa trên quen thuộc, bởi vì gần đến kỳ nghỉ cho nên mọi người đã sắp xếp chuyện đi chơi trước tiên rồi, cuối cùng nàng cũng không có biện pháp nào khác, chỉ đành nhờ Nguyên Bảo giúp đỡ xem sao.

Nguyên Bảo nghe xong cười đáp: "Bây giờ mình chính là đàn chị của cậu đấy, còn không mang được một người học lại cấp ba như cậu hả?"

Khi đó bởi vì chút chuyện trong nhà cho nên Tô Mẫn đi học hơi muộn, cuối cùng bị chậm trễ một thời gian. Giai đoạn sau khi vợ chết đi, bước ra khỏi sự đau khổ, Tô Bồi giống như thay đổi thành một người hoàn toàn khác, đem toàn bộ hy vọng và sự nghiệp đều đè nặng ở trên người Tô Mẫn, trước sau đã chuyển nhà vài lần, thay đổi vài khu trường học trọng điểm, vì thế mà Tô Mẫn bị chậm trễ ba năm, cũng lớn hơn bạn bè cùng lớp ba tuổi, Nguyên Bảo cũng thường xuyên lấy chuyện này ra để trêu đùa nàng.

Tô Mẫn tìm người cả một buổi trưa, tính tình có hơi nóng nảy: "Cậu thì biết cái gì chứ?"

Nguyên Bảo cười xấu xa: "Có muốn em gái này dạy cho chị làm một ít chuyện xấu xa gì đó không?'

Tô Mẫn:.........

Cái đồ chết tiệt này!

Chờ nàng vội vàng xử lý mọi chuyện xong chuẩn bị về nhà thì Tô Mẫn cuối cùng mới nhớ đến chuyện của Lâm Tiêu Tiêu, trái tim nàng hơi lành lạnh, nàng cũng không có số điện thoại của hàng xóm, thậm chí hàng xóm tên gọi là gì nàng cũng không biết, không còn cách nào khác, Tô Mẫn đành phải lo lắng chạy về, dọc theo đường đi nàng vô cùng thấp thỏm, ngẫm lại khuôn mặt tinh xảo nhưng lạnh lùng kia của Lâm Tiêu Tiêu, chỉ sợ đã bị tức chết rồi? Có điều.... Có lẽ buổi sáng hôm nay cô chỉ thuận miệng nói ra câu kia thì sao? Dù sao hai người cũng không thân lắm.

Tới cửa nhà, thời gian để Tô Mẫn thở dốc cũng không có, nàng nhìn về phía trên lầu, chạy nhanh mở cửa ra.

Lâm Tiêu Tiêu vẫn luôn canh giữ ở bên cửa sổ, sự kiên nhẫn của cô đã bị hao hết, một đôi mắt xinh đẹp chứa đầy lửa giận, từ lúc Tô Mẫn bắt đầu đi vào tiểu khi thì cô đã nhìn thấy nàng.

Rất nhanh cửa được gõ vang.

Lâm Tiêu Tiêu hít sâu một hơi, đè nén nội tâm cuồn cuộn lửa giận, cô đi về phía cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn Tô Mẫn.

Trán Tô Mẫn đầy mồ hôi: "Có ở nhà không?"

Lâm Tiêu Tiêu khống chế được cảm xúc, âm thanh lười biếng, giả vờ như vừa mới ngủ dậy: "Chuyện gì?"

Vô cùng lạnh lùng.

Hoàn toàn không giống như một người đã đợi suốt một buổi tối.

Tô Mẫn: "Xin lỗi, chị đang nghỉ ngơi à? Làm phiền chị rồi, chỉ là đêm nay....."

Lâm Tiêu Tiêu vẫn không hề mở cửa.

Tô Mẫn cắn chặt môi: "Tôi đã nói muốn mời chị ăn cơm, chị muốn ăn cái gì?"

Lâm Tiêu Tiêu không mặn không nhạt nói: "Đã cái giờ này rồi."

Ý tứ là, người ta không muốn ra ngoài.

Tô Mẫn nghĩ ngợi, nhìn sắc trời, đúng là không thích hợp đi ra ngoài: "Tôi mua chút rau củ gì đó, trong nhà tôi còn có cá, tôi làm lẩu cá cho chị ăn, thế nào?"

Ngày mưa, uống bia, ăn lẩu, đúng là hình ảnh tốt đẹp mà.

Lâm Tiêu Tiêu yên lặng trong chốc lát: "Được."

Tô Mẫn cảm thấy mỹ mãn: "Vậy tôi đi chuẩn bị trước."

Nàng chạy đi nhanh như chớp.

Thực ra nàng biết Lâm Tiêu Tiêu đang tức giận, cũng đang cố nén tính tình lại, nếu không thì đã sớm mở cửa ra.

Giám đốc Lâm ngồi ở trong phòng cảm thấy vừa tức giận như cũng vừa chờ mong, tức giận không chỉ vì Tô Mẫn đã khiến cô phải chờ lâu như vậy, cô càng tức giận trái tim của mình lại không khống chế được mà nhảy loạn xạ, lại vì hình ảnh ở chung cùng nhau mà cảm thấy chờ mong. Có thể vào được nhà nàng nhanh như vậy, tất cả đều nhanh hơn so với dự tính ban đầu của Lâm Tiêu Tiêu.

Lúc Lâm Tiêu Tiêu đi vào trong nhà của Tô Mẫn thì cửa mở ra, nàng còn đang ngồi rửa rau, mặc trang phục ở nhà, tóc vén lên, để lộ ra cần cổ trắng như tuyết, cùng với xương quai xanh vô cùng gợi cảm: "Đến đây, chị đợi tôi một lát, để tôi cắt lát con cá này."

NÓi xong, nàng ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Tiêu Tiêu.

Nụ cười này còn chưa kịp nở rộ thì Tô Mẫn đã xem đến ngây người.

Lâm Tiêu Tiêu đứng ở kia, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến thành phông nền, cô không mặc bộ quần áo gì hoa lệ cả, chỉ mặc một bộ váy dài màu trắng nhã nhặn, nhưng lại có thể nhuần nhuyễn thể hiện được dáng người duyên dáng kia, càng đơn giản thì càng thể hiện được khí chất của một người.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn, trong mắt mang theo ý cười, giống như muốn đem toàn bộ ánh sáng hút vào trong, mà khí chất quyến rũ tỏa ra từ trong xương cốt kia lại giống như dây leo vây chặt lấy Tô Mẫn, hoàn toàn không cho nàng thời gian để giảm xóc, nhanh chóng lan tràn, quấn trụ lấy trái tim của nàng, đột nhiên siết chặt một cái, chợ khiến hô hấp của nàng đình chỉ.

"Hử?"

Âm thanh kéo dài mang theo vài phần quyến rũ, Lâm Tiêu Tiêu cảm nhận được Tô Mẫn đang sững sờ, mỉm cười với nàng.

Nụ cười này lại mang theo vài phần trêu chọc và vài phần chế nhạo, mặt Tô Mẫn có hơi hồng: "Hôm nay chị mặc thế này rất đẹp."

Lâm Tiêu Tiêu gật gật đầu, nghiêm túc nhìn nàng: "Tôi đã nhìn thấy điều này từ trong mắt em rồi."

Tô Mẫn:.....

Lời này đúng là giết người không đền mạng mà.

Nàng còn đang nghĩ ngợi muốn nói gì đó để che giấu, nhưng lại không có biện pháp khác.

Tô Mẫn cảm thấy khá tò mò, người phụ nữ này làm nghề gì chứ? Xem qua ánh mắt sắc bén và cách nói chuyện của cô thì như là nằm trong tầng quản lý, nhưng từ bề ngoài và gu thời trang thì lại giống như người ở trong giới giải trí vậy.

Lâm Tiêu Tiêu cũng đánh giá Tô Mẫn, nhìn vào đôi lông mi kiều mềm của nàng, nhìn cái mũi cao thẳng của nàng, nhìn đôi môi đỏ của nàng, trái tim giống như bị thứ gì đó đụng phải.

"Chị cứ tùy tiện ngồi một lát đi, chỗ này của tôi sắp xong rồi," Tô Mẫn dù sao cũng có bao nhiêu năm kinh nghiệm trong việc sinh hoạt một mình, nấu cơm cũn g không tệ lắm, mặc dù gọi người ta đến nhà ăn lẩu nhưng dù sao cũng phải nấu cho giống mô giống dạng một chút.

Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, cô cũng không chạy loạn khắp nơi, mà chỉ đứng ở trong phòng khách quan sát một vòng.

Phòng ở không lớn nhưng lại được Tô Mẫn trang trí rất ấm áp.

Màu sắc mà nàng thích cũng giống như hồi còn bé vậy.

Trong nhà lấy màu đen và trắng là chủ đạo, đơn giản hào phóng, trên bàn còn để sách vở chưa kịp gấp lại.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn nhìn: "Em vào đại học rồi?"

Tô Mẫn đáp: "Đúng thế."

Lâm Tiêu Tiêu: "Đại học A? Ngành quản lý?"

Tô Mẫn cũng rất kinh ngạc, lập tức ngẩng đầu lên: "Sao chị lại biết được?"

Nhận ra được sự cảnh giác ở trong mắt nàng, Lâm Tiêu Tiêu chỉ vào sách: "Bộ sách này tôi cũng từng có, chỉ là bìa sách không giống với cái này lắm, chắc là do tái bản."

Đây là điều ngoài sự đoán trước của Tô Mẫn, nàng xử lý và chặt cá xong, đi lại đây: "Chị cũng học ở đây hả?"

Lâm Tiêu Tiêu gật đầu: "Đúng vậy, tôi cũng tốt nghiệp ngành quản lý của đại học A, khóa 15, tôi đi học sớm một năm."

Vậy thì thật là trùng hợp.

Tô Mẫn cảm thấy khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần lại, nàng tính nhẩm số tuổi, nàng học đại học muộn hơn ba năm so với người bình thường, bây giờ là đại học năm hai, hàng xóm lại học sớm một năm, là là khóa 15, như vậy thì cô ấy cũng chỉ lớn hơn nàng tầm hai đến ba tuổi. Ây da,... Thế giới này đúng là không công bằng mà, nàng còn đang phải bôn ba vì việc học thì người ta đã thành công trong sự nghiệp rồi.

Bên ngoài trời đổ mưa.

Mưa cũng không nhỏ lắm, gió cuốn qua đêm đến đống mây đen nghìn nghịt, chỉ vài giây sau mưa to tầm tã đã đến.

Thời tiết này ăn lẩu uống bia đúng là một sự hưởng thụ.

Bởi vì cùng học trong một trường học cho nên hai người ở chung cũng không xấu hổ như vậy, có rất nhiều đề tài chung.

Tô Mẫn dần dần thả lỏng, bắt đầu nói chỗ nhà ăn ở khu nhà nào ăn ngon, thầy giáo cô giáo nào đã về hưu, giáo viên khóa nào thì nghiêm khắc khóa nào thì thả lỏng.

Nói chuyện với nhau mười phút.

Sự cảnh giác của Tô Mẫn hoàn toàn biến mất, nàng cảm thán: "Cạnh tranh càng lúc càng lớn, Dương đạo sư vẫn luôn theo đuổi thành tích, học sinh trong ban không cho phép được tụt lại phía sau."

Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười: "Tôi biết bà ấy, năm đó lớp tôi là do Tống đạo sư ở cạnh lớp bà ấy chủ nhiệm, đáng tiếc vào năm tôi học đại học năm cuối thì bà ấy về hưu, thiếu chút nữa đã trở thành đạo sư nghiên cứu sinh của tôi rồi."

Tô mẫn cũng biết đến chuyện này, nàng vỗ đùi một phát: "Đúng vậy, lúc tôi vừa mới vào học thì có nghe mọi người nhắc đến Tống đạo sư, là một người vô cùng hiền lành. Đợi đã, chị còn làm nghiên cứu sinh hả?"

Ánh mắt của nàng bỗng trở nên sùng bái, Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, nói chuyện bình thản: "Không có, khi đi đến bước cuối cùng thì trong nhà lại không đồng ý."

Vì sao lại không đồng ý thì Lâm Tiêu Tiêu cũng không nói, với tính cách của Tô Mẫn thì cũng không hỏi nhiều.

Canh cá rất ngon, thịt cá trơn mềm, nước cốt lẩu khai vị, hai người ăn không ít, Tô Mẫn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, nhìn khuôn mặt ửng đỏ bởi vì ăn lẩu của cô, có một loại cảm giác xa lạ tê tê dại dại giống như bị điện giật lan tỏa vào trong tim.

Sau khi ăn xong cơm chiều.

Lâm Tiêu Tiêu nhận một cuộc điện thoại, hình như là nói chuyện gì đó về công tác, nàng gật đầu mỉm cười với Tô Mẫn rồi rời đi.

Người đã đi rồi.

Tô Mẫn vẫn còn ngồi dư vị hồi lâu về nụ cười kia, nàng lắc lắc đầu, vội vàng thu dọn bát đũa.

Nàng không nên nghĩ ngợi mấy chuyện đó, từ khí tràng đến cách ăn mặc của đối phương thì xem ra hai người cũng không phải người trong cùng một thế giới, nhất định là do ăn quá nhiều nên mới nghĩ ngơi lung tung.

Hừ một bài hát, Tô Mẫn vừa mới thu dọn rửa sạch chén đũa xong thì điện thoại của ba nàng đã gọi đến,.

Nói thật thì khi nhìn thấy tên biểu hiện ở trên điện thoại, da đầu của nàng cảm thấy tê dại, mấy năm nay Tô Bồi ở trong lòng nàng giống như một tảng đá lớn, luôn luôn chìm xuống để gây áp lực cho nàng.

Tô Bồi nói không nhiều lắm: "Ba nghe Dương đạo sư của con nói là con muốn tự tìm người kèm học?"

Tô Mẫn "vâng" một tiếng.

Tô Bồi: "Vậy thì mau một chút đi, không cần kéo dài, hờ nghỉ đông còn phải qua bên kia đi thực tập nữa, con tự hiểu trong lòng đi.'

Điện thoại bị cắt máy.

Tô Mẫn bỗng nhiên cảm thấy rất hoang mang.

Tìm một người thích hợp đâu có dễ dàng như vậy chứ? Nhưng mà....

Nàng cau mày suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên trong đầu hiện lên một tia sáng, đúng rồi! Không phải đối diện còn có một đàn chị sao? Người ta không phải suýt chút nữa thì làm nghiên cứu sinh sao? Nhưng mà.... Chắc cô ấy bận lắm nhỉ? Hơn nữa tốt nghiệp nhiều năm như vậy chắc cũng quên gần hết rồi nhỉ? Hơn nữa người ta sẽ giúp nàng chuyện này sao?

Tô Mẫn rối rắm hơn nửa ngày, cuối cùng thuyết phục bản thân, nếu thực sự không được, xem như hỏi một câu, nếu bị từ chối thì cũng không mất mát cái gì cả, huống gì nếu như cô ấy không đồng ý thì có khi sẽ giới thiệu cho nàng một đàn chị nào đó cũng có thành tích không tồi thì sao?

Hơn nữa...

Tô mẫn cũng không biết tâm trạng của bản thân bây giờ là gì nữa, nàng rất thích được ở chung với hàng xóm, cũng không biết vì cô ấy xinh đẹp hay là vì nguyên nhân gì khác nữa... Nhưng mà lúc trò chuyện với nhau thì nàng cảm thấy rất thoải mái.

Nghĩ đến đây, Tô Mẫn vội vàng đánh răng, rửa mặt một lần, sau đó nàng đứng ở trước cửa phòng đối diện hồi lâu, hít sâu một hơi, gõ cửa.

Trong phòng.

lâm Tiêu Tiêu đang quét dọn vệ sinh nhà cửa, cô có thói ở sạch, mỗi ngày trước khi ngủ cần phải quét dọn nhà cửa một lần, sau khi về nhà cô ngẫm lại dư vị về cảnh tượng hai người ăn cơm lúc ban nãy, chuẩn bị lau sàn nhà một lần nữa rồi đi ngủ, không nghĩ tới Tô Mẫn sẽ tự tìm đến cửa.

Nghe thấy âm thanh của nàng, cô đi qua, xuyên qua mắt mèo vừa thấy là Tô Mẫn thì Lâm Tiêu Tiêu ngây ngẩn cả người.

Tô Mẫn hơi thấp thỏm hỏi: "Đã muộn thế này rồi, có phải chị sắp nghỉ ngơi rồi không?'

"Không có." lâm Tiêu Tiêu trả lời nhanh chóng: "Em đợi một lát."

Tô Mẫn lên tiếng, có hơi hối hận vì mình đã qua loa thế này, giờ này rồi thì chắc cô ấy đang chuẩn bị tắm rửa nghỉ ngơi rồi mới phải? Có lẽ ngày mai nàng đến thì tốt hơn..

Bên trong cánh cửa, Lâm Tiêu Tiêu để giẻ lau nha sang một bên, khóe môi của cô chứa một nụ cười hút hồn, nhanh chóng cởi quần áo ở trên người mình ra, lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ váy ngủ màu đỏ rượu gợi cảm, cuối cùng cô ngắm trong gương, xõa tóc ra, cuối cùng xác định bản thân đã đủ gợi cảm thì cô mới thong thả xoay người đi mở cửa.

Dung mạo khuynh thành, khí chất như trăng, hành động một cách âm thầm, tất cả chỉ vì để một con cá nào đó cắn câu.

Vào thời khắc mở cửa kia.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn, toàn bộ vẻ phong tình cuốn quanh đuôi lông mày, Tô Mẫn vốn đang muốn nói chuyện há miệng ra, lại tiếp tục ngây người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play