Xuyên Vào Game Kiếm Hiệp Ta Trở Thành NPC

Cùng Hắn Trò Chuyện


1 năm


Bên ngoài cửa xổ có gió thổi vào không khí mát mẻ làm người thoải mái , triệu tiên sinh dẫn đầu câu chuyện hỏi về các câu hỏi lúc sáng hắn hỏi ở quán trà nước , hắn muốn biết vì sao Tô Mạc Vân có thể giải đáp .

Tô Mạc Vân thành thật nói cho hắn biết chính mình như thế nào lý giải chỉ bỏ qua một vài thông tin không thể nói .

Triệu tiên sinh khi nghe hiếu niên thành thật nói cũng không khó chịu mà càng tỏ ra vui vẻ , hắn thích người có tính cách thành thật đối hiếu niên càng không để ý điểm che giấu yêu thích .

Tô Mạc Vân im lặng thở phào chính hắn biết tính cách của NPC Triệu tiên sinh này được thiết lập từ chính nghĩa , cốt khí , trung thực . Nên mới thành thật nói ra nếu để hắn biết chính mình nói dối thì độ hảo cảm trước đó có lẽ sẽ biến mất .

Nhìn hắn đưa mắt nhìn ra cửa xổ tầm mắt không có tiêu cự mà nhìn về phía xa , dường như trong hắn có rất nhiều tâm sự kiềm nén trong lòng , muốn nói nhưng không thể nói .

Tô Mạc Vân cũng  đưa mắt nhìn ra cửa xổ nơi xa là cả một trấn nhỏ phía dưới toàn những mái ngói xuyên sát bên nhau nơi xa có một cái thật lớn cây đại thụ , Tô Mạc Vân  cùng NPC Triệu tiên sinh là từ quán trà nước nơi đó đến đây để dùng cơm trưa .

Lúc này từ xa nhìn lại giữa trời đất tựa như duy nhất tồn tại  vừa cô đơn vừa quạnh quẻ .

Triệu Hoàng Ân xa sâm lời nói nói ra tâm tư chính mình , giọng nói hắn có sự ôn hoà từ tính nghe đến tai như nước chảy như gió cuốn lá rơi nhưng lúc này lại cố tình hạ giọng nói ra một câu không đầu đuôi.

Triệu tiên sinh" Cả đời ta rất giống gốc đại thụ kia ,  ngây ngốc tồn tại mà không có mục đích không tự do ."

Nghe triệu tiên sinh nói thế cảm súc cũng bị hạ xuống ,Tô Mạc Vân có chút an ủi nói " đó đã là trước kia về sau..mọi thứ có lẽ sẽ thay đổi ."

Triệu tiên sinh không nhìn hiếu niên mà đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ nói : " Ngươi biết không , cảm giác được đi trên con đường quen thuộc  cảm nhận được cơn gió va vào lòng ngực , ánh sáng mặt trời rơi xuống cơ thể cùng những người xung quanh nhiều ít nói thêm vài câu .

Được cảm giác từ trước đến giờ chỉ có thể nhìn đến nhưng chưa bao giờ cảm nhận hay được làm chủ chính mình không ."

Tô Mạc Vân theo ánh nhìn mắt truệu tiên sinh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ , chậm rãi nói " hiện tại biết được cũng không muộn , tất cả chỉ mới bất đầu ."

Triệu tiên sinh nghe hiếu niên vụn về lời nói thế trầm mặt một lúc cuối cùng không thể nhịn được nữa ha ha ha tiếng cười phát ra vô cùng thoải mái , rốt cuộc chính hắn có thể làm tất cả mọi người tĩnh ngộ nhưng không thể làm thế đối chính mình hiện tại chỉ vì một câu nói của hiếu niên này chính hắn đã ngộ ra , tâm sự đè nặng trọng lòng rốt cuộc cũng được gỡ bỏ .

Triệu tiên sinh : " Cho Nên , ta mới muốn cùng ngươi trò chuyện , ta tên tự là Triệu Hoàng Ân có thể biết được tên ngươi không? "

Tô Mạc Vân có chút thoải mái nhẹ nhàng nói" Ta tên Tô Mạc Vân ."

Hai người vô cùng vui vẻ trò chuyện thêm một lúc , thanh toán chi phí cho bữa ăn  xong thời gian không sai biệt lắm hai giờ chiều , cố tình hôm nay trời nhiều mây không quá nóng triệu tiên sinh muốn dẫn hắn đến một nơi nhưng cuối cùng hẹn một cái khác thời gian , hắn nói đã đến lúc phải trở về không thể cùng hắn đến nơi kia trước khi đi hắn còn đưa cho Tô Mạc Vân một cái hà bao màu kim sắc sau đó đã rời đi .

Nhìn bóng lưng Triệu Hoàng Ân rời đi từ từ tan biến trong không khí Tô Mạc Vân chỉ thấy thật xâu tiếc nuối rốt cuộc thì cũng là NPC sự tồn tại hắn phải bị trói buộc chính hắng trong lúc có thể nhận ra nhưng lại bất lực buôn xuôi .

Mở hà bao ra bên trong có một cái hồng sắc ngọc bội hình đôi đại ngư uốn công cơ thể bơi sung quanh một bông hoa bên dưới hà bao còn có mấy thỏi bạc lánh lánh và hai sâu đồng xu , đây là gì ? Là tính vật ư còn sợ mình không có ngân lượng mà bỏ vào một ít .

Trong lòng Tô Mạc Vân có điểm ấm áp khó nói , hắn thích cảm giác này là lần đầu hắn cảm nhận được ấm áp .

*********************

Bầu trời cũng sẽ tối cũng không còn sớm nữa , trong túi có bạc trước tiên nên tìm nơi ở tạm trước rồi tính sau , chậm rãi đi đến quan phủ Tô Mạc Vân hướng nha dịch bên ngoài đánh tiếng chào hỏi mắc một lúc mới có một nha dịch dẫn hắn đến xem nhà ở  trong trấn .

Trấn nhỏ này tên thạch lưu , nha dịch dẫn hắn liên tục qua vài gian nhà cuối cùng dừng lại một gian nhà trong sân sinh trưởng một cây bạch quả to lớn có lẽ đã  lâu có mấy chục năm tuổi nên rễ cây bên dưới mặt đất đã lang chiếm hết phía trước sân nhà .

Nha dịch : " Gian nhà này chỉ thu hai mươi lượng bạc là bán đứt có cả khế đất , ngươi hảo hảo suy sét ."

" Gian này đi , phiền nha dịch đại ca quá ."

Tô Mạc Vân thêm cho nha dịch một lượng bạc , nha dịch lập tức vui vẻ ra mặt xử lý khế đất và vài thứ đi kèm lung tung sau đó trở về quan phủ .

Tô Mạc Vân tay cầm xâu chìa khoá tiến vào bên trong gian nhà không quên đóng lại cửa , hắn đi một vòng từ sân trước đến sân sau rồi từ cửa chính cân phòng tiến vào đến phòng khách rồi vòng ra phía rau phòng bếp cuối cùng là phòng ngủ và nhà kho chứa tạp vật .

Nhà xí và giếng nước ở cách nhà chính bên góc trái phía sau sân nhà cách thật xa rất tổ sẽ không bị bốc mùi lang đến Tô Mạc Vân có điểm hài lòng gật gật đầu .

Gian nhà đã lâu không có ai mua thỉnh thoảng sẽ nha dịch đến thu dọn vệ sinh một chút ngoài ra chẳng có vật dụng gì có thể sử dụng , muốn nội thất ngoại thất sử dụng hảo chính ngươi đến bỏ bạc ra mua .

Trong túi còn hơn một trăm lượng bạc  cũng không tính là nhiều đối với hắn nhưng đối với NPC bao nhiêu đây có thể tính là tiểu phú hào tài sản , nội thất và ngoại thất cùng các vật dụng sinh hoạt là phải mua chính hắn dự định về sau sẽ cấm rễ ở đây nên cái gì có thể mua hắn phải mua không thể qua loa giống các người chơi kia được , họ có gia viên khi nào vào thì vào thoát liền thoát còn có thể để nhân vật bên ngoài cùng hoàn cảnh màn trời chiếu đất nhưng hắn thì không giống.

Hắn được sống lại chính là sống có sinh mệnh như một con người thật sự , bị thương sẽ cảm thấy đau trời đổi gió sẽ muốn giữ ấm , sẽ muốn ăn uống và sinh hoạt thường ngày , có lẽ sinh mệnh hắn không còn là một chuỗi con số nữa mà chung quy về một chết đi chính là chết vĩnh viễn không thể cứu trở về .

Trên người hắn không còn trang bị vũ khí hay kho vật phẩm nữa cái dược liệu trang sức đá năng cấp gì đó điều biến mất chính là ngoài kim sắc hà bao kia ra không có một xu dính túi Tô Mạc Vân bỗng nghĩ ra một câu đối hoàn cảnh hiện tại của hắn .

" Nghoè kiếp hủ lậu ."

Nhưng còn tốt hơn không xu dính túi phải lang hang bên ngoài , hiện tại hắn mua được một gian nhà  không lớn không nhỏ trong túi còn dư hơn một trăm lượng bạc là Triệu tiên sinh tặng quà gặp mặt , nghĩ đến NPC kia Tô Mạc Vân khoé môi không kiềm chế cong lên thành một đường cung .

" Thời gian rảnh ta nhất định mang cho ngươi một phần quà xem như đáp lễ ."

Kẽo kẹt.. tiếng cánh cửa cổng nhà vang lên rồi lại kẽo kẹt đống lại , Tô Mạc Vân trước khi đi không quên khoá lại cổng rồi yên tâm đi theo con đường nha dịch dẫn hắn đi vừa nãy , quanh co vài lần qua một ngôi nhà có gốc cây sinh trưởng toàn bông hoa hồng phấn là ngã ghẻ ra đường chính của trấn thạch lưu .

Lúc này đã xế chiều đường phố tấp nập NPC đến rồi đi các gian hàng hoá bên lề đường đã treo đèn , tửu lâu hay quán nhỏ tấp nập NPC ra ra vào vào vô cùng nhộn nhịp .

Tô Mạc Vân không khỏi có chút hoài niệm khung cảnh khi đi siêu thị ở thế giới trước kia của hắn , cá , hoa quả tươi , thịt bò , sữa và bơ..v..v chìm vào suy nghĩ chính mình Tô Mạc Vân không biết từ khi nào hắn đã hoà vào dòng người NPC đem chính hắn cũng nghĩ mình là NPC giống họ thì hắn va vào một NPC đang đi ngược lại .

NPC kia là cái muội tử mặc bộ y phục làm từ vải bố thô sơ tay cầm một cái giỏ tre trên đỉnh đầu còn trác hai cái bím tóc hình cái nơ , tiểu muội tử NPC bị đụng ngã dưới đất cả gương mặt cứng đơ không phản ứng vẫn ở không đứng lên .

Tô Mạc Vân biết là mình làm đối phương ngã nên tiến lên nâng người dậy trong miệng toát ra vài câu xin lỗi và hỏi han tiểu muội tử hay không bị thương chỗ nào .

Tiểu muội tử : " Chân ta đau quá , có lẽ bị chẹo rồi ."

Cư nhiên tiểu muội tử NPC có phản ứng , còn là câu đầu tiên là ý chân ta đau , bị chẹo có lẽ tiếp theo sẽ muốn điểm bạc bồi thường đi , nghĩ nghĩ một chút cảm thấy bỏ ít bạc cũng không quá hắn lại không muốn phiền phức chuyện lớn nhỏ .

" Là ta làm sai , ta trước cấp ngươi điểm bạc đi tìm lang y nha ."

Tiểu muội tử : " tốt a , nhà thuốc của lang y ở phía trước cũng không xa lắm ngươi giúp ta đến đó đi , chân ta đau quá không đứng vững . "

" Tốt , ngươi đến ta cõng ngươi . "

Tiểu muội tử NPC cư nhiên không ngại mà muốn được cõng đến nhà thuốc chữa chân , Tô Mạc Vân cũng không để ý đến cái gì nam nữ thụ thụ bất tương thân mà chỉ muốn thật nhanh mang NPC đi chữa hảo cái này chân rồi còn đi mua điểm đồ vật , nhìn a trời đã muốn tối rồi chính hắn gian nhà ngọn đèn còn không có , cái này phiền phức tiểu muội tử NPC từ đâu ra cản hắn đường đi a . 

 

 

HẾT CHƯƠNG 4

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play