Editor: Senhh
Nam Thành, cuối tháng 7.
Khách sạn Vạn Nghi, một cuộc đấu giá sắp được tổ chức tại đây, những nhân vật tai to mặt lớn ở các giới đều tập trung trong sảnh tiệc, quần là áo lượt, tiếng nói chuyện ồn ào.
Những dịp như này đều là trò chuyện xã giao, xoay quanh mấy người có gia thế hiển hách nhất, Nhan Hoan vừa đến chưa được vài phút đã bị một vòng người vây quanh, tươi cười tìm đề tài tán gẫu với cô.
Nhan Hoan không quá quen với đám người này, cho nên nghe bọn họ nói chuyện thi thoảng sẽ mỉm cười phụ họa hai câu.
Một lát sau, điện thoại trong tay Nhan Hoan rung lên hai tiếng, cô cầm lên nhìn, là bạn thân Hứa Nhiễm gửi tin nhắn WeChat.
[Tớ tới rồi, quay đầu lại.]
Ánh mắt Nhan Hoan rời khỏi điện thoại, xoay người liền nhìn thấy Hứa Nhiễm từ cửa bước vào.
Theo động tác của cô, tầm mắt của những người bên cạnh cũng hướng về phía sau.
Hứa Nhiễm đi vài bước thì dừng lại, không đi sang hướng này, mỉm cười gật đầu xem như chào hỏi.
Nhan Hoan nói xin lỗi với những người xung quanh, nhấc chân đi về phía Hứa Nhiễm.
"Đường ở Nam Thành thật sự càng ngày càng tắc, bình thường đi từ nhà tớ đến đây mất có nửa tiếng, vậy mà hôm nay tắc hơn một tiếng đồng hồ." Hứa Nhiễm khoác cánh tay Nhan Hoan, oán giận một câu, hỏi: "Còn bao lâu nữa thì cuộc đấu giá bắt đầu?"
Nhan Hoan mở điện thoại lên xem giờ, "Mười lăm phút."
"Vẫn kịp, đi toilet với tớ."
Nhan Hoan ừ một tiếng, đi toilet với Hứa Nhiễm.
"Nghe nói tháng trước nhà họ Nhan để Nhan Hoan tiếp quản khách sạn Vạn Nghi."
"Chẳng qua là hư chức thôi, chỉ vì muốn lấy lòng nhà họ Thẩm mà nhà họ Nhan đã dát vàng lên mặt cô ta, để một người không biết gì làm chủ tịch, cũng chỉ có cái loại nhà giàu mới nổi không có quy củ như nhà họ Nhan mới làm như vậy."
"Đúng vậy, cũng không biết nhà họ Thẩm nhìn trúng nhà họ Nhan ở điểm nào, vậy mà lại liên hôn với nhà họ Nhan."
"Ai biết bọn họ dùng thủ đoạn gì, nghe nói Thẩm Hạo Dục căn bản không thích cô ta, là bị bà Thẩm ép cưới. Cậu thấy đấy, hôm nay cuộc đấu giá được tổ chức tại khách sạn của cô ta, Thẩm Hạo Dục không có tới cùng cô ta, vậy mà còn không biết xấu hổ ra gặp mọi người, cũng không sợ mất mặt."
Nhan Hoan và Hứa Nhiễm vừa mới đi tới trước cửa toilet liền nghe thấy tiếng bàn tán về mình truyền đến từ bên trong, cô giữ chặt Hứa Nhiễm đang định lao vào tính sổ với bọn họ, lặng lẽ đứng bên ngoài nghe họ nói chuyện, không đi vào cắt ngang.
"Hừ, da mặt của nhà giàu mới nổi đương nhiên là không thể so với những người như chúng ta."
"Buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau trở về đi. Tư Di, viên kim cương hồng nhạt hình giọt nước mà cậu nói, lát nữa mua được thì phải cho chúng tớ mở mang kiến thức đấy nha."
Lạch cạch lạch cạch, tiếng giày cao gót nện trên mặt đất dần dần đến gần.
Nhan Hoan và Hứa Nhiễm đứng ở cửa toilet không nhúc nhích, chạm mặt ba người cùng đi ra.
Tiếng nói cười đột nhiên dừng lại.
Ba người đối diện thấy Nhan Hoan nhếch môi, nhìn bọn họ không nói lời nào, cũng không biết cô đã ở đây bao lâu, có nghe thấy mấy lời châm biếm mà bọn họ vừa nói hay không, vẻ mặt có chút chột dạ.
Ngô Tư Di đứng ở giữa giơ tay vén tóc, khẽ nâng cằm, ánh mắt nhìn Nhan Hoa mang vẻ khinh bỉ.
Không khí yên lặng trong chốc lát, thấy Nhan Hoan không nói lời nào, cô gái bên trái Ngô Tư Di kéo khóe miệng cứng ngắc xuống, trong lòng cầu mong chút may mắn, lên tiếng chào hỏi, "Chào, Hứa Nhiễm, Nhan Hoan."
Vẻ mặt Nhan Hoan bình tĩnh, không nhìn bọn họ nữa, kéo Hứa Nhiễm đi qua họ như thể là chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khi ra khỏi toilet, ba người kia đã đi xa, Hứa Nhiễm tức giận nói: "Tức chết tớ mất, mấy bọn kỹ nữ trà xanh này, sao lúc nãy cậu lại ngăn cản không cho tớ đi vào xé rách miệng của bọn nó."
" Tháng trước tớ mới tiếp quản khách sạn này, hôm nay có nhiều người đến tới đấu giá như vậy, không phải là tự mình hại mình sao?"
Khách sạn Vạn Nghi là khách sạn trực thuộc tập đoàn Á Huy, Nhan Hoan là con gái thứ hai nhà họ Nhan, sau khi tốt nghiệp liền trực tiếp gia nhập công ty của nhà, tiếp quản khách sạn Vạn Nghi.
Hứa Nhiễm đột nhiên ý thức được: "Tớ tức giận nên không nghĩ tới, tớ biết ngay mà như vậy không phải là phong cách làm việc của cậu."
Nhan Hoan không phải là người có thể nhẫn nhịn, cô bắt gặp người khác nói xấu sau lưng mình ngay tại chỗ mà vẫn có thể làm như không có chuyện gì xảy ra.
"Có điều cậu bị người khác bắt nạt trong chính khách sạn của mình, không phải càng ấm ức hơn à?"
Nhan Hoan cong môi cười, "Cậu đã thấy tớ chịu thiệt thòi bao giờ chưa?"
Hứa Nhiễm vốn muốn oán trách thay cho Nhan Hoan, nhưng khi nhìn đôi mắt đào hoa hàm chứa ý cười ranh mãnh của Nhan Hoan liền biết trong lòng cô đã có ý đồ xấu, đành nuốt lời đã đến cửa miệng vào, sửa lời nói: "Cậu định làm thế nào để trút giận?"
"Lát nữa cậu sẽ biết."
Trong lúc trò chuyện, hai người trở lại sảnh tiệc, khách mời đều đã chuyển sang phòng đấu giá bên cạnh.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên, Nhan Hoan và Hứa Nhiễm lập tức đi vào phòng đấu giá.
Chỗ ngồi đã được sắp xếp từ trước, Nhan Hoan và Hứa Nhiễm ngồi vào chỗ của mình, bốn phía truyền đến những tiếng xì xào bàn tán.
Nhan Hoan nghiêng đầu, đang định nói chuyện với Hứa Nhiễm thì đột nhiên nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, hơi giật mình.
Người đàn ông vắt chân ngồi trên ghế sô pha ở chính giữa hàng đầu tiên, âu phục chỉnh tề, đường nét khuôn mặt sắc sảo, mũi cao thẳng, đôi mắt sâu, khí chất điềm tĩnh mà trang nghiêm.
Không biết có phải đã chú ý tới ánh mắt của cô hay không, người đàn ông nghiêng đầu, khẽ nhướng mi, đưa mắt nhìn cô.
Bốn mắt nhìn nhau, Nhan Hoan vốn định chào hỏi một câu, nhưng khi bắt gặp khuôn mặt lạnh lùng và hờ hững của người đàn ông kia, Nhan Hoan đè độ cong trên môi xuống, mím môi, vẻ mặt kiêu căng quay đầu, không nhìn anh nữa.
"Này, đó không phải là chồng cậu sao?" Hứa Nhiễm cũng chú ý tới Thẩm Hạo Dục, đẩy nhẹ cánh tay Nhan Hoan, hất cằm về phía Thẩm Hạo Dục.
Nhan Hoan cũng không ngẩng đầu lên, nhẹ giọng ừ một tiếng.
"Sao lúc trước cậu không nói với tớ là chồng cậu cũng tới? Không phải là vì muốn đi cùng tớ nên cố ý không tới cùng chồng cậu chứ?"
Ông nội của Hứa Nhiễm thích sưu tập tranh chữ, buổi đấu giá hôm nay có một bức tranh là tác phẩm của họa sĩ mà ông yêu thích, Hứa Nhiễm muốn mua bức tranh đó tặng cho ông nội cô ấy làm quà, Nhan Hoan ở đây cùng với cô.
"Không phải." Nhan Hoan ăn ngay nói thật: "Trùng hợp gặp phải, tớ cũng không biết hôm nay anh ấy sẽ tới đây."
Hơn nữa, trước kia Thẩm Hạo Dục vẫn luôn đi công tác ở bên ngoài, Nhan Hoan cũng không biết anh trở lại Nam Thành từ khi nào.
"Vậy cậu có muốn qua chào hỏi một câu hoặc qua bàn của chồng cậu ngồi hay không, vừa nãy đám người Ngô Tư Di còn châm chọc chồng cậu không đi cùng với cậu, bây giờ chồng cậu đến rồi, mau đi lên chào hỏi một tiếng, vả vặt bọn họ."
Dù sao thì bọn họ cũng không biết là trùng hợp hay là có hẹn, chỉ cần hai người ngồi cùng một chỗ là có thể vả mặt bọn họ rồi.
Nhan Hoan từ chối không chút do dự, "Tớ không muốn chào hỏi anh ấy đâu, anh ấy cũng không chào tớ một tiếng, tớ chủ động thì mất mặt lắm."
"..."
"Đám người Ngô Tư Di đang nhìn về phía này, nếu cậu và chồng cậu cùng tham dự mà không ngồi gần nhau, bọn họ lại bịa chuyện."
Nhan Hoan khinh thường nói: "Những chuyện như vậy cần gì phải dựa vào đàn ông, có phải bọn họ vừa nói muốn mua viên kim cương hồng hình giọt nước hay không?"
" Hình như vậy."
Hứa Nhiễm nghe Nhan Hoan hỏi vậy liền biết cô muốn làm gì, có vẻ như hôm nay Ngô Tư Di không thể mua được viên kim cương hồng đó rồi.
Mấy cô gái nhà quyền quý thuộc giới thượng lưu tụ tập với nhau bình thường không có việc gì làm thì thích nhất là so bì xem kim cương ai mua lớn hơn, ai mặc lễ phục đặt riêng cao cấp hơn, túi của ai là phiên bản mới nhất.
Nhà họ Ngô miễn cưỡng cũng có thể được tính vào giới giàu có ở Nam Thành, Ngô Tư Di ỷ vào gia thế ngày thường làm việc cũng rất khoa trương, có lẽ đã rất nhiều người biết việc cô muốn mua viên kim cương hồng kia, nếu mà không mua được thì mất mặt lắm.
Hứa Nhiễm cười thầm, chờ xem màn kịch vui.
Buổi đấu giá hôm nay có không ít trang sức quý giá, rất được phụ nữ ưa thích, chiếc vòng cổ ngọc lục bảo đầu tiên có rất nhiều phu nhân đấu giá, vòng cổ này phù hợp với phụ nữ lớn tuổi, Nhan Hoan không có hứng thú.
Hôm nay cô đến chủ yếu là để đi cùng Hứa Nhiễm, vốn định đợi đến lúc gần kết thúc sẽ tùy tiện mua một vài đồ vật bình thường để cổ động, nhưng bây giờ liền đợi Ngô Tư Di giơ bảng đấu giá.
Sau khi vài món đồ được liên tiếp đưa lên, Nhan Hoan nghe người bán đấu giá giới thiệu sản phẩm tiếp theo.
"Tiếp theo đây sẽ là viên kim cương hồng hình giọt nước có trọng lượng 14.56 cara, cả hình dạng lẫn chất lượng của nó đều cực kỳ hiếm thấy..."
Người bán đấu giá vẫn đang giới thiệu viên kim cương trên đài, trong đại sảnh lại truyền ra những tiếng xì xào bàn tán, độ nổi tiếng của viên kim cương hồng này rõ ràng cao hơn những vật phẩm đấu giá trước đó rất nhiều. Sau khi người bán đấu giá nói dứt câu bắt đầu đấu giá, mọi người liền báo giá một cách sôi nổi, giá cả nhanh chóng tăng cao.
Nhan Hoan ngồi không nhúc nhích, nghe Ngô Tư Di ra giá mấy lần, có vẻ như cô nhất định phải mua được.
Cuối cùng, bởi vì giá quá cao, cũng có nhiều người nể mặt nhà họ Ngô nên không tiếp tục ra giá, mức giá dừng lại ở con số mà Ngô Tư Di đưa ra. Ánh mắt cô quyét qua đại sảnh yến hội một vòng, vẻ mặt kiêu căng, khóe miệng cong lên mang theo chút đắc ý.
Ngay khi cô nghĩ rằng viên kim cương màu hồng sắp vào trong túi, Nhan Hoan chậm rãi mở miệng, tăng thêm 500 vạn vào giá mà Ngô Tư Di đưa ra.
Mọi ánh mắt chuyển từ Ngô Tư Di sang Nhan Hoan.
Nhan Hoan khẽ mỉm cười, mắt nhìn về phía trước.
Nghe thấy Nhan Hoan báo giá, Ngô Tư Di nhếch môi, tiếp tục tăng giá.
Gần như ngay sau khi cô ấy nói xong, Nhan Hoan lại tăng thêm 500 vạn.
Vừa rồi giá của viên kim cương này đã không thấp, sau hai vòng Nhan Hoan đấu giá, giá đã vượt qua dự toán của Ngô Tư Di.
Trái tim Ngô Tư Di hơi trầm xuống, nhưng hôm nay cô ấy đến đây vì viên kim cương này, hơn nữa đã có rất nhiều người biết cô sẽ mua viên kim cương này, nếu như cô thua Nhan Hoan, nhất định sẽ bị những người đó chê cười chết mất.
Ngô Tư Di căng da đầu, tăng giá một lần nữa.
Cô thêm, Nhan Hoan cũng tăng lên theo, sau vài vòng như vậy, sắc mặt Ngô Tư Di ngày càng trở nên khó coi. Cuối cùng khi Nhan Hoan lại tăng giá thêm một lần nữa cô chỉ có thể từ bỏ đấu giá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT