Editor: Senhh

"Cái gì? Thẩm Hạo Dục ngoại tình?"

Ngày hôm sau, 5 giờ 30 phút chiều, sau khi Nhan Hoan tan làm, cô và Hứa Nhiễm hẹn nhau ăn cơm ở một nhà hàng gần phòng thu âm.

Nhan Hoan kể cho Hứa Nhiễm chuyện tối qua về nhà cô nghe thấy Thẩm Hạo Dục gọi điện thoại cho tình nhân, Hứa Nhiễm tức giận đến mức lập tức đập bàn, chửi ầm lên.

"Thằng khốn này, anh ta đã một đống tuổi rồi, cũng sắp ba mươi, có thể cưới được cô vợ đẹp như tiên nữ chính là phúc tám đời anh ta tu luyện được, sao anh ta lại dám làm ra loại chuyện này, có phải là bị mù không, cô vợ xinh đẹp như này mà không coi trọng, lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, đồ rác rưởi."

Hứa Nhiễm thay đổi thái độ ca ngợi Thẩm Hạo Dục lúc trước, phải tức giận lắm cô mới mặc kệ gia thế bối cảnh của Thẩm Hạo Dục, chỉ cần làm chuyện có lỗi với bạn cô, đều là rác rưởi.

Hôm qua, sau khi Nhan Hoan biết Thẩm Hạo Dục nuôi tình nhân bên ngoài, giận dữ đến mức muốn giết Thẩm Hạo Dục, trải qua một ngày tiêu hóa, hiện tại cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn còn tâm tư muốn ăn tươi nuốt sống Thẩm Hạo Dục.

Đời này thứ mà Nhan Hoan cô ghét nhất là mấy tên đàn ông cặn bã ngoại tình, giống như Thẩm Hạo Dục, đã có tình nhân rồi mà còn muốn liên hôn với gia tốc môn đăng hộ đối, hành vi nuôi tình nhân ở bên ngoài càng đáng giận hơn.

Cô cúi đầu uống một ngụm nước trái cây, nghe thấy Hứa Nhiễm hỏi: "Bây giờ cậu định làm gì? Ly hôn với anh ta à?"

Nhan Hoan nói: "Chắc chắn là phải ly hôn, nhưng không phải bây giờ, gần đây Kiều Thu Hoa vẫn luôn dỗ ba tớ, muốn ba tớ đăng kí kết hôn với bà ta, lót đường cho con trai bà, tớ thấy ba tớ cũng đang có tâm tư đấy, nhưng vì cuộc hôn nhân của tớ và Thẩm Hạo Dục khiến ông ấy có chút đắn đo, nếu bây giờ tớ ly hôn với Thẩm Hạo Dục, không còn giá trị lợi dụng, chắc chắn ông ấy sẽ chèn ép chị tớ."

"Phi, một lũ không biết xấu hổ, một tên cặn bã dựa vào nhà vợ làm giàu, một người làm tình nhân già của tên cặn bã, đứa con ngoài giá thú do hai người này sinh ra cũng muốn thừa kế gia sản, nằm mơ!"

Hứa Nhiễm mắng đến bây giờ, miệng khô khốc,bưng ly nước trái cây trước mặt lên, một hơi uống hết hơn phân nửa ly: "Tóm lại, cho dù cậu quyết định ra sao, tớ đều ủng hộ, nếu cần phải bắt gian, gọi tớ lúc nào có mặt lúc đó, bắt gian cùng cậu."

Nhan Hoan tâm phiền ý loạn ừ một tiếng.

Việc này là Thẩm Hạo Dục đuối lý, tất nhiên cô không thể dễ dàng bỏ qua cho anh.

Mặc dù là liên hôn, hai bên cũng phải giữ gìn sự tôn trọng tối thiểu, không động chạm đến điểm mấu chốt của nhau, ở Nam Thành có rất nhiều hào môn, mặc dù hiếm có nhà nào có thể sánh với nhà họ Thẩm, nhưng Nhan Hoan muốn liên hôn thì cũng không phải chỉ có một sự lựa chọn là Thẩm Hạo Dục, nếu biết trước đó anh ta đã có phụ nữ thì cô sẽ không kết hôn với anh.

Liên hôn trong giới hào môn còn liên lụy đến rất nhiều chuyện khác, đặc biệt là tình hình hiện tại của Nhan Hoan, vừa mới kết hôn liền ly hôn, tất nhiên sẽ tổn thất không ít lợi ích của cô và chị cô, còn phiền phức hơn cả tình hình trước khi kết hôn.

Nhan Hoan tưởng tượng đến những chuyện tồi tệ mà cô sắp phải đối mặt, sự oán giận của cô đối với Thẩm Hạo Dục ngày càng lớn.

Tuy nhà họ Thẩm là hào môn đứng đầu ở Nam Thành, nhưng anh em trong nhà họ Thẩm đoàn kết như một, phân công rõ ràng, cũng không tồn tại chuyện anh em bất hòa, tranh quyền đoạt lợi giống như những nhà khác, ly hôn với cô cùng lắm là hai nhà hợp tác thất bại, đối với nhà họ Thẩm thì chỉ như muỗi đốt inox.

Tối qua Nhan Hoan tức giận đến mức ngủ không yên, suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cách nào hay để trả thù Thẩm Hạo Dục lừa hôn.

Nghĩ đến đây, Nhan Hoan liền không còn tâm trạng ăn cơm, cô đặt đũa xuống, hơi ngả người ra sau, dựa vào trên ghế.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp của nhà hàng, khuôn mặt thanh tú của cô phảng phất như phủ một tầng sương mờ, đôi mắt đào hoa hếch lên trong veo, mê ly, đẹp đến câu mất hồn phách của người khác.

"Bạo thiên khiển vật*." Cô vợ xinh đẹp như này mà không thích, lại đi nuôi tình nhân bên ngoài, Hứa Nhiễm bắt đầu hoài nghi có phải mắt Thẩm Hạo Dục có vấn đề hay không.

*Bạo thiên khiển vật: ban đầu chỉ sự hủy diệt và diệt vong của vạn vật tự nhiên, về sau ám chỉ sự vật tùy tiện hủy hoại mà không biết trân trọng (Baike baidu).

"Cái gì?"

Nhan Hoan không hiểu ý của Hứa Nhiễm, ngẩng đầu nhìn cô.

Hứa Nhiễm lắc đầu, "Không có gì, đúng rồi, cậu có biết tình nhân của Thẩm Hạo Dục là ai không?"

Mặc dù bây giờ không thể lập tức ly hôn, nhưng vẫn phải biết rõ về đối tượng ngoại tình, kẻo sau này gặp nhau ở ngoài mà không biết sẽ bị người ta sỉ nhục.

Nhan Hoan: "Tớ để Trình Lan đi điều tra, hiện tại vẫn chưa tra được."

Hứa Nhiễm tặc lưỡi, "Giấu cũng rất kĩ."

Khóe môi Nhan Hoan cong lên một nụ cười châm chọc, “Nếu không giấu kỹ thì sao có thể làm ra vẻ lạnh lùng, tự phụ, chính nhân quân tử ở trước mặt người khác chứ?”

"Tớ không hiểu." Hứa Nhiễm khó hiểu nói: "Nếu anh ta đã có phụ nữ, tại sao lại đồng ý liên hôn với cậu, cứ trực tiếp cưới cô ta không phải tốt hơn sao, tại sao phải giấu giếm nuôi bên ngoài?”

"Có lẽ là bởi vì không môn đăng hộ đối, cảm thấy đối phương không xứng với anh ta, ai biết được, thôi kệ, không nhắc đến anh ta nữa." Nhan Hoan xua tay, chán ghét nói: "Mất hứng."

*

Buổi tối khi Nhan Hoan về đến nhà, dì Tô đang bận rộn trong bếp, một mùi thơm nồng nặc thổi qua, gợi lên cảm giác thèm ăn của Nhan Hoan.

Cô đi vào bếp hỏi: "Dì Tô, dì nấu món gì ngon thế?"

Dì Tô thấy Nhan Hoan nghiêng đầu nhìn vào bên trong, cười nói: "Dì nấu một ít canh ngao bồi bổ sức khỏe cho cô cậu, người trẻ tuổi các cháu bận rộn công việc, ăn uống không theo quy luật, phải bồi bổ thân thể thật tốt, vẫn chưa xong, một lát nữa mới ăn được, cháu đói à? Để dì làm món khác cho cháu ăn trước."

Nhan Hoan và Thẩm Hạo Dục đều đã nói trước với dì Tô là không ăn cơm ở nhà, nên dì Tô chỉ nấu một ít canh ngao, không có làm cơm.

"Không cần đâu ạ, lát nữa cháu ăn chút canh là được rồi."

Dì Tô: "Được, cháu lên lầu trước đi, lát nấu xong dì bưng lên cho."

Nhan Hoan ừ một tiếng, xoay người lên lầu.

Không lâu sau, dì Tô bưng bát canh lên, canh được nấu bằng những nguyên liệu quý giá trong mấy tiếng đồng hồ, mùi vị vô cùng thơm ngon, buổi tối Nhan Hoan không ăn gì, trong chốc lát đã ăn xong bát canh.

Khi dì Tô quay lại lấy bát, bà lo lắng nói với Nhan Hoan: "Đã muộn thế này mà tiên sinh vẫn chưa về, không biết ở bên ngoài xã giao có uống rượu hay không, tuổi còn trẻ mà đã bận rộn như vậy, thân thể sẽ kiệt sức mất. "

Nhan Hoan nghe thấy dì Tô nói vậy, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

Tên đàn ông chết tiệt không biết là bận xã giao gì ở bên ngoài, cô thấy tám phần là xã giao với tình nhân nhỏ chứ gì, không chừng không chỉ có một tình nhân, dỗ xong cô này rồi đến cô khác, sung sướng trên giường, chắc là sắp mệt chết rồi. Trong lòng Nhan Hoan tức giận, liền nghe dì Tô nói: "Nhà dì có chút việc, phải về ngay, nếu tiên sinh trở về, phiền cháu nói lại là trong phòng bếp vẫn còn canh, bảo tiên sinh ăn một chút."

Cô không muốn nói chuyện với Thẩm Hạo Dục, đang định từ chối, chợt nghĩ đến điều gì đó, lông mi hơi rũ xuống, trong đầu đang ấp ủ một ý đồ xấu, liền đáp: “Được, dì cứ yên tâm về đi, chờ anh ấy về, cháu nhất định sẽ bảo anh ấy ăn hết."

Nhan Hoan cười rất dịu dàng, dì Tô từ tận đáy lòng thích cô chủ xinh đẹp trẻ tuổi lại không kiêu căng này.

Nhìn dì Tô rời khỏi phòng, nụ cười trên mặt Nhan Hoan biến mất, cô đứng dậy khỏi ghế sô pha, đi về phía phòng thay đồ.

Nhan Hoan cô, xinh đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành, vậy mà lại gả trúng tên cặn bã.

Nghĩ đến Thẩm Hạo Dục ở bên ngoài anh anh em em, tình chàng ý thiếp với người phụ nữ khác, về nhà lại ra vẻ lạnh nhạt với cô, ngọn lửavtrong lòng cô càng thêm bùng cháy.

Tên đàn ông chó má mắt bị mù, vậy mà lại ghét bỏ cô.

Không được, Nhan Hoan cô có thể ly hôn, nhưng tuyệt đối không thể để người khác chán ghét mình, nhất định cô phải để tên rác rưởi Thẩm Hạo Dục khóc lóc thảm thiết trước mặt cô, quỳ xuống cầu xin cô ở lại bên cạnh anh, sau đó hung hăng vứt bỏ anh, ly hôn với anh.

Cô chọn từ trong tủ quần áo một chiếc váy cúp ngực màu đỏ, ngồi trước bàn trang điểm trang điểm lại một lần nữa, nhìn khuôn mặt không tì vết của mình trong gương, tâm trạng dễ chịu hơn rất nhiều.

Từ trên lầu đi xuống, Nhan Hoan đi thẳng và phòng bếp, nhấc nắp nồi canh lên, múc một thìa muối lớn từ trong hộp gia vị, cho vào, dùng thìa khuấy đều.

Hừ, cho anh bồi bổ thân thể này.

Cho anh có sức lực dùng trên người tình nhân nhỏ này.

Cho anh phóng túng trên người tình nhân này.

Nhan Hoan bỏ thêm một thìa muối, cảm thấy chưa hả giận, mỗi một loại gia vị cho thêm một thìa đầy.

Nhan Hoan cầm thìa khuấy canh loạn một lúc, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, khóe miệng bất giác cong lên một nụ cười giễu cợt, hoàn toàn không biết cửa phòng khách đã bị một người đẩy ra từ bên ngoài.

"Cô đang làm gì thế?"

Phía sau đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc, Nhan Hoan có tật giật mình, sợ tới mức sau lưng lạnh toát, tay cầm thìa khuấy nồi canh không biết phải làm sao,nghiêng đầu nhìn Thẩm Hạo Dục đang đứng cạnh cửa bếp.

Không biết anh đã đứng đó bao lâu, đôi mắt thâm thúy bình tĩnh nhìn cô, không biết có phải do làm chuyện xấu hay không, dưới tác động của tâm lý, Nhan Hoan cảm thấy ánh mắt anh giống như hai ngọn lửa, nóng rực mãnh liệt, như thể anh sẽ cắn nuốt cô ngay lập tức.

Xong rồi, sơ ý bị anh ta phát hiện rồi.

Nhan Hoan chán ngán thất vọng, "Anh về từ bao giờ vậy?"

"Vừa mới về." Thẩm Hạo Dục di chuyển tầm mắt, rơi xuống dừng ở trên ngón tay mảnh khảnh của cô.

Đầu óc Nhan Hoan nhanh chóng suy nghĩ, giải thích: "Đây là canh ngao dì Tô làm cho anh, bồi bổ thân thể, trong nhà dì có việc nên về trước, bảo tôi nhắc anh ăn canh, tôi... Tôi sợ để lâu canh bị nguội, nên là xuống xem có bị nguội hay không."

Đúng, chính là như vậy.

Nhan Hoan lấy cớ rất hợp lý, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Thẩm Hạo Dục, không biết vừa rồi anh có nhìn thấy cô cho gia vị vào canh hay không.

Thẩm Hạo Dục nghe thấy Nhan Hoan bảo là canh dì Tô nấu, có hơi bất ngờ.

Vừa vào cửa anh đã thấy Nhan Hoan cho gia vị vào nồi, chính cô nấu canh mà lại nói là dì Tô nấu.

Thẩm Hạo Dục cẩn thận nhìn Nhan Hoan, Nhan Hoan rũ mắt, lông mi khẽ run, lảng tránh ánh mắt của anh, không dám đối diện với anh.

Thẩm Hạo Dục nghĩ lại, hiểu rồi.

Là do da mặt cô mỏng, làm canh ngao cho anh lại sợ anh không ăn, mới nói là dì Tô làm.

Ngày hôm qua còn cáu kỉnh vì không đón lễ Thất Tịch cùng cô, vậy mà hôm nay đã muộn thế này còn vào bếp nấu canh cho anh, Thẩm Hạo Dục nhìn chằm chằm vào bàn tay và khuôn mặt nhỏ của cô, trong lòng mềm nhũn.

Đúng lúc buổi tối anh có uống chút rượu, yết hầu có hơi khô, thấp giọng nói: "Vất vả cho cô rồi."

Vất vả cho cô?

Anh ta không phát hiện?

Ánh mắt Nhan Hoan sáng bừng, ngẩng đầu, đôi mắt đào hoa ngập nước, mỉm cười, đuôi mắt nhướng lên, giữa hai đầu lông mày hiện lên một tia vui sướng, "Vậy tôi bưng cho anh một bát."

Không đợi Thẩm Hạo Dục trả lời, cô liền xoay người, múc cho anh một bát canh đầy.

Thẩm Hạo Dục nhìn dáng vẻ phấn khích của cô, trên môi xẹt qua một nụ cười.

"Cho anh, không nóng lắm, đủ để ăn."

Hai tay Nhan Hoan bưng bát, đưa cho anh.

Thẩm Hạo Dục cầm lấy bát, đưa lên môi nhấp một ngụm, sắc mặt hơi thay đổi.

Nhan Hoan thấy anh dừng lại, trong lòng biết rõ những gia vị cô cho vào, cố nén cười, giả vờ ân cần nói: "Làm sao vậy? Ăn không ngon à? Canh này dì Tô đã nấu rất lâu, dì nói ngày nào anh cũng đi sớm về muộn, làm việc vất vả, không tốt cho sức khỏe, bảo tôi nhất định phải khuyên anh ăn hết, bồi bổ sức khỏe."

Thẩm Hạo Dục thấy cô trông mong nhìn mình, không đành lòng nhìn cô thất vọng, thấp giọng nói: “Ngon lắm.”

Anh ngửa đầu, một hơi ăn sạch, cố nén buồn nôn nói: "Hương vị rất ngon, thời gian không còn sớm nữa, lên lầu nghỉ ngơi đi."

Anh đặt bát lên bàn, quay người bước ra ngoài.

Nhan Hoan thấy anh ăn hết bát anh giống như không có việc gì, không thể tin nổi.

Sao có thể, cô cho thêm nhiều gia vị như thế, vậy mà anh lại nói ăn rất ngon.

Trước giờ cô chưa từng nấu ăn, chẳng lẽ cô có thiên phú dị bẩm, cho bừa gia vị vào canh mà cũng trở thành mỹ vị?

Nhan Hoan nhìn chén trống không, lại nhìn canh còn dư trong nồi, lấy thìa nhỏ múc thử, cúi đầu ăn.

Thẩm Hạo Dục ra đến bên ngoài phòng bếp, thấy Nhan Hoan không đi theo anh, quay đầu lại nhìn cô, "Nhan Hoan."

Nhan Hoan: "Ọe–"

Thẩm Hạo Dục: "..."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hạo Dục: Nếu buổi tối bạn về nhà, nhìn thấy vợ bạn không ngại cực khổ nấu canh ngao cho bạn, ánh mắt trông mong nhìn bạn, bạn có thể nhẫn tâm vì canh khó uống nên không ăn không? Dù sao tôi cũng không thể, tôi ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play