Những ngày sau đó Hàn Minh Viễn dần vui vẻ tự tin lại. Anh cười nhiều hơn, nói chuyện với cô nhiều hơn. Hôm nào cô về trễ anh cũng chờ cũng đợi. Ngọc Thanh bèn tuyển thêm một phụ bếp nữa cùng mình nấu chính. Để trưa tranh thủ về với anh một lát. Và tối cũng đóng cửa sớm trước chín giờ. Để có thêm thời gian bên cạnh chăm sóc anh, tình cảm cả hai càng thêm gắn bó.
Hôm nay lễ tình nhân Ngọc Thanh đóng cửa sớm mới ba giờ chiều đã cho phụ việc nghỉ, cho tiền thưởng về với gia đình. Còn cô tới siêu thị mua bông hồng mua thỏi sô cô la làm quà tặng cho anh. Cô hân hoan vì mình cũng có một gia đình.
Ngọc Thanh quên rằng những ngày qua cô biểu hiện lạ thường, thường xuyên về sớm, còn liên tục từ chối bữa cơm hay vé mời xem phim của Tân đã khiến cậu nghi ngờ. Cậu nghi ngờ cô có bạn trai, nhưng vì sao khi cậu hỏi cô không thừa nhận chỉ giấu giếm nói rằng không có ai cả. Tân lần nữa nuôi hi vọng.
Thế là hôm nay nhân lễ tình nhân Tân tới sớm mời cô đến nhà hàng cùng cậu một chuyến, cậu đã đặt sẵn bàn và chuẩn bị một nghệ sĩ kéo violin tới biểu diễn, muốn nhân cơ hội tỏ tình với cô, cầu hôn cô. Nhưng không ngờ cô lại từ chối, nói rằng hôm nay mệt.
Mệt mà đi siêu thị mua hoa, mua kẹo. Cô muốn tặng ai chứ. Tân không tin nữa theo dõi về tận nhà. Biết chỗ ở của cô nhưng chờ mãi tới tận nửa đêm cũng không thấy cô trở ra. Lẽ nào... lẽ nào tình nhân đang ở trong nhà.
Tân không bỏ cuộc đợi trong xe cho tới sáng. Cuối cùng đợi được Ngọc Thanh ra cửa, nhưng chỉ mình cô mà thôi. Cô phóng Attila đi rồi Tân mới rón rén tới trước cửa nhà. Bấm chuông.
Bên trong vọng ra tiếng một người đàn ông với chất giọng ấm áp trầm khàn.
"Em vào đi anh chưa có khóa cổng." Hàn Minh Viễn đang lúi húi dọn dẹp nhà cửa Nói vọng ra. Anh ngỡ rằng Ngọc Thanh quên đồ gì đó nên quay lại lấy. Anh lại quên mất chuyện cô có đem chìa khóa dự phòng theo đời nào phải bấm chuông. Trong đầu Minh Viễn giấc này toàn hình bóng của cô. Anh khẽ cười.
Đêm qua lễ tình nhân nhưng còn là sinh nhật của anh. Ngọc Thanh vậy mà lại nhớ được ngày quan trọng của đời anh, cô mua hẳn cái bánh kem to đùng. Bắt anh chắp tay cầu nguyện, sau đó thổi nến còn bắn kim tuyến đầy người anh. Văng ra khắp nền, một mớ hỗn độn. Sau đó cả hai hôn môi rồi còn tiến xa hơn nữa. Anh và cô đã lên giường. Cả hai dự định sáng mai ra phường đăng kí giấy kết hôn chính thức ở bên nhau.
"Bộp." Khúc gỗ trong tay Tân cứ thế rớt bộp xuống nền khi trông thấy người ngồi xe lăn quay mặt lại. Cậu vốn muốn đánh tên tình nhân qua đêm trong nhà Ngọc Thanh cho bầm dập tơi tả nhưng tại sao lại bắt gặp tình cảnh trớ trêu này.
"Cái quái gì thế này. Mày... mày... một con quái vật..."
Tân theo phản xạ lùi dần ra sau tránh xa người đàn ông ngồi trên xe lăn. Cậu bụm miệng kềm chế cơn nôn ói vì thấy gương mặt nhăn nhúm chảy xệ của người đàn ông cùng cái chân đã cụt. Mặc độc có cái quần cộc nom lòi chỗ bị cụt ra với mớ thịt bủng beo xấu xí.
"Anh... anh là ai sao vào nhà của tôi. Ra ngoài, mau ra ngoài cho tôi."
Minh Viễn bỏ qua thái độ bài xích khinh miệt của người đàn ông lạ. Anh chỉ sợ có người xông vào nhà muốn cướp của khi anh đang thương tật không khả năng chống trả thế này. Anh bèn hung dữ sẵn đang cầm cây lau nhà trong tay quơ mạnh về phía người lạ. Đuổi đi.
Tân sau phút hoảng hồn thì bình tĩnh lại, né cây lau nhà dễ dàng. Cậu nhếch môi trịnh trọng giới thiệu: "Tôi là Tân, bạn thân của Thanh. Suốt cả tháng nay cô ấy không cho tôi đến nhà. Hóa ra là sợ tôi trông thấy một con quái vật."
"Gì... gì chứ... quái vật." Bờ môi Minh Viễn run rẩy. Đối phương nói có một câu anh lại suy ra rất nhiều câu ở phía sau. Anh cho rằng Ngọc Thanh giấu cậu bạn thân này vì sợ mất mặt, sợ xấu hổ khi có một người chồng quái vật. Vì thế cô bấy lâu không muốn công khai. Phải rồi người như anh ai lại dám công khai cơ chứ. Là bấy lâu anh được sống trong tình yêu tràn ngập nên quên mất bản thân là một con quỷ. Là một con quái vật khiến người ta ghê tởm buồn nôn.
Dường như giáng trúng điểm nhược của đối phương rồi. Tân nhếch môi cười mỉa. Tiếp tục lấn át, muốn triệt để hủy hoại mối tình này. Tách Ngọc Thanh ra khỏi người đàn ông xấu xí. Cô vì sao chọn một người đàn ông tật nguyền quái dị cũng không muốn tiến tới với cậu. Thật khiến cậu tức giận ganh tỵ mà. Người đàn ông này phải biến mất khỏi cuộc đời cô.
"Phải rồi. Quái vật. Anh không nhìn lại bản thân mình đi. Nhà không có tấm gương soi nào sao. Bất cứ ai nhìn thấy anh đều phản ứng như tôi cả thôi. Ngọc Thanh hiền lành ngây thơ, cô ấy chỉ đang thương hại anh, làm sao có thể yêu đương cùng một tên quái vật. Lại cứ cho anh có thể bỏ qua chuyện này nhưng còn tôn nghiêm của một người đàn ông anh để ở đâu. Suốt ngày bám váy đàn bà để cho một cô gái yếu đuối kiếm tiền về nuôi anh, anh không thấy xấu hổ sao?"
"Rồi còn cha mẹ họ hàng người thân của cô ấy nữa. Sẽ chê cười khi thấy cô ấy đi cùng anh. Anh có nghĩ cho tương lai của Ngọc Thanh không. Một cô gái tốt như cô ấy sao phải cắm vào vũng bùn nhơ thế này."
"Anh nhìn tôi đi. Tôi cao ráo đẹp trai phong độ ngời ngời, có ăn có học tôi hiện đang giữ chức kế toán trưởng cho công ty của cậu ruột tôi. Tôi và Ngọc Thanh là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau. Tình cảm sâu đậm ngọt ngào đầy ắp kỉ niệm đẹp bên nhau. Tôi còn yêu cô ấy nữa. Tôi dự định sẽ cầu hôn cô ấy, anh còn chút tự trọng và nghĩ cho tương lai của Thanh thì rút lui đi. Đừng hủy hoại cuộc đời của cô ấy nữa."
"Xem như tôi cầu xin anh đó." Vừa dứt khoát lại còn hết sức mềm mỏng. Đánh thẳng vào nội tâm của Hàn Minh Viễn. Bàn tay nhăn nhúm anh siết chặt tay vịn xe lăn, vầng trán nổi gân xanh đầy. Tân nhếch môi coi như đạt thành ý nguyện.
Cũng như bao chiều. Ngọc Thanh hăng hái trở về nhà, nhưng không thấy bóng dáng ai kia ngồi xe lăn ở trước cửa chờ mình như mọi ngày. Trái tim cô bỗng quặn nhói đau. Linh tính mách bảo xảy ra gì đó bất thường. Cô mở cổng lao vào trong. Căn nhà vẫn như cũ chỉ là không còn thấy Hàn Minh Viễn, cô chạy tìm khắp nơi gọi tên anh. Cuối cùng phát hiện ra một bức thư anh để ở trên bàn.
Nét chữ của anh, dù tay bị thương anh vẫn vậy, viết rất là đẹp. Ngọc Thanh xoa vuốt những dòng chữ ngay thẳng trên mảnh giấy mềm, nước mắt tuôn dài.
"Gởi em. Thanh ơi hôm nay bạn gái cũ tới tìm tôi, còn nói nhớ tôi rất nhiều. Khi chia tay cô ấy cũng đã có thai gần ba tháng, đứa bé tới nay cũng gần ba tuổi rồi. Và tôi cũng còn yêu cô ấy rất nhiều càng không thể bỏ rơi đứa trẻ tội nghiệp không cha. Vì thế tôi quyết định rời đi cùng cô ấy. Duyên phận chúng ta ngắn ngủi tới đây thôi. Cám ơn em thời gian qua đã chăm sóc cho tôi. Những gì tôi nợ em có lẽ phải đợi kiếp sau mới báo đáp được rồi. Còn kiếp này tôi sẽ sống hạnh phúc với vợ con của tôi. Em cũng phải sống thật hạnh phúc nhé. Ngọc Thanh, tạm biệt em! Chúc em hạnh phúc. Kí tên: Minh Viễn đoạn bút."
Dòng chữ kí này. Cách đây hai năm trong buổi kí tặng fan hâm mộ, cô cũng từng xếp hàng tới tặng quà cho anh. Xin được một chữ kí. Tấm thiệp đó vẫn còn nằm trong cuốn Album kỉ niệm. Cô vẫn luôn mang theo bên mình dù chuyển bao nhiêu căn phòng trọ. Hai dòng nét chữ giống hệt nhau. Anh của khi đó chỉ mặc chiếc áo phông trắng đơn giản xăn tay áo chăm chú kí tặng, nụ cười rạng rỡ trên môi. Mấy ngón tay trắng trẻo cầm ngòi viết nắn nót.
Cô đã luôn tâm niệm hình ảnh tràn đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ đó. Cô đã luôn âm thầm dõi theo anh. Dù cho anh của bây giờ không còn như xưa nữa ngoại hình xấu xí dị hợm, chân mang tật nguyền cô vẫn chưa từng hết yêu thương trân trọng anh. Bởi vì cái cô yêu là tâm hồn của anh, bất kể anh có biến thành cái dạng nào thì anh vẫn là anh mà thôi.
Tại sao, tại sao còn bỏ cô mà đi thế này.
Phải rồi, anh có con với người đàn bà khác. Con hơn ba tuổi, lớn rồi sao. Lịch sử tình trường của anh cô đều nghe dân mạng nói nhưng không ngờ có con với nhau. Cô làm sao có thể chen vào. Anh đã chọn vợ và con, anh bỏ rơi cô rồi.
"Minh Viễn... Minh Viễn... hu hu hu...."
Ngọc Thanh siết chặt bức thư trong bàn tay bé nhỏ. Khuỵu dần xuống nền.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT