Về nhà đi là câu nói mà Lâm Tiêu Tiêu thích nghe Tô Mẫn nói nhất trong khoảng thời gian gần đây.

Dưới không khí như vậy, lời nói mập mờ như vậy, về nhà còn có thể làm gì chứ? Có một số lời nói là lời mập mờ mà người trưởng thành không cần nói ra cũng tự hiểu, đó là sự dụ hoặc và tín hiểu giữa những người yêu nhau.

Ở trên đường Tô Mẫn đã hơi không khống chế được. Nàng từ trước đến nay cũng không biết hóa tình yêu của mình lại có thể mãnh liệt sóng gió như vậy, không thể ức chế, nàng đã từng có thể khống chế toàn bộ mọi tứ ở trong phạm vi của mình, nhưng bây giờ nàng đã hoàn toàn tước vũ khí đầu hàng trước Lâm Tiêu Tiêu.

Sue lái xe ở hàng ghế đầu rất xấu hổ, cô tự dặn mình không được nhìn qua gương, nhưng mà con người luôn có lòng hiếu kỳ, cô cuối cùng vẫn không nhịn được, hơi quay đầu lại nhìn ra sau, muốn thử xem hình ảnh ở trong gương có thể mê người đến mức nào.

Lâm Tiêu Tiêu luôn là người mạnh mẽ trong công ty, cô ấy có thủ đoạn rất mạnh mẽ khiến ai cũng phải sợ hãi, Sue trướchưa bao giờ biết phó giám đốc Lâm lại có một mặt như vậy, cô ấy chỉ co mình trong vòng tay của Tô Mẫn, bộ dạng kia thực sự khiến ruột gan người khác cồn cào.

Về đến nhà, mọi thứ càng ngày càng nhiệt liệt hơn, toàn bộ mọi tình cảm đều đang thiêu đốt.

Thực sự là lãng phí tất cả thể lực của hai người, không hề để lại chút nào cả.

Ban đêm, Lâm Tiêu Tiêu đứng dậy đi vệ sinh, cô cảm thấy hai tay không còn động đậy được nữa, giống như bị thương do giá rét vậy.

Cô ấy nở nụ cười hạnh phúc và ngọt ngào.

Trên thực tế, lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng của Tô Mẫn sau khi lớn lên, cô luôn cảm thấy nàng là một người biết kiềm chế tính khí và không thể hiện tốt bản thân được, khi đó, Lâm Tiêu Tiêu cũng không phải không nghĩ đến cuộc sống sau này của hai người, cô cảm thấy Tô Mẫn ở phương diện kia chắc sẽ có hơi lãnh đạm.

Không nghĩ tới, không nghĩ tới.

Nhớ tới những đoạn ngắn hỗn độn của tối hôm qua, Lâm Tiêu Tiêu mặt đỏ lên, khi cô quay lại thì thấy Tô Mẫn đã không còn ở trên giường.

Nàng dạo quanh một vòng và thấy cô ấy trên sân thượng.

Lâm Tiêu Tiêu đứng đó nhìn Tô Mẫn, cảm thấy hơi đau lòng.

Tô Mẫn không biết gần đây có chuyện gì, chắc là cô ấy đang giấu cô điều gì đó.

Nàng cuộn mình dựa vào tường, trên tay là điếu thuốc, ánh trăng phủ lên người nàng một lớp lụa mỏng, Tô Mẫn nhìn ánh trăng, đôi mắt sáng ngời đã từng khiến Lâm Tiêu Tiêu hướng tới chứa đựng những cảm xúc tình cảm mà cô không thể hiểu được.

Lâm Tiêu Tiêu cũng không hỏi ra lời, cô đã nhờ người tra xét, nhưng mà cô phát hiện Tô Mẫn rất thông minh, làm mọi chuyện vô cùng cẩn thận, hoàn toàn không để cô tra ra được gì cả.

Tô Mẫn thấy Lâm Tiêu Tiêu, nàng thở ra một vòng khói, "Lại đây."

Lâm Tiêu Tiêu bước tới, Tô Mẫn ôm cô, để cô ngồi lên đùi của mình.

Cứ như vậy là được rồi......

Cho dù con đường phía trước có mê mang không biết ra sao thì như thế này cũng được rồi.

Chỉ cần giờ khắc này, giây phút này, cô đã từng có được là được rồi.

Lâm Tiêu Tiêu ngoan ngoãn co lại trong tay cô, từ từ đưa tay lên sờ má cô: "Mẫn mẫn, em làm sao vậy?"

Có chuyện gì không thể nói cho cô biết à?

Tô Mẫn hơi hơi cười: "Dạo này bài tập bận quá."

Thật sao?

Lâm Tiêu Tiêu mắt tối sầm lại, cô khẽ thở dài, "Chờ khi nào em muốn nói thì lại nói cho chị cũng được."

Ừ.

Thời gian lâu rồi.

Hai người đều có một sự ăn ý ngầm.

Tô Mẫn ôm Lâm Tiêu Tiêu, Lâm Tiêu Tiêu dựa vào nàng, gió thổi vào ban đêm chậm rãi, và tâm trạng của cô dần dần dịu lại.

Dù thế nào đi nữa, cô vẫn có thể cảm nhận được những thay đổi của Tô Mẫn, ccảm thấy nàng không còn trốn tránh như trước nữa mà đã bắt đầu bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện.

Lâm Tiêu Tiêu nhẹ nhàng ngâm nga, "Trăng khuyết thật lãng mạn, em ở dưới ánh trăng lại càng đẹp hơn......"

Tô Mẫn siết chặt vòng tay.

Sắp đến ngày sinh nhật của nàng rồi.

Khi còn nhỏ, mẹ nàng đã từng nói với nàng, cho dù mọi thứ thay đổi ra sao, cũng nhất định phải hứa nguyện một mong ước vào ngày ăn siny nhật.

Bây giờ nàng lại muốn một nguyện vọng được thành hiện thực.

Nàng hy vọng rằng vào thời điểm này năm sau,, nàng vẫn có thể ôm Lâm Tiêu Tiêu và thưởng thức mặt trăng trong khi ngâm nga một bài hát nhỏ như thế này, chỉ có hai người họ.

Ngày hôm sau đi học.

Sáng sớm, Tô Mẫn nhận được một cuộc gọi từ Nguyên Bảo, giọng cô trầm xuống, vẻ rạng rỡ thường ngày không còn nữa, "Mẫn mẫn, chị ấy muốn chia tay với mình......"

Cái gì???

Tô Mẫn vừa nghe còn tưởng rằng chính mình nghe lầm.

Nhưng khi nàng nhìn thấy Nguyên Bảo, nhìn khuôn mặt phờ phạc và đôi mắt xám giống như tro tàn của cô, nàng lập tức biết được cô không lừa mình.

Nguyên Bảo nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt đã từng mang theo ý cười giờ lại ngập đầy u buồn,, "Mình nhớ cậu đã từng nói với mình, lúc mẹ cậu rời đi, mẹ cậu từng nói rằng đưng bao giờ yêu một người nào đó quá sâu đậm."

Ở tuổi này, nỗi đau và nỗi buồn không nên có lại xuất hiện trên khuôn mặt của cô vào lúc này.

Nguyên Bảo nhẹ nhàng thở dài, "Khi đó mình còn chưa hiểu được, bây giờ, mình đã trải qua rồi, giờ mới biết cái gì gọi là tình thâm bất thọ."

Người còn tình luôn bị thương.

Cô nhìn Tô Mẫn, nước mắt tự dưng chảy dài, "Cậu biết không? Mẫn Mẫn, mình biết, chị ấy có thể là có chỗ nào đó không đúng, xảy ra vấn đề gì đó, nhưng mà chị ấy...... Vì sao không nói cho mình biết chứ? Cho rằng cứ đẩy mình ra như vậy là tốt cho mình sao? Chị ấy có biết hay không, ta không sợ tương lai sẽ phải cùng chị ấy đối mặt với cái gì, chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau là được, ta sợ chị ấy đẩy mình ra, lúc chị ấy nói chia tay, mình cảm thấy như trái tim mình đang bị lăng trì vậy."

Nguyên Bảo cùng Hà Vân Hàm vẫn luôn là cặp thê thê mẫu mực ở trong lòng của Tô Mẫn, khi nghe tin hôm nay, cô cảm thấy những gì Nguyên Bảo nói, cũng giống như đang cứa vào người nàng vậy.

Nàng biết quá rõ tấm lòng của Hà Vân Hàm, đối với một số chuyện, chị ấy sợ rằng hậu quả của việc bày tỏ nó ra sẽ càng thêm tổn thương hơn.

Không nghĩ tới, người ẩn nhẫn càng đau, người bị lừa gạt càng g đau hơn.

Nguyên Bảo: "Mấy ngày trước chị ấy đã bắt đầu không thích hợp cho lắm...... Làm gì đều muốn nói lại thôi, mình muốn làm gì chị ấy cũng không cản lại, chị ấy không biết lòng mình khó chịu đến nhườn gnào đâu, chị ấy không biết...."

Khi thì thầm, Nguyên Bảo cảm giác giốn g như bản thân đã uống quá nhiều rượu vậy.

Đến cuối cùng, chính Tô Mẫn là người cho cô về nhà.

Ban đêm, Nguyên Bảo bị sốt, lẩm bẩm kêu tên Hà Vân Hàm, Tô Mẫn cảm thấy đau lòng vô cùng, cho cô uống thuốc, vẫn luôn canh bên người cô.

Khi trời hửng sáng.

Lâm Tiêu Tiêu đi tới, Tô Mẫn đã nói với cô ấy là đừng đến, nhưng cô ấy vẫn không yên tâm.

Cô ấy mang cháo mới nấu tới, không có Tô Mẫn ở, cô hoàn toàn thức trắng đêm không ngủ.

"sao vậy?"

Lâm Tiêu Tiêu nhìn bộ dạng phờ phạc của Nguyên Bảo, trước đây cô thường lén nhìn Tô Mẫn, thường nhìn thấy cô gái thích cười này ở bên cạnh nàng. Nguyên Bảo rất dễ thấy, không chỉ bởi vì ngoại hình, mà còn bởi vì đôi mắt lúc nào cũng cười giống như gió xuân có thể động lòng người xung quanh của cô.

Mà giờ phút này, cô như con diều đứt dây, cứ khổ sở nằm một cách đau đớn, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô.

Tô Mẫn phủ chăn bông lên người cô, đi theo Lâm Tiêu Tiêu ra khỏi phòng và kể cho cô nghe khái quát về vấn đề này.

Lâm Tiêu Tiêu nghe xong trầm tư, "có muốn chị đi gặp tổng giám đốc Hà thử không, hoặc cũng có thể đi tra thử xem."

Tô Mẫn lắc đầu, "Hà Vân Hàm nếu muốn nói, cô ấy tự nhiên sẽ nói, cô ấy đã nói phải chia tay với Nguyên Bảo, nhất định là thật sự có chuyện gì đó không thể giải quyết được mới nói như thế."

Lâm Tiêu Tiêu trầm mặc.

Tô Mẫn nhìn bát cháo trên bàn, "Có phải ban đêm chị lại không ngủ đúng không? Uống thuốc chưa?"

Nàng đang nói, sau eo căng thẳng, bị người ôm lấy.

Tô Mẫn thân thể có chút cứng ngắc, cô quay đầu lại: "Sao vậy?"

Lâm Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào cô bằng đôi mắt đen như mực: "Mẫn mẫn, em phải nhớ, nếu một ngày nào đó trong tương lai, nếu có chuyện gì mà em không thể đối mặt, nhất định không thể đẩy chị ra, chị...... chị sẽ chết."

—— Chị sẽ chết.

Những lời này như dao đâm vào tim của Tô Mẫn, khiến cho đôi mắt của cô lập tức ươn ướt, cô quay đầu lại và ôm lấy Lâm Tiêu Tiêu, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

Nàng...... Nếu không nàng nói hết mọi chuyện cho cô biết nhỉ?

Để bọn họ cùng nhau đối mặt?

Nhưng mà......

Nàng hiểu rất rõ Tô Bồi, trong những năm này, cha cô đã hành hạ không chỉ bản thân mà cả gia đình.

Ông không còn bình thường nữa.

Nếu là người bình thường, hợp tình hợp lý có thể giao tiếp với ông, nhưng đối với Tô Bồi, chỉ có thể chọc giận ông.

Nguyên Bảo thức dậy vào buổi trưa.

Nàng thấy Tô Mẫn, khuôn mặt nhỏ vẫn tái nhợt, xốc chăn lên.

"Cậu lại đi đâu?" Tô Mẫn đè Nguyên Bảo lại, Nguyên Bảo giãy giụa, "Cậu đừng cảm mình, mình muốn đi tìm chị ấy, mình muốn đi hỏi rõ ràng, những lời lúc trước chị ấy nói khi vẫn còn ở bên cạnh mình bây giờ có tính nữa hay không."

Tô Mẫn im lặng một lúc rồi buông tay cô ra.

Nàng biết rất rõ Nguyên Bảo, biết cô tuyệt đối sẽ không buông tay như vậy.

Ở ngay lúc này, nhìn thấy bạn thân duy nhất của mình xảy ra chuyệ nnhư vậy.

Tô Mẫn cảm thấy trái tim mình như bị xé ra làm đôi, một mặt mẹ cô ấy nói rằng cô ấy đừng bao giờ yêu một người quá nhiều, cùng với lời mà Nguyên Bảo đã nói: tình thâm bất thọ, bên kia lại là lời nói của Lâm Tiêu Tiêu, cho dù tương lai có ra sao thì chúng ta phải cùng nhau đối mặt, nếu em rời đi, chị sẽ chết.

Ban đêm.

Nàng trằn trọc rồi tỉnh lại, ngày hôm sau khi tỉnh dậy, nàng cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.

Tô Mẫn không dám nói cho Lâm Tiêu Tiêu, nàng dường như bị sốt nhẹ, nàng biết gần đây Nam Dương rất bận, mà bên chỗ sư phụ và tổng giám đốc Hồ hình như lại xảy ra một chút vấn đề, Lâm Tiêu Tiêu vội sứt đầu mẻ trán, nàng không thể lại chiếm dụng thời gian của cô.

Đã đến trường.

Tô Mẫn một ngày không có tinh thần gì ccar, không chỉ phát sốt, mí mắt của nàng luôn giật giật, có linh cảm không tốt.

Quả nhiên.

Khi tan học, nàng theo thường lệ ôm sách ra cửa, muốn gọi xe đi đến Nam Dương đón Lâm Tiêu Tiêu tan tầm, nhưng vừa mới đi đến cửa trường thì lại gặp phải Tô Bồi.

Trong chiếc ô tô màu đen, Tô Bồi hút thuốc, cửa kính xe đổ xuống, ông nhìn Tô Mẫn, nhàn nhạt hỏi: "Đi đâu thế?"

Trái tim Tô Mẫn thắt lại theo bản năng, và lòng bàn tay cô ấy thậm chí còn toát mồ hôi.

Thấy con gái không trả lời, Tô dường như đã dự liệu được, giọng nói rất trầm thấp, lại mang theo áp lực tuyệt đối không thể cưỡng lại được, "Lên xe."

Ngồi trên xe.

Tô Mẫn lòng tràn đầy thấp thỏm, Tô Bồi ngồi ở ghế phụ và không nói gì, nhưng Tô Mẫn có thể cảm nhận được luồng khí đáng sợ bao quanh người ông.

về nhà.

Ông bà nhìn thấy Tô Mẫn liền vui vẻ vây quanh, "Mẫn mẫn đã về rồi, con muốn ăn gì? Bà nội sẽ làm cho con."

Tô Bồi nâng nâng mắt, "ba mẹ đi ra ngoài mua đồ ăn trước đi, con có chuyện muốn nói với con bé."

Ông bà nội của Tô Mẫn nhìn Tô Bồi, hai vợ chồng già đều có chút lo lắng, trước khi đi, bà nội Tô còn vỗ tay Tô Mẫn, thấp giọng dặn dò: "Đừng có gây lộn với bố của con, gần đây không biết nó bị làm sao vậy, rất tức giận."

Tô Mẫn nhìn khuôn mặt già nua của bà, trong lòng đầy chua xót, "Vâng."

Mọi người đã đi rồi.

Tô Bồi nhìn nhìn Tô Mẫn: "Con có biết tại sao ba lại muốn nói chuyện với con ở nhà không?"

Tô Mẫn nhìn về phía trước, "Biết."

Ông sợ không kiềm chế được cảm xúc trong đơn vị công tác, sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Tô Bồi dựa vào ghế sô pha, cơ bắp ở khóe mắt hơi động đậy, hiển nhiên là đang kiềm chế cảm xúc, "Con nói trước đi, rốt cuộc là có nguyên nhân gì có khiến con rời khỏi chỗ của bộ trưởng Từ."

Tô Mẫn mí mắt rũ xuống, nàng biết sớm muộn cũng không có thể che giấu Tô Bồi, như vậy cũng tốt, nàng đã phải lo lắng đề phòng sinh hoạt mỗi ngày, sống hay chết đều dựa vào lúc này cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play