Ngồi trong cửa hàng gà rán cạnh trường học, Đinh Quang Lưu mãi ngắm bạn gái, thỉnh thoảng còn cười tủm tỉm cứ như kẻ điên.
Một hồi lâu, thấy đối phương vẫn chăm chú vào màn hình di động, anh không nhịn được lên tiếng: “Cậu xem gì mà tập trung vậy?”
Vũ An Miên chờ đợi giây phút này từ lâu, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ giấu giếm vội tắt điện thoại: “Không có gì hết.”
Đinh Quang Lưu gượng cười gật đầu: “Nếu cậu không muốn nói thì thôi vậy.”
“A không phải! Là...!Là...”
Đối phương lắp bắp khiến anh khó hiểu: “Có gì cậu cứ nói đi, giờ tớ đã là bạn trai cậu rồi, cậu còn ngại gì nữa.”
Vũ An Miên vờ bất đắc dĩ lên tiếng: “Thật ra mẹ biết tớ thích sợi dây chuyền của Celine.
Bà ấy thấy vậy nhất quyết đòi mua cho bằng được.
Tớ không nỡ để mẹ vì mua món đồ này mà phải chịu khổ.
Giờ tớ đang không biết phải làm sao.”
Đinh Quang Lưu mồm nhanh hơn não: “Cái đó có gì khó, cứ để tớ mua cho cậu là được.
Cậu có rồi mẹ cậu đâu còn lý do để mua nữa.”
Vũ An Miên trong lòng sướng rơn nhưng ngoài mặt vẫn lắc đầu: “Tớ không thể nhận món đồ đắt tiền như vậy.
Với lại tớ cũng không biết làm sao giải thích với mẹ.”
Đinh Quang Lưu chưa kịp hối hận vì lời trước đó, nghe tới đây lại càng kiên định phải tặng cô cho bằng được: “Cậu cứ nói là tự mình mua bằng tiền học bổng.”
Cô ta ngẩn người ngước mắt nhìn anh: “Như vậy không hay lắm.”
Anh không nói hai lời: “Chẳng có gì không hay cả.
Cứ quyết định vậy đi!”
Vũ An Miên diễn tròn vai cô bạn gái hiền lành, biết nghe lời muốn nói lại thôi.
Điều này càng khiến Đinh Quang Lưu thêm khẳng định trở thành bạn trai của nữ thần là lựa chọn vô cùng đúng đắn.
Bên này Trịnh Thanh Mây trên đường về vô tình chạm mặt mẹ Hứa Định Kiên đang mua thức ăn ở gần đó.
Bác gái này vẫn luôn đối xử với cô nhiệt tình một cách khó hiểu, kết quả là cô mơ mơ màng màng bị dẫn về dùng bữa tại nhà Hứa Định Kiên.
Lưu Mỹ Ái chuẩn bị một bàn đồ ăn thịnh soạn khiến Trịnh Thanh Mây cứ ngỡ mình đi ăn tiệc buffet.
Từng giây từng phút trôi qua với cô như ngồi trên đống lửa.
Đang không biết làm sao cho phải, Hứa Định Kiên cuối cùng cũng trở về.
Vừa bước chân vào nhà, anh sững người thốt lên: “Sao cậu lại ở đây?”
Cô ra hiệu bằng ánh mắt: “Do mẹ cậu chứ sao!”
Lưu Mỹ Ái trước đó còn trò chuyện vui vẻ, mặt đột ngột biến sắc: “Con đi đâu sao giờ mới về tới? Hai đứa học chung lớp sao đứa về sớm đứa về trễ là sao? Có phải con đi la cà ở mấy tiệm net không?”
Hứa Định Kiên vừa thong thả kéo ghế ngồi xuống vừa chậm rãi đáp lời: “Hôm nay trường con có hội thao.
Con ở lại thi cầu lông nên mới về trễ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Lưu Mỹ Ái ngờ vực quay sang hỏi Trịnh Thanh Mây: “Nó nói thật?”
Cô gật đầu: “Đúng vậy ạ.
Cậu ấy chơi thể thao rất giỏi.”
Hứa Định Kiên nhướng mày, không nghĩ mình vừa rồi đã vô tình tạo ấn tượng tốt với cô đến vậy.
Anh bất giác ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực, cong môi cười trong im lặng.
Lưu Mỹ Ái không tra hỏi nữa, biểu cảm trên mặt cũng dịu đi ít nhiều: “Được rồi, hai đứa ăn cơm đi.”
Dứt lời, bà gắp miếng cá cho vào bát Trịnh Thanh Mây: “Nếm thử tay nghề của bác, xem xem có bằng đồ ăn mẹ cháu nấu không?”
Bàn tay cầm đũa của cô khựng lại vài giây, nhưng rất nhanh sau đó cô đã cười khách sáo đáp lời: “Vâng ạ.”
Hứa Định Kiên ngồi ngay bên cạnh không hề bỏ sót chút thay đổi nhỏ này của cô.
Anh nhìn chằm chằm Trịnh Thanh Mây khiến cô chột dạ: “Này! Cậu ăn cơm đi chứ, trên mặt tớ dính gì à?”
Hứa Định Kiên mặt dày chớp chớp mắt: “Tớ phát hiện ra có cậu ở đây tớ sẽ tiết kiệm được một đống tiền.”
“Sao lại nói vậy?”
Ánh mắt ngơ ngác của Trịnh Thanh Mây khiến đáy lòng anh mềm nhũn.
Hứa Định Kiên cưng chiều xoa đầu cô: “Thì chỉ cần nhìn cậu ăn thôi tớ cũng đã thấy no rồi.”
“Khụ! Khụ!”
Lưu Mỹ Ái ho sặc sụa, trái tim già cỗi của bà không thể chịu đựng thêm nữa.
Bà tranh thủ ăn thật nhanh rồi rời khỏi nhường chỗ cho bọn trẻ nói chuyện yêu đương.
Trước khi đi, bà còn ném cho Hứa Định Kiên một ánh mắt đầy ẩn ý.
Bà ấy vừa rời khỏi, Trịnh Thanh Mây thở phào nhẹ nhõm, ngã người ra sau tựa vào lưng ghế: “Mẹ cậu nhiệt tình quá! Làm tớ căng thẳng muốn chết.”
Hứa Định Kiên vừa gắp thức ăn vừa thản nhiên đáp: “Đó chỉ là phản ứng tâm lý bình thường thôi.”
Cô ngạc nhiên không hiểu anh có ý gì: “Là sao?”
“Thì rào cản tâm lý khi con dâu ra mắt mẹ chồng chứ sao.”
Trịnh Thanh Mây giận dữ vỗ bốp vào lưng anh: “Cậu có tin cậu nói thêm lời nào nữa tớ sẽ khâu cái miệng của cậu lại không?”
Hứa Định Kiên tuy thấy những lúc cô hung dữ thế này đáng yêu gấp trăm ngàn lần, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra sợ hãi vội mím môi gật đầu.
Nhìn anh cứ loay hoay chọc cơm trong bát, thỉnh thoảng quay sang nhìn cô muốn nói lại thôi, Trịnh Thanh Mây mất hết kiên nhẫn: “Muốn nói thì nói đi.”
Hứa Định Kiên cười như được mùa: “Tớ định nói với cậu lâu rồi nhưng giờ mới nhớ ra.
Hồi hè tớ có về thủ đô sẵn ghé thăm nhà một người quen.
Nói có khi cậu cũng không tin nhưng tớ lại thấy ảnh của cậu ở đó.”
Trịnh Thanh Mây giật mình quay phắt sang nhìn anh: “Ảnh nào?”
Hứa Định Kiên bật cười: “Nhìn cậu bất ngờ chưa kìa, lúc đó tớ cũng kinh ngạc chẳng kém gì cậu, nhưng hỏi ra mới biết đấy là ảnh hồi trẻ của vợ ông lão.
Sao trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy cơ chứ.”
Đôi tay đặt dưới gầm bàn của Trịnh Thanh Mây run rẩy: “Cậu nói thật sao?”
Anh bất đắc dĩ véo má cô: “Cậu không tin tưởng tớ vậy à?”
Trịnh Thanh Mây không chút do dự liền gật đầu chắc nịch.
Hành động này khiến Hứa Định Kiên dở khóc dở cười: “Tớ nói thật.
Hay để sau này vào thủ đô học đại học tớ dẫn cậu tới đó một lần?”
Trịnh Thanh Mây không lập tức nhận lời, đột nhiên hỏi một câu kỳ quặc: “Nhà người quen cậu có đời con cháu nào mất tích hay thất lạc không?”
Mặc dù không hiểu ý đồ của cô, nhưng anh vẫn thành thật lắc đầu: “Tớ chưa từng nghe đến chuyện này, chắc không có.”
Trịnh Thanh Mây thất vọng cụp mắt: “Thôi vậy, tớ có quen biết gì đâu đến đó chỉ thêm phiền phức.”
Hứa Định Kiên nhận ra sự lạc lõng trong giọng nói của cô: “Cậu không sao chứ?”
Cô xua tay: “Tớ thì có sao.
Mau ăn cơm đi!”
Anh nghe lời tập trung gắp đồ ăn, nhưng thỉnh thoảng đôi mắt không nghe lời vẫn lén liếc nhìn cô, lòng thầm thở dài: “Con gái thật khó hiểu! Phải làm sao? Phải làm sao?".