"Được thôi nếu cậu ngại vậy chúng ta đi ăn. Xa lâu vậy chắc cậu không nỡ từ chối một bữa ăn đâu nhỉ." Tân khéo léo từ từ tiến tới. Anh đủ kiên nhẫn với người tri âm mà anh đã trót yêu thương mong nhớ.

Ngọc Thanh cảm thấy nếu từ chối nữa sẽ không thỏa đáng, bèn chấp nhận. Cả hai đến một quán ăn khuya gần đó. Chẳng phải cô ngại hay xa cách lợt lạt, chỉ bởi vì trong nhà còn có thêm một người. Cô sợ cậu bạn nhìn thấy người đó sẽ sợ hãi khinh miệt chê bai. Làm cho người đó càng thêm mặc cảm. Chưa hết cậu bạn mách lại cho ba mẹ cô biết, họ nhất định phản đối kịch liệt. Tách cô ra khỏi anh.

Anh không còn chốn dung thân. Anh đã thảm lắm rồi, cô không muốn anh chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa cả. Hơn nữa cô càng không muốn xa cách anh. Cô yêu anh nhiều đến nhường nào chỉ có riêng cô biết mà thôi.

Chia tay tại quán ăn sau khi đã trao đổi số liên lạc. Tân đành ngậm ngùi nhìn theo chiếc Attila khuất bóng ngày càng xa. Cõi lòng buồn bã. Không sao tình cảm nguội lạnh anh sẽ dùng thời gian gần gũi để hâm nóng lại. Từ mai anh sẽ theo đuổi cô.

Soạt.

Tắt máy từ đầu ngỏ dù cho tiếng động cơ khá êm ái nhưng giữa đêm khuya thế này cũng nghe khá rõ ràng. Ngọc Thanh sợ ai kia thức giấc bèn đẩy bộ vào trong ngỏ. Cô thuê nhà nguyên căn nhưng ở trong hẻm chứ không đủ tiền thuê ngoài lộ lớn.

Xe vừa dựng ở sân hẹp mấy mét vuông. Ngọc Thanh kéo cổng ngoài khóa trái sau đó mở cửa tính đẩy xe vào trong nhà thì thấy Minh Viễn đang ngồi thù lù ở trong góc trên chiếc xe lăn, đèn cũng không mở. Là do bóng đèn đường khi cô mở cửa hắt vào nên cô mới thấy được anh ngồi ở đó.

Sợ anh lại làm chuyện gì đó ngu ngốc khờ khạo. Ngọc Thanh tá hỏa chạy tới bên anh, mếu máo: "Anh Viễn, anh làm sao anh đừng làm em sợ. Anh Viễn, anh Viễn."

Hỏi người ta người ta lại im lìm càng làm cô sợ hãi hơn. Nhớm người dậy bật vội công tắc đèn phòng sáng trưng. Minh Viễn theo quán tính nhíu nhíu mắt vì đã ở trong bóng tối khá lâu. Còn Ngọc Thanh thì xem trái phải trước sau hết người anh, đảm bảo không có thêm vết thương nào cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Viễn, sao giờ này anh còn chưa ngủ còn không trả lời làm em sợ hết hồn. Hay là vẫn còn nóng khó ngủ. Coi nào điều hòa anh cũng không bật. Hèn chi em muốn đổ cả mồ hôi." Ngọc Thanh ngồi xổm bên xe lăn nắm lấy tay anh, dịu dàng tha thiết nhìn anh.

Minh Viễn không hiểu sao tự dưng sợ khi phải đối mặt với đôi mắt tươi sáng của cô. Anh vội quay đi nơi khác, anh còn chẳng hiểu sao giờ này vẫn chưa ngủ. Căn bản không thấy nóng, chỉ thấy trống trải thiếu thiếu một cái gì đó. Đợi đến khi nghe tiếng xe cô trở về, anh liền biết bản thân thiếu cái gì rồi, là tiếng nói cười của cô gái này.

"Để em đi bật điều hòa cho anh." Ngọc Thanh nhớm người dậy. Một bàn tay đã nắm lấy tay cô, nhìn bàn tay cũng vì bị dính axit mà nhăn nheo vài ba chỗ, Ngọc Thanh bỗng chốc nhói lòng đau thắt, càng kinh ngạc hơn khi người đàn ông mình yêu thương đang nắm lấy tay mình. Anh chưa từng làm thế này bao giờ.

"Tôi... đói. Tôi chưa ăn gì cả." Minh Viễn đột ngột lên tiếng, giọng trầm khàn.

Anh chưa từng nói lời tử tế với cô suốt hơn tháng trời qua bên cạnh anh. Ngọc Thanh càng thêm sửng sốt, một dòng nước ấm âm thầm len lỏi qua người. Cô gật đầu mỉm cười nhanh chóng xuống bếp xắn tay nấu đồ ăn cho anh. Vốn dĩ có trữ sẵn đồ trong tủ nhưng anh không hâm lại ăn. Giờ khuya rồi cô chỉ đành làm vài món nhẹ cho anh dễ tiêu hóa.

Bát cháo trắng nóng hổi cùng ít trứng muối đặt lên bàn. Ngọc Thanh chống cằm ngắm nhìn anh. Thấy anh vụng về cô bèn giành lấy thổi qua rồi đút cho anh ăn.

Minh Viễn hôm nay cũng thật kì lạ, ngoan ăn hết bát cháo trứng muối cô đút cho. Ăn xong lại bảo chưa uống thuốc. Thế là Ngọc Thanh lại đi chia thuốc cho anh.

Tuần sau đến lịch hẹn tái khám. Được cô gái nhỏ chăm sóc kĩ vết thương lành rất tốt. Bác sĩ tháo băng chân nói uống hết chỗ thuốc này thì không cần tái khám nữa.

Sau hai tháng qua đi sức khỏe Minh Viễn hồi phục đáng kể, anh quen dần với việc ngồi xe lăn, thậm chí có khi còn chạy ra ngoài mua đồ chẳng hạn mua dao cạo râu, mua quần sịp nam, những thứ đó không thể cứ nhờ cô mua được. Vết bỏng axit theo thời gian lành cả rồi, râu cũng lúng phúng mọc lên nhưng sẹo thì không thể nào xóa bỏ. Và cái chân bị cụt cũng không thể nào mọc ra cái mới. Minh Viễn phải đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai sụp xuống mới dám ra ngoài.

Về tới nhà gỡ mũ gỡ khẩu trang, ngồi trước gương sực nhớ lại gương mặt trước kia của mình, nhớ lại khoảnh khắc đi thảm đỏ. Nhớ lại nụ cười xán lạn ôm bó hồng nhung trong tay cùng tiếng tung hô hò hét của hàng ngàn người. Trở lại hiện thực với gương mặt nhăn nheo chẳng khác chi loài quỷ dữ. Minh Viễn đột nhiên bật thét lên, vung tay đấm bể nát tấm gương soi. Máu chảy đầy tay anh. Anh hiện tại còn xấu hơn cả ông già tám mươi nữa.

A aa... a aa...

"Viễn... Viễn..."

Dép lê còn chẳng kịp cởi, chiếc trước chiếc sau vứt lung tung ngoài thềm cửa. Ngọc Thanh chạy vào ôm lấy anh, nắm bàn tay đầy máu của anh ngăn lại không cho anh tiếp tục đấm vào tấm kính làm bị thương bản thân mình.

Vốn thấy anh gần nửa tháng nay bình tâm lại rồi cô mới cho người đặt một tấm kính ở đây để mỗi sáng trước khi đến quán cô có thể trang điểm một chút được dễ dàng hơn. Nào ngờ đâu gây ra việc tai hại này, là cô cạn nghĩ quá rồi. Anh căn bản chưa thể quên quá khứ, chưa thể nào chấp nhận hiện tại. Nếu trưa nay cô không về nhà xem thử anh đã ăn uống gì chưa chắc cô hối hận cả đời. Bảo sao nãy giờ ngoài quán mà lòng cứ như lửa đốt. Cứ nghĩ về anh.

"Viễn, em xin lỗi. Lỗi của em, anh bình tĩnh đừng làm tổn hại cơ thể mình nữa. Anh xem tay anh chảy máu nhiều lắm nè, để em băng bó lại cho anh nha." Ngọc Thanh kéo hộp sơ cứu tới lau chùi băng bó cho anh. Nước mắt cô chẳng hiểu sao tuôn rơi tọc tạch. Khắp nền miểng vụn văng tùm lum.

Thấy cô run run, một bàn tay nhăn nhúm chạm vào mặt cô. Ngọc Thanh kinh hỉ ngước lên nhìn anh, Minh Viễn vậy mà lau nước mắt cho cô.

"Viễn..."

"Nói đi, cô sao lại tốt với tôi như vậy. Tôi giờ tàn phế người không ra người, quỷ không ra quỷ cô vẫn chăm sóc cho tôi. Cô không sợ tôi sao?" Minh Viễn gặn hỏi.

"Không. Em không sợ điều đó, em chỉ sợ anh rời xa em, không cho em chăm sóc anh, không cho em ở bên cạnh anh mà thôi." Ngọc thanh lắc đầu nhìn Minh Viễn, đem gương mặt nhỏ nhắn dụi dụi vào lòng bàn tay sần sùi của anh, nước mắt cô lại tiếp tục tuôn rơi.

Chẳng ai hiểu được cô yêu anh nhiều tới nhường nào. Thấy anh rơi vào kết cục hôm nay người người đều sợ hãi lánh xa anh nhưng cô thì khác, cô trái lại càng yêu thương anh nhiều hơn nữa mà thôi. Chỉ muốn chăm sóc anh cả đời, để anh không còn cô đơn lạnh lẽo nữa.

"Viễn, hãy cho em bên cạnh anh nhé, chúng ta lấy nhau nhé. Viễn, em yêu anh! Em yêu anh từ rất lâu rồi."

Minh Viễn nhìn cô gái nhỏ rất lâu. Sau đó mới dịch động yết hầu nói ra một chữ được. Giọng anh khàn đặc.

Còn hạnh phúc nào hơn. Ngọc Thanh nhào vào trong lòng anh khóc nức nở, cám ơn anh rối rít.

Liệu có phải cô ngốc quá rồi không, Minh Viễn mỉm cười xoa tấm lưng bé bỏng của cô. Anh mới là người nói câu này mới phải chứ. Người được kéo lên từ đáy vực, được cho một mái ấm gia đình, được lần nữa cảm nhận tình thương giữa người và người trên cuộc đời này vẫn còn tồn tại là anh mới phải chứ.

"Thanh nhi, cám ơn em. Cám ơn em đã không từ bỏ tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play