Từ Linh khiếp sợ nhìn Tô Mẫn, Tô Mẫn lại bình tĩnh đối diện với cô: "Sư phụ, chị biết ý tứ của em."
Từ Linh là một người thông minh, nàng không cần phải nói rõ ràng như vậy.
"Em đã nghĩ rõ ràng chưa?" Từ Linh không chỉ hiểu ý của cô, mà còn hiểu rõ hơn tính tình của Tô Mẫn, cho dù nói như vậy, cô cũng biết đây chỉ là một câu hỏi dư thừa.
Tô Mẫn cười nhẹ, lúc nàng nói chuyện còn mang theo vẻ khoan khoái, "Sư phụ, chị có biết không? Trước khi gặp Lâm Tiêu Tiêu, em cũng không biết cuộc sống của mình sẽ như thế nào, từ trước đến nay cũng chưa từng tự hỏi xem bản thân thích cái gì."
Cuộc đời của nàng, từ lúc mẹ nàng rời đi thì toàn bộ mọi áng sáng cũng bị lấy đi theo.
Sau này gia đình trải qua bao thăng trầm, nàng cảm thấy cuộc sống của mình cứ như vậy sẽ rối ren, mơ mơ hồ hồ cả đời, có điềumột người cũng tốt.
Nhưng Lâm Tiêu Tiêu lại giống như ánh nắng trong cuộc đời của nàng, cũng cho Tô Mẫn biết, nàng vẫn có thể được yêu thương nhiều như vậy.
Được một người nghĩ đến, nhớ mong lâu như vậy.
Lâm Tiêu Tiêu đã trả giá nhiều như vậy cho nàng, chẳng lẽ nàng còn muốn tiếp tục trốn tránh cô sao?
Thế thì nàng sẽ coi thường chính mình.
Từ Linh thở ra một hơi thật mạnh, cô bước đến ghế của ông chủ và ngồi xuống, mỉm cười chua chát: "Em biết chuyện gì đã xảy ra với sư phụ và Hồ Phỉ Phi đúng không."
Tô Mẫn cười, "Em biết, sư phụ muốn mài dưỡng em."
Nàng biết tất cả mọi thứ.
Từ Linh nhìn Tô Mẫn, một người học trò thông minh ưu tú như vậy, cô thật sự thể ném, "Đã nghĩ kỹ sau này muốn làm gì chưa?"
Ánh mặt trời chiếu vào nhà.
Tô Mẫn sắp xếp hồ sơ, nàng vẫn xinh đẹp và xuất chúng giống như lần đầu tiên Từ Linh nhìn thấy nàng, nhưng có một số điều trong ánh mắt của cô ấy lại khác, "Em đây vẫn đang suy xét đến vấn đề nàysau này, em muốn làm một số chuyện mà em thích làm, sư phụ, thực ra em rất thích tự mình viết một số thứ, em cảm thấy câu chữ rất diệu kỳ, có rất nhiều lời nói ở trong lòng không thể nói ra, nhưng thông qua câu chữ thì có thể biểu đạt được nó."
Từ Linh tâm trạng cũng thoải mái hơn, hiếm thấy có ý giễu cợt: "Không phải muốn làm việc dưới trướng của phó giám đốc Lâm đúng không?"
Hai thầy trò đứng ở đối điện đều mỉm cười.
Bầu không khí rất thả lỏng.
Tô Mẫn giúp Từ Linh thu dọn mọi thứ, Từ Linh nhìn chăm chú nàng: "Mẫn mẫn, thành thật mà nói, sư phụ không muốn buông tay em, em rời đi, sư phụ cũng sẽ không cố gắng giữ lại, chỉ muốn nói cho em một câu, như em đã nói, cả đời này tôi sẽ là sư phụ của em, có việc gì, em nhất định phải nói với tôi."
Câu nói này khiến nước mắt của Tô Mẫn suýt tí rơi xuống.
Từ Linh cũng biết đại khái về tình huốgn trong nhà của Tô Mẫn, thế lực của cô và thế lực của Tô Bồi ngang nhau, Tô Mẫn chưa bao giờ nói gì với cô về việc này.
Mọi thứ của Tô Mẫn rất đơn giản, chỉ là một chiếc túi đã có thể hủy diệt hết toàn bộ dấu của nàng ở đây trong thời gian qua.
Nàng đứng ở dưới lầu, nhìn lên tòa nhà nguy nga cao vút lên trời, hít một hơi thật sâu.
Thôi.
Đây có thể coi là đập nồi dìm thuyền. (*)
(*) quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀
Quân cờ đã đi thì không còn đường sống nữa, đặt cờ không hối hận, Tô Mẫn biết đạo lý này.
Mấy ngày nay, nàng đã suy nghĩ rất nhiều lần.
Lâm Tiêu Tiêu có thể vì nàng trả giá nhiều như vậy, thậm chí có thể dựa vào việc tìm nàng, chờ nàng mà tiếp tục sống.
Vậy thì tại sao nàng lại phải vì cái mục tiêu mà bản thân không hề mong muốn rồi vì nó mà phá hủy tín ngưỡng của cô cơ chứ?
Lâm Tiêu Tiêu từ nhỏ đã có sức khỏe rất kém, cô ấy ốm yếu, cô đơn và đau khổ, đã phải một mình đi ra khỏi ranh giới sống chết, nàng không thể làm cô chết lại một lần nữa.
Nghĩ thông suốt những chuyện này.
Tất nhiên là Tô Mẫn phải đi chấp hành, Tô Bồi là một người có tính cách như thế nào nàng là người rõ ràng nhất, từ khi mẹ rời khỏi, cả người ông không còn bình thường nữa, cố chấp tới mức đáng sợ.
Sau khi rời khỏi chỗ sư phụ.
Tô Mẫn giấu đồ đạc đi, dù sao cũng không chiếm địa phương, nàng không muốn phải nói cho Lâm Tiêu Tiêu biết bây giờ, chờ mọi thứ xong xuôi thì nói cũng không muộn.
Nàng không hề nghỉ ngơi, lập tức đi đến nhà dì của mình.
Dì của Tô Mẫn - Tô Tĩnh An là người con gái duy nhất của nhà họ Tô, bà có tính cách lạnh lùng và làm việc trong bộ phận công tố viên, là một người ngay thẳng, từ nhỏ đã vô cùng yêu thương Tô Mẫn.
Nắng chiều vừa phải.
Tô Tĩnh An đang chăm sóc hoa và cây ở nhà, nở một nụ cười nhẹ trên môi, đánh giá Tô Mẫn: "Mẫn mẫn, dạo này trông con có vẻ rất tốt."
Mẹ của Tô Mẫn rời đi từ khi cô còn rất nhỏ, ở trong lòng nàng, vẫn luôn mang theo tình cảm thân thiết với Tô Tĩnh An, "Dì, con mua bánh dứa yêu thích của dì đấy."
"Con đấy ~"
Tô Tĩnh An gỡ bao tay xuống, bà đi rửa tay, đi tới chỗ Tô Mẫn: "Nói đi, con đã làm chuyện xấu gì, để dì giúp."
Tô Mẫn mím môi, nàng dựa vào người Tô Tĩnh An, trong lòng vô cùng hồi hộp, không biết nên nói như thế nào.
Đừng nói đến phía của ba nàng, ngay cả việc dì có thể tiếp thu Lâm Tiêu Tiêu hay không cũng là một vấn đề. Nhưng nàng không đợi được nữa, nàng sợ ba sẽ xuống tay trước.
Tô Tĩnh An bưng một tách trà đến, thu hết toàn bộ bộ dáng thấp thỏm kia của Tô Mẫn vào đáy mắt, mặt mày bà rất giống Tô Mẫn, chỉ là có thêm chút phong vận thành thục của năm tháng, "Là bởi vì con bé kia à?"
Tô Mẫn giật mình, nàng không thể tưởng tượng được nhìn Tô Tĩnh An.
Tô Tĩnh An nhàn nhạt nói: "Dì đi đã từng đến trường của con tìm con hai lần, muốn đưa cho con một ít đồ dùng hằng ngày, đã từng thấy con bé hai lần. Ở dưới lầu của con, cũng từng thấy qua một lần."
Vẻ ngoài của Lâm Tiêu Tiêu quá dễ dàng bị người nhớ kỹ.
Khi Tô Tĩnh An lần đầu tiên nhìn thấy cô đứng bên cạnh xe nhìn vào, chỉ thấy kinh ngạc ngạc nhiên trước vẻ đẹp và khí chất của Lâm Tiêu Tiêu.
Lần thứ hai, bà cố ý chú ý, nhìn thấy nét u oán ở bên khóe mắt của Lâm Tiêu Tiêu, bà còn tự hỏi là cái thằng nhóc nào may mắn đến vậy, có thể khiến một người đẹp như cô phải tiều tụy như thế.
Sau đó, khi bà đi đến nhà Tô Mẫn xem thử thì lại tình cờ gặp Lâm Tiêu Tiêu ở tầng dưới, Lâm Tiêu Tiêu lúc ấy nhìn chằm chằm bà đánh giá một lát, trong mắt cô hiện lên một tia nghi ngờ.
Khuôn mặt của bà rất giống với Tô Mẫn, Lâm Tiêu Tiêu biết Tô Mẫn có một người dì cũng không có nghĩ nhiều.
Nhưng mà Chính là Tô Tĩnh An lại nghĩ nhiều, Tô Mẫn là là giọt máu của em trai và là đứa con duy nhất còn lại của em dâu, bà cần phải thận trọng.
Bà đã từng ở trong cái vòng kia, muốn tra xét thông tin của một người quá đơn giản, chỉ là khi bà tra xét thông tin của Lâm Tiêu Tiêu thì lại ngoài ý muốn phát hiện Tô Bồi cũng đang tra xét về cô, hơn nữa Tô Bồi còn tìm hiểm thông tin cả gia đình cô.
Tô Tĩnh An nhìn bộ dáng của Tô Mẫn, sợ rằng nàng còn không biết Tô Bồi đã bắt đầu xuống tay điều tra.
Đứa trẻ này...
"Dì à." Tô Mẫn cúi đầu, khóe mắt lộ ra một tia buồn bã, "Từ sau khi mẹ con đi rồi, con chưa từng cầu xin dì điều gì cả."
Đã từng, Tô Tĩnh An bao gồm cả ông bà và người trong nhà đều hỏi nàng một câu: "Mẫn mẫn, con muốn cái gì? Chúng ta sẽ đưa nó cho con." Nàng luôn mỉm cười và lắc đầu, cả đời này của nàng, cũng chẳng còn gì để muốn nữa, mà nàng cũng chẳng thể tượng tưởng được bản thân mình muốn cái gì. Nhưng bây giờ, có thứ cô thực sự muốn, loại suy nghĩ đó chiếm trái tim cô, chiếm thể xác cô, chiếm linh hồn cô.
Tô Tĩnh An đặt chén trà xuống, ánh mắt rơi vào trên người Tô Mẫn, "Cho nên, bây giờ con đang yêu cầu dì?"
Tô Mẫn đứa nhỏ này hiếu thắng đến mức nào không ai có thể biết rõ hơn bà được, mấy năm nay, bao năm qua em trai cô ấy rất nghiêm khắc với nàng, Tô Tĩnh An xem ở trong mắt, đau lòng lại không thể nhiều lời, nhưng làm bà kinh ngạc chính là cho có bao nhiêu áp lực, Tô Mẫn cũng không hề nhăn mày tiếp tục gánh xuống.
Chung quanh tràn ngập hương hoa, còn có mùi trà thoang thoảng.
Tô Tĩnh An nhìn chằm chằm Tô Mẫn nhìn nửa ngày, hỏi: "Mẫn mẫn, con có nghiêm túc không?"
Tô Mẫn nhìn vào đôi mắt của bà, kiên quyết nói: "Con là nghiêm túc, dì à, cả đời này, trừ chị ấy ra, trong lòng con sẽ không có ai khác nữa."
Tô Tĩnh An im lặng một lúc, bà gật gật đầu, "Dì đã biết."
Bước ra khỏi nhà dì, Tô Mẫn không biết tâm trạng của mình như thế nào, cô cảm thấy kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần.
Mặc dù Tô Tĩnh An không có cho cô một câu trả lời khẳng định.
Nhưng cô ấy biết dì của mình, và sự im lặng của bà thể hiện sự cam chịu.
Chỉ là... tương lai ra sao, Tô Mẫn vẫn chưa biết, cô chỉ có thể bước đi từng bước một.
Lâm Tiêu Tiêu hôm nay trở về sớm hơn Tô Mẫn, cô đeo tạp dề đang nấu ăn ở nhà, Tô Mẫn ừa bước vào phòng đã ngửi thấy mùi cơm. Dưới ánh đèn màu cam, Lâm Tiêu Tiêu đang cầm thìa rán: "Đã về rồi hả? Hôm nay chị mới học được trên ti vi, làm món tôm xào bóc vỏ, em rửa tay đi, sắp ăn được rồi."
Tô Mẫn đi rửa tay, nàng bước đến chỗ Lâm Tiêu Tiêu, vươn tay ra, ôm cô từ phía sau, chống cằm lên vai cô.
Lâm Tiêu Tiêu không khỏi khẽ run lên một chút, "Mệt mỏi?"
Tô Mẫn lắc đầu, nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt dài và hẹp: "Cơm nước xong chúng ta đến Chờ xem đi."
Đó là quán bar mà Lâm Tiêu Tiêu đã dày công xây dựng vì một câu nói đùa thuở nhỏ của mình, lúc trước nàng không biết, lấy danh nghĩa khách để đến đó, nhưng bây giờ nàng đã là bà chủ ở đó.
"Được rồi." Lâm Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt Tô Mẫn, cảm thấy cô ấy khác lạ, nhưng nhất thời không thể nói ra được.
Đồ ăn rất ngon miệng.
tay nghề của phó giám đốc Lâm tiến bộ vô cùng mau.
Tô Mẫn cũng rất nể tình quét sạch đống dĩa, ngay cả canh cũng uống hết, Lâm Tiêu Tiêu nhìn nàng cười: "Được rồi, đừng ăn quá căng."
Tô Mẫn gật đầu: "Uống thuốc chưa?"
Lâm Tiêu Tiêu đỏ mặt, quay đầu bỏ qua ánh mắt của nàng: "Không có."
Sau một thời gian dài bên nhau, tự nhiên sẽ cảm nhận được ý tứ một số động tác nhỏ của đối phương.
Khóe môi Tô Mẫn giơ lên, thanh âm mang theo một tia khiêu khích, "Hửm, chờ em đút à."
Mấy suy nghĩ nhỏ kia của phó giám đốc Lâm, Tô Mẫn thật sự không biết chính mình lúc trước vì sao sẽ trì độn như vậy Là bởi vì không nghĩ đến phương điện kia sao?"
Sau khi ăn xong, rửa sạch bát và uống thuốc.
Hai người lăn qua lộn lại, xách đầu tóc rối tung đi tắm rửa, lúc này mới sảng khoái đi ra ngoài.
Tại thời điểm này, hầu hết mọi người đang nghỉ ngơi, nhưng cuộc sống về đêm của thành phố chỉ vừa mới bắt đầu.
Chỗ của Chờ vẫn kín người hết chỗ, Lâm Tiêu Tiêu ở bên ngoài vẫn luôn để ý đến thân phận của Tô Mẫn, vì vậy cô ấy đã giữ khoảng cách với Tô Mẫn khi bước xuống xe, Tô Mẫn lại mỉm cười với cô, dắt tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.
Lâm Tiêu Tiêu mang theo vẻ ngạc nhiên và vui sướng nhìn nàng: "Như vậy được không?"
Sự ngạc nhiên trong mắt cô ấy khiến Tô Mẫn có một ít chua xót cùng đau lòng, "Đương nhiên."
Trong tương lai, họ sẽ luôn như thế này, nàng không muốn lại để cho Lâm Tiêu Tiêu chịu chút ấm ức nào cả.
Cửa bị mở ra.
Bà chủ cứ thế xuất hiện, còn dắt theo tay của một người đẹp, hiệu quả bùng nổ của hiện trường không khác gì đang đi thảm đỏ cả.
Huyễn Huyễn chạy tới, nhìn tay hai người đang nắm lấy nhau, trong mắt có chút phiền muộn, cô mỉm cười với Lâm Tiêu Tiêu: "Bà chủ, xin chúc mừng."
Lâm Tiêu Tiêu gật đầu, Tô Mẫn nhìn thoáng qua Huyễn Huyễn, sau đó nhìn những người xung quanh.
"Oa!!!"
Đó là người mà bà chủ đợi sao???"
"Hiện tại tay trong tay đến đây, có nghĩa là đã chờ được rồi đúng không????"
"Chúng ta chuẩn bị chờ Chờ đổi tên rồi."
......
Trước sự chế giễu của nhiều khách hàng quen thuộc, Lâm Tiêu Tiêu mỉm cười, nâng một tay Tô Mẫn lên và hôn lên môi cô ấy, "Đúng vậy, cô ấy là người mà tôi đang chờ đợi."
Lại lần nữa bùng lên một đợt tiếng hô nhiệt liệt.
Lâm Tiêu Tiêu nhìn Tô Mẫn, Tô Mẫn cũng nhìn cô.
Đôi mắt của cả hai đều có chút ẩm ướt, có trời mới biết cô đã đợi giây phút này bao lâu.
Mang theo người mình yêu, đi đến quán bar Chờ mà mình mở.
Lâm Tiêu Tiêu cảm thấy cuộc sống chưa bao giờ hạnh phúc đến thế, những giọt nước mắt và sự đau khổ ở trong quá khứ đều đáng giá vào lúc này.
Dưới ánh đèn neon và tiếng nhạc không ngừng nghỉ, Lâm Tiêu Tiêu cầm cây đàn guitar lên sân khấu, lần này không có sự buồn bã hay u sầu trong mắt cô mà là niềm hạnh phúc.
Cô ấy yêu những bài hát của Vương Phỉ, bài hát 《 đậu đỏ 》đã tạo nên bầu không khí của hiện trường, tất cả ánh đèn đều chiếu vào Lâm Tiêu Tiêu, nhưng ánh mắt của cô ấy lại đổ dồn vào một mình Mẫn.
Không có gì sẽ vĩnh viễn lưu truyền
Nhưng tôi đôi khi
Nhưng tôi đôi khi
Thà chọn nỗi nhớ còn hơn là buông tay
Chờ đến phong cảnh đều bị nhìn thấu
Có lẽ em sẽ cùng tôi đi xem tế thủy trường lưu (*)
(*) Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng,cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.
......
Đây là một trong những bài hát cô thích nhất khi đang đợi Tô Mẫn, nhất là lúc nửa đêm, nghe tiếng hát thanh tao, cô cảm thấy lòng mình sẽ sảng khoái hơn rất nhiều.
Giờ đây, đối với người yêu của mình, Lâm Tiêu Tiêu càng hát lưu luyến lâm li hơn, không chỉ là Tô Mẫn mà tất cả khán giả đều cảm nhận được niềm hạnh phúc đó.
Một vài ly rượu, một mối quan hệ.
Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn chỉ ngồi ở quầy bar, uống hết cốc này đến cốc khác, ánh mắt họ quấn lấy nhau, cuối cùng thì ánh đèn cũng mờ dần, Lâm Tiêu Tiêu và Tô Mẫn đứng dậy và nhảy cùng nhau
Bầu không khí mơ màng, cảm tình bị thiêu đốt, dũng khí buông bỏ vì tương lai.
Tô Mẫn ôm eo Lâm Tiêu Tiêu: "Ở đây, có rất nhiều người thích chị đúng không?"
Lâm Tiêu Tiêu cười, trong mắt mang theo quyến rũ: "Thì sao? Chị chỉ thích em."
Cô biết Tô Mẫn đang ghen tị, cô có thể nhận ra được ánh mắt mà nàng nhìn Huyễn Huyễn. Trong những năm gần đây, cho dù là phó giám đốc Lâm của Nam Dương hay là bà chủ của Chờ thì người mê luyến cô có không ít, nhưng đó không phải là những gì Lâm Tiêu Tiêu muốn, tất cả những gì cô ấy muốn là người trước mặt.
"Em đang ghen à?" Lâm Tiêu Tiêu dùng cái trán đụng vào cái trán của Tô Mẫn, trong mắt mang theo dấu vết giễu cợt và khiêu khích khiến tim Tô đập rất mạnh, "Đúng vậy, em ghen."
Lâm Tiêu Tiêu đôi mắt mang theo hương vị, giọng nói của cô kéo dài, "Vậy em làm sao bây giờ?"
Hơi thở của Tô Mẫn hơi bối rối, "Chúng ta về nhà thôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT