Trời mưa không lớn nhưng lại khơi dậy sức nóng ở trên mặt đất, rất nhanh ở giữa bầu trời và mặt đất cứ như bị bao phủ bởi một lớp sương mờ hơi mỏng.

Tô Mẫn nhìn về phương xa mông lung, trong lòng cảm thấy trống rỗng.

Từ lúc bé nàng đã được Tô Bồi nuôi lớn, lúc 6 tuổi thì mẹ nàng rời đi. Nàng sẽ không bao giờ quên được bộ dạng cố nén nước mắt của mẹ khi ôm lấy nàng lúc đó, "Mẫn Mẫn, mẹ xin lỗi con nhiều lắm, con đừng học ba mẹ, vĩnh viễn đừng bao giờ yêu một người nào cả."

Năm đó Tô Mẫn còn nhỏ, không hiểu những gì mẹ nàng nói, nàng chỉ biết khóc lóc xin mẹ nàng đừng rời đi.

Nửa năm đó, nàng giống như từ thiên đường rất xuống địa ngục, một gia đình còn đang hoàn hảo lại bởi vì mẹ rời đi mà tan tành thành những mảnh nhỏ.

Người ba Tô Bồi suốt ngày lẫn đêm chỉ biết uống rượu, thân thể đều phế đi, lúc uống tới mức dạ dày chảy máu, bị đưa đến bệnh viện, trước khi bị xe cứu thương đưa đi ông còn đưa tay ra, nỉ non nói: "Dĩ Nhu, Dĩ Nhu..."

Tô Mẫn nhỏ bé thấy một màn như vậy, bị dọa sợ choáng váng, mãi cho đến khi ông nội và bà nội đến ôm nàng vào trong ngực thì nàng vẫn không khống chế được mà run bần bật,

Thời khắc đó, nàng thực sự hận mẹ mình, hận bà ta lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi hai cha con nàng rời đi.

Nhưng mà...

Một năm sau, Tô Bồi cả người gầy chỉ còn bộ xương, nhưng lại vẫn trở nên "bình thường" hơn chút. Nhưng những biểu hiện hướng về chuyện tốt vất vả lắm mới có lại chỉ vì nhận được một cú điện thoại mà biến mất, sau đó, Tô Bồi đột nhiên biến mất nửa tháng, nửa tháng kia Tô Mẫn mỗi ngày chờ ở nhà ông bà nội đều cảm thấy lo sợ bất an, nàng sợ hãi ba mình sẽ giống như mẹ mình, vừa rời đi thì sẽ không bao giờ quay về nữa, nàng sẽ biến thành cô nhi không ai muốn.

Không lâu sau, Tô bồi đã trở lại, ông ôm lấy một cái hộp màu đen như bảo bối quan trọng, hai mắt đỏ đậm, toàn thân không có chút sức sống nào cả. Trong khoảnh khắc đó, ông dường như đã già đi chục tuổi.

Tô Mẫn khi đó còn không hiểu, hoàn toàn không biết trong cái hộp đen kia chứa những gì.

Trong lúc vô tình.

Vào lúc ban đêm khi nàng thức dậy đi vệ sinh, lại thấy Tô Bồi dùng đôi tay vuốt ve cái hộp kia, nước mắt rơi như mưa: "Dĩ Nhu, Dĩ Nhu, chúng ta... Chúng ta cuối cùng cũng được ở bên cạnh nhau, vĩnh viễn... Vĩnh viễn không cần tách nhau ra nữa..."

Tô Mẫn ngơ ngác lại sững sờ nhìn ba của mình, trong khoảnh khắc kia, nàng chợt nhớ đến lời mẹ mình đã nói.

- -- Mẫn Mẫn, mẹ xin lỗi con nhiều lắm, con đừng học ba mẹ, vĩnh viễn đừng bao giờ yêu một người nào cả.

Theo tuổi càng lớn, mỗi năm Tô Mẫn đều sẽ có một cách lí giải khác nhau đối với câu nói này, nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời mẹ nói, từ nhỏ đến lớn chưa từng trả giá tình cảm quá sâu đối với một ai cả, bạn bè nàng có cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chỉ có mỗi Nguyên Bảo.

Nàng rất cô đơn, nhưng như thế cũng tốt.

Những năm đó Tô Bồi giống như bị mất đi linh hồn, không hề có tâm trạng cầu tiến trong sự nghiệp, chuyện gia đình cũng bị ông làm rối tinh rối mù.

Bảy năm thời gian kia đều bị ông dùng để tưởng niệm người vợ đã mất, nhưng như thế cũng chưa đủ.

Ông nội và bà nội rơi lệ không ít lần, đến cuối cùng vẫn là Tô Mẫn đứng ra nhìn chằm chằm vào người cha tiều tụy không ra người kia của mình, lạnh nhạt nói: "Ba, mẹ đã đi rồi, chẳng lẽ ba muốn ôm tro cốt của mẹ cả đời như vậy hả? Con đây thì sao? Ba đối với con như vậy có công bằng sao? ba không hề hỏi xem con muốn cái gì sao?"

Lúc TÔ Bồi quay đầu nhìn con gái thì mới kinh ngạc phát hiện trên mặt nàng là sự thành thục không xứng với tuổi của mình, ông yên lặng hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Mẫn Mẫn, con muốn cái gì?"

Tô Mẫn nhìn chằm chằm đôi mắt của ba mình, vô cùng nghiêm túc cắn răng nói từng chữ: "Con muốn là người đứng trên người khác."

Một câu này khiến Tô Bồi kinh ngạc, cũng kéo lấy trái tim của ông khỏi đáy vực tưởng niệm.

Cho đến nay Tô mẫn vẫn không hề hối hận khi đã nói vậy để lừa ba mình.

Nàng muốn làm người đứng trên người khác cái gì chứ?

Chỉ đơn giản là nàng muốn có một gia đình bình thường giống như người khác mà thôi, có được tình yêu thương của ba mẹ. Mẹ nàng đã rời đi rồi, cũng chẳng thể về được nữa, chẳng lẽ cứ để ba nàng đi theo mẹ cả đời như vậy sao? Nàng có thể chịu đựng được, nhưng còn ông nội và bà nội đã cao tuổi thì sao chứ?

Tô Bồi thực ý đã quay trở lại, ông bằng lòng đặt trọng tâm lên việc "đắp nặn" con gái của mình, hoàn thành tâm nguyện của nàng.

Tô Mẫn cũng nghĩ thông suốt, đây là số mệnh của nàng. Con người mà, phải học được cách chấp nhận số mệnh.

Cả đời này nàng sẽ trải qua một mình như vậy thôi, sẽ không yêu ai cả, mặc dù hơi cô đơn nhưng ít nhất nàng sẽ không phải thống khổ như ba mẹ của mình.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn, khi còn nhỏ nàng cũng như vậy, đứng ở trước mặt người khác thì lộ ra bộ dạng rộng rãi sáng ngời như ánh mặt trời, vừa bướng bỉnh vừa mạnh mẽ, nhưng ngẫu nhiên ở trong một góc nào đó, nàng thường xuyên sẽ lộ ra vẻ mặt cô đơn, giống như hiện tại vậy.

Chỉ là nàng đã trưởng thành rồi, đã không còn bộ dạng dã man như hồi còn nhỏ nữa, Tô mẫn không nhanh không chậm uống bia, đôi môi đỏ mọng lộ ra ánh sáng mê người, lông mi mềm mại như khói nhẹ, hoàn toàn là một người con gái xinh đẹp.

Nhưng dần dần dưới chân nàng lại chất đầy lon bia rỗng.

Nàng chỉ ngồi uống một mình, không hề có chút giao lưu gì với Lâm Tiêu Tiêu cả, giống như đang hòa mình vào thế giới của riêng nàng vậy.

Lâm Tiêu Tiêu cũng không nói gì, yên lặng ngồi bên cạnh nàng, trái tim lại không nhịn được mà đau tới mức co lại. Mấy năm nay nàng vẫn luôn sống như vậy sao?

Vừa ngồi xuống đã qua nửa tiếng.

Tô Mẫn uống nhiều nên đầu có hơi choáng váng, nàng nâng tay lên, dùng lòng bàn tay đỡ lấy một giọt mưa phùn.

Nàng sâu kín nhìn về phía phương xa, ánh mắt trống rỗng tái nhợt khiến người khác phải đau lòng.

Không biết đã qua bao lâu, Tô Mẫn mới hoàn hồn, nàng nhìn nhìn Lâm Tiêu Tiêu, nàng cho rằng cô sẽ rời đi, nhưng mà cô lại không hề.

Cảm nhận được ánh mắt của Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu quay đầu lại, đôi mắt của cô lóe lên một tia sáng, giấu dưới sự mờ mịt kia là tình tố mà Tô Mẫn không nhìn thấu được, Tô Mẫn cảm thấy bản thân đã say rồi, khóe môi của nàng cong lên, gương mặt ửng đỏ, mỉm cười mê ly: "Tôi phải đi về rồi, cảm ơn chị hàng xóm nhé."

Lâm Tiêu Tiêu nhìn đôi mắt của nàng: "Tạm biệt."

Ngày mai tỉnh dậy, có lẽ nàng sẽ quên mất toàn bộ mọi chuyện của hôm nay,

Cũng tốt, có thể quên đi nỗi khổ trong lòng.

Tô Mẫn chậm rãi đứng dậy, trong khoảnh khắc đứng dậy kia chân lại mềm nhũn, thân thể không khống chế được mà lệch sang một bên, nhưng khi nàng sắp té ngã thì lại được người khác đỡ lấy.

Thời khắc kia, trái tim của Tô Mẫn đột nhiên nhảy bừng lên, nàng cảm thấy như có thứ gì đó mềm mại lướt qua mặt mình, nàng ngẩng đầu hoảng loạn nhìn về phía Lâm Tiêu Tiêu, Lâm Tiêu Tiêu chưa nói gì cả, đôi mắt chỉ nhìn thẳng vào nàng.

- -- Xem ra lần này em sẽ không quên nữa.

Quả nhiên.

Ngày hôm sau Tô Mẫn đỡ cái đầu đau đớn do say rượu của mình, suy nghĩ hồi lâu, đúng là có một số đoạn ngắn không nhớ rõ, nhưng mà... Nàng vuốt mặt của mình, dường như còn có thể cảm nhận được cảm xúc mềm mại khác thường kia.

Lâm Tiêu Tiêu ở đối diện đã sớm tỉnh lại, trong khoảng thời gian này cô đã thăm dò xong thời gian Tô Mẫn làm việc, nghỉ ngơi và thời gian đi ra ngoài hàng ngày. Vào giờ này thì nàng thường thức dậy học bài.

Tiện tay cầm một cái túi, cô tìm vài món đồ ném vào trong, đứng ở cửa nghe ngóng âm thanh.

"Cạch" một tiếng, theo âm thanh mở cửa vang lên, Lâm Tiêu Tiêu lập tức đẩy cửa đi ra ngoài.

Tô Mẫn không ngờ lại trùng hợp như vậy, vào thời khắc nàng nhìn thấy Lâm Tiêu Tiêu thì chợt cảm thấy có hơi xấu hổ: "Chào chị, trùng hợp quá đi."

Nói thế nào thì ngày hôm qua người ta cũng đã bồi nàng uống suốt nửa tiếng đồng hồ, hình như còn đỡ nàng về nhà nữa, cũng coi như đã quen nhau đi./

Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng một cái, lạnh nhạt gật đầu.

Không khí cứng đờ lạnh lẽo này có hơi tẻ ngắt, Tô Mẫn nhìn túi đựng rác ở trong tay cô, há miệng thở dốc, thang máy mở cửa, Lâm Tiêu Tiêu đi vào, dùng đôi mắt nhìn về phía nàng.

- --- Không đi vào hả?

Thực ra Tô Mẫn muốn đi chuyến thứ hai, nhưng mà người ta đã nhìn nàng như vậy rồi, nàng đành phải đi vào.

Ở trong hoàn cảnh bịt kín như thế này càng xấu hổ hơn.

Đặc biệt là Lâm Tiêu Tiêu còn đứng ở phía sau nàng, nàng còn có thể ngửi được mùi hương nước hoa tỏa ra từ người cô.

Bình tĩnh suy xét lại nào.

Lâm Tiêu Tiêu là một người đẹp.

Hơn nữa còn là kiểu phụ nữ vừa có thể quyến rũ như yêu tinh lại vừa có thể lạnh lùng như núi băng, khiến người khác không thể không chìm đắm vào đó.

Đây hoàn toàn là kiểu hình mà Tô Mẫn yêu thích, theo bản năng, ở mỗi lần gặp mặt thì trái tim của nàng đều đập một cách không bình thường.

Tô Mẫn nhìn chằm chằm con số hiển thị số tầng, cảm nhận được khí thế mạnh mẽ phát ra từ phía sau, tóc như muốn dựng thẳng lên vậy.

Lúc này nếu không tìm được đề tài gì đó để nói thì thật là xấu hổ.

"Ngày hôm qua cảm ơn chị nhé." Ngày thường Tô Mẫn vẫn có khí tràng chấn nhiếp được người khác, nhưng bây giờ lại khẩn trương tới mức đồ mồ hôi khắp tay.

Người phía sau cuối cùng cũng không mặn không nhạt mở miệng: "Không cần khách sáo, lúc trước không phải cũng như thế à?"

Lúc trước?

Da đầu của Tô Mẫn lập tức tê dại, chẳng lẽ lúc trước nàng uống quá nhiều cho nên người ta cũng đã từng giúp đỡ nàng?

Như thế thì cũng quá xấu hổ rồi, Tô Mẫn theo lời cô nói tiếp: "Về sau nếu có thời gian tôi mời chị ăn cơm."

Người có mắt đều có thể nhận ra đây là lời nói khách sáo.

Nhưng Lâm Tiêu Tiêu lại gật đầu: "Được, vậy đêm nay đi."

Tô Mẫn:......???

Cửa thang máy mở.

Khi Tô Mẫn còn đang sững sờ đứng lại chỗ thì Lâm Tiêu Tiêu đã lướt qua nàng đi ra ngoài, khi cô nhìn thấy biểu tình cứng đờ kia của Tô Mẫn, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Bởi vì lời của Lâm Tiêu Tiêu mà ngày hôm nay Tô Mẫn không có tinh thần học tập gì cả.

Buổi chiều lúc tham gia tiết tự học.

Nguyên Bảo đến tìm nàng, cầm một đống đồ ăn, giống như một con sóc ngồi ăn ở bên cạnh nàng, thường xuyên còn nhìn vào hai mắt của nàng: "Này này này." Cô đá vào chân Tô Mẫn một cái: "Nghĩ cái gì thế? Cái đề này cậu sắp viết ra ngoài bàn rồi đấy."

Tô Mẫn dừng bút lại, nhìn Nguyên Bảo: "Cái người hàng xóm mới kia của mình ấy, cậu có ấn tượng gì không?"

Nguyên Bảo cắn một miếng bánh mỳ, lắc đầu: "Nam hay nữ, xinh đẹp không?"

Tô Mẫn cạn lời: "Trong đầu óc của cậu bình thường chứa cái gì thế?"

Nguyên Bảo vừa mình thấy vẻ mặt kia của nàng thì lại buồn cười: "Xem ra rất xinh đẹp."

Hai người làm bạn nhiều năm như vậy, vẫn có ăn ý, Tô Mẫn cũng không vòng vo gì: "Mình cảm thấy cô ấy có chút kỳ quái, hôm qua trời mưa, tâm trạng của mình không tốt nên có uống bia ở trên sân thượng, lúc đó cô ấy cũng ở, sau đó mình uống hơi nhiều, hình như là cô ấy đỡ mình về nhà."

Nguyên Bảo nói thêm một câu: "Sau khi uống rượu không làm thêm chuyện gì nữa à?"

Tô mẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

Nguyên Bảo ăn khoai lát: "Ngài tiếp tục nói đi, xem như thần chưa nói gì."

Tô Mẫn: "Lúc buổi sáng gặp mặt, mình thuận miệng nói cảm ơn cô ấy, còn nói có thời gian thì mời cô ấy ăn cơm. Cô ấy lại đồng ý, còn nói đêm nay đi ăn nữa, cậu nói xem, như vậy có nghĩa là gì chứ?"

Nguyên Bảo nhai khoai lát, hai cái quai hàm phúng phính: "Chứng minh cô ấy thực sự là một người phụ nữ, còn có thể chứng minh điều gì chứ? Cô ấy thích cậu hả?"

Tô Mẫn:.......

Nàng cảm thấy cấu tạo não của người bạn này từ nhỏ đã không giống với cấu tạo não của những người khác, lúc nào nói chuyện phiếm với cô đều có cảm giác như đang đâm chân tường vậy.

Tô Mẫn cân nhắc trong chốc lát, nàng đi ra phòng tự học, lấy điện thoại di động gọi qua đó. Nàng là một người cẩn thận, có rất nhiều chuyện cần phải xác nhận nhiều lần thì mới đánh mất được sự nghi ngờ.

Sue cũng không hề nghĩ đến việc sẽ nhận được điện thoại của Tô Mẫn vào lúc này, nàng đang báo cáo công tác với Lâm Tiêu Tiêu, nhìn thấy tên gọi biểu thị ở trên điện thoại, nàng kinh ngạc chỉ chỉ: "Là Tô Mẫn."

Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng: "Nhận đi."

Điện thoại được nhận.

Tô Mẫn rất khách khí: "Chị, làm phiền chị rồi."

Sue mỉm cười: "Không có việc gì, làm sao vậy?"

Nàng nhìn Lâm Tiêu Tiêu, mặc dù không có biểu tình gì nhưng chắc chắn là đang dựng tai lên để nghe lén điện thoại, lỗ tai đều sắp chui ra khỏi tóc rồi.

Tô Mẫn: "Em chỉ muốn hỏi chị một chút, ngày hôm qua em gặp được hàng xóm của em, bọn em có nói chuyện với nhau, còn nói lên chuyện tiền thuê nhà, tiền thuê nhà của chị ấy hình như còn đắt hơn tiền thuê nhà của em rất nhiều."

Sue còn không trả lời, Tô Mẫn giơ tờ giấy ở trong tay lên, trên đó viết hai chữ giống như rồng bay phượng múa.

- ---- Vô nghĩa.

Sue cười trả lời: "Hửm? Thế hả? Có phải em bị người ta lừa rồi không? Chị đây mặc dù là do con gái chị cần ra nước ngoài gấp cho nên mới cho người khác thuê, giá thuê phòng cho em rẻ một chút nhưng cũng sẽ không chênh lệch quá nhiều với người đối diện với em được."

Điện thoại bị cúp.

Tô Mẫn lại vuốt cằm suy nghĩ trong chốc lát.

Chẳng lẽ thực sự là do nàng nghĩ nhiều?

Sue cất điện thoại cẩn thân, nhìn Lâm Tiêu Tiêu: "Giám đốc Lâm, con bé đây là...."

Rõ ràng là đang nổi lên lòng nghi ngờ.

lâm Tiêu Tiêu nhìn Sue: "Em ấy rất giảo hoạt."

Sue:........

Hai người đang nói chuyện thì cửa bị mở ra, Hồ Phỉ Phi mặc một bộ váy dài màu đỏ, chân đeo giày cao gót hơn 10 centimet, trong tay còn cầm một cái túi xách được nạm đầy đá quý phát ra ánh sáng lấp lánh, khoa trương đi vào: "Đi thôi, lát nữa cần phải đi một chuyến đến cục thuế vụ đấy."

Sue nhìn thấy Boss đến, vội vàng đi ra ngoài.

Lâm Tiêu Tiêu nhìn tổng giám đốc Hồ: "Gần đây sao cậu cứ đi qua bên đó vậy?"

Hô Phỉ Phi cong môi, vẻ mặt cười xấu xa: "Cậu không biết hả, bên kia có một cô gái nhỏ cực kỳ đáng yêu."

Lâm Tiêu Tiêu khinh bỉ: "Không đi, buổi tối mình có hẹn."

Tổng giám đốc Hồ nghe thấy có chuyện lập tức dò hỏi: "Cùng ai thế? Đừng nói cho mình là cậu cùng với bạn học nhỏ Mẫn Mẫn đấy nhé."

lâm Tiêu Tiêu lười nói chuyện, tổng giám đốc Hồ thấy biểu hiện như thế của cô thì kích động tới mức vỗ tay: "Đúng là không dễ dàng gì mà, cậu khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy nhất định phải dùng một lần tóm lấy em ấy nhé, có điều ----" Nàng kéo dài giọng điệu, nhìn chằm chằm vào Lâm Tiêu Tiêu: "Cậu không yêu đương lần nào, hơn nữa đầu óc cậu cũng không linh hoạt lắm, sẽ biết sao?"

Gân xanh trên trán Lâm Tiêu Tiêu không ngừng nhảy lên.

Tổng giám đốc Hồ tự nói chuyện tự cảm thấy vui vẻ: "Lần này nhất định phải nhớ, tuyệt đối không được bàn đến mấy chuyện tri thức, cũng không được nói về mấy chuyện công tác chính trị văn hóa, phải trực tiếp dùng sắc đẹp để dụ hoặc.":

Lâm Tiêu Tiêu:.......

Hồ Phỉ Phi tổng kết: "Mấy cái chuyện như lâu ngày sinh tình đều không đáng tin cậy, nhất kiến chung tình mới là tình yêu vĩ đại nhất còn tồn tại, chỉ có khiến người ta nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu rồi đắm chìm trong đó thì về sau mới có thể yêu cậu tới mức chết đi sống lại, mỗi ngày đều muốn lên giường."

Lâm Tiêu Tiêu "bang" một tiếng, lập tức giơ tay ném tài liệu ở trên tay xuống bàn.

Hồ Phỉ Phi nhướng mày: "Làm gì thế? Những thứ mình đang dạy cậu đều là những kinh nghiệm quý báu được nhà họ Hồ mình tổng kết lại đó, không truyền ra ngoài đâu, cậu nhìn thử khuôn mặt này của cậu xem, chậc chậc. À đúng rồi, quên chúc mừng cậu rồi, lần đầu tiên gặp mặt có phải rất chờ mong hay không? Có cảm thấy cực kỳ vui vẻ không?"

Lâm Tiêu Tiêu vẫn giữ nguyên khuôn mặt khối băng của mình: "Chẳng có chút nào."

Hồ Phỉ Phi thất vọng bĩu môi, sao cái người này không có chút thú vị gì thế.

"Tổng giám đốc Hồ nếu có việc thì chạy nhanh đi, tôi còn có chuyện." Lâm Tiêu Tiêu phất tay đuổi người, tổng giám đốc Hồ buồn bực rời khỏi, còn không chờ mong? Cái người này sao chẳng bình thường chút nào thế.

Mất thấy người đi rồi.

Lâm Tiêu Tiêu "chẳng có chút chờ mong nào" lại lập tức khóa trái cửa lại, cũng kéo bức màn xuống.

Cô đi vào trong buồng vệ sinh tắm rửa.

Tắm rửa xong cô còn cố ý phun nước hoa ở phía sau tai, sau khi sấy khô đầu tóc thì đi vào trong phòng xếp quần áo để chuẩn bị.

Mở tủ quần áo ra, ngón tay thon dài mảnh khảnh của Lâm Tiêu Tiêu lần lượt chạm vào từng cái móc treo quần áo, thường thường cầm lấy một bộ đứng khoa tay múa chân ngắm ở trước gương.

Rất nhanh trên giường lớn đã chất đầy một đống quần áo.

Cái này màu sắc không đúng, bộ này không phối hợp, cái này đường cong quá khó coi, cái này lại không thể hiện được khí chất.....

Sao mà cô lại có nhiều bộ quần áo tục tằng như thế này chứ? Sao trước kia lại không phát hiện nhỉ?

Cứ như thế phối hợp trước sau hết nửa tiếng đồng hồ, nàng lại gọi một cuộc điện thoại bảo lão sư tạo hình chuyên dùng của Nam Dương - Lily lại đây.

Lily hóa trang cho Lâm Tiêu Tiêu, mỉm cười: "Tổng giám đốc Lâm đang chuẩn bị đi gặp người quan trọng với mình hả?"

Lúc trước làm khách quý cho lễ trao giải, Lily còn từng hỏi giám đốc Lâm có muốn hóa trang hay không, nhưng lại bị cô lạnh lùng từ chối, giám đốc Lâm chỉ trang điểm một lớp mỏng liền đi. Hôm nay là muốn gặp người nào quan trọng hả?

Lâm Tiêu Tiêu thản nhiên nhìn bản thân ở trong gương: "Không hề quan trọng chút nào."

Lily:.........

Cứ như thế, giám đốc Lâm "chẳng có chút chờ mong nào" sau khi tắm rửa thay quần áo lăn lộn hơn 2 tiếng đồng hồ, rồi lại trang điểm chuốt mi kẻ mắt khoảng một tiếng rưỡi thì cuối cùng cũng chuẩn bị đi gặp mặt cái người mà "không hề quan trọng chút nào" kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play