Chưa bao giờ Trịnh Thanh Mây tràn trề năng lượng như lúc này, hiếm khi cô tới lớp đúng giờ, thế nhưng chào đón cô lại là một lớp học trống huơ trống hoắc.
Thấy vậy, Trịnh Thanh Mây kéo người duy nhất còn sót lại trong lớp: “Cậu chạy đi đâu mà gấp vậy? Còn những người khác? Đừng nói hôm nay nghỉ học nha?”
Nữ sinh đeo mắt kính to tròn che gần nửa khuôn mặt sửng sốt nhìn đối phương như sinh vật lạ: “Cậu từ trên trời rơi xuống à? Sáng nay trường mình và trường trung học bên cạnh thi đấu cầu lông, tất nhiên mọi người phải đi cổ vũ rồi.”
Trịnh Thanh Mây ngơ ngác: “Sao tớ chẳng nghe nói gì cả?”
Nữ sinh đang vội, không kịp suy nghĩ đã dứt khoát kéo tay người bên cạnh, vừa chạy vừa nói: “Cậu không nghe là đúng rồi.

Ba bữa nay cậu có đi học đâu, tin nhắn thông báo trong nhóm cũng chẳng thèm xem.

Cậu ngầu thật đấy!”
Trịnh Thanh Mây làm như không nghe ra ý mỉa mai của đối phương, cô thậm chí còn xua tay, gãi đầu ngượng ngùng: “Cậu cứ quá khen!”
Bạn học trợn tròn mắt: “Tớ hiểu vì sao cậu luôn đứng xếp hạng cuối lớp rồi.”
“Sao vậy?”

Ngay khi Trịnh Thanh Mây tò mò hỏi lại, nữ sinh cũng hào phóng trả lời: “Vì chỗ này của cậu có vấn đề.”
Hai người lời qua tiếng lại đi đến sân thể dục lúc nào không hay.
Nhìn các bạn học xông xáo cổ vũ, Trịnh Thanh Mây không chút do dự chen vào đám đông tìm kiếm Lân Nhi.
Mãi đến 20 phút sau, Trịnh Thanh Mây mới thấy cô ấy đứng ở góc khuất, hai mắt một mực dõi theo Đinh Quang Lưu.
Lân Nhi chủ động chuẩn bị khăn lạnh và nước khoáng từ sớm.

Đôi tay siết chặt như đang bán đứng tâm trạng bồn chồn, lo lắng của cô.
Giữa sân cầu lông, Đinh Quang Lưu còn làm màu gửi nụ hôn gió cho mọi người, hưởng thụ ánh mắt mến mộ và sự nhiệt tình của các cổ động viên.
Tuy nhiên, đa số nữ sinh chẳng thèm đếm xỉa tới anh, ngược lại Hứa Định Kiên bị réo tên liên tục, mỗi một động tác của anh đều toát lên sức hút lạ thường.
Mồ hôi ướt đẫm trán, thế nhưng trong mắt anh ẩn chứa sự kiêu ngạo, háo thắng khiến nhiều người bất giác sa vào.
Ba nữ sinh đứng cạnh Trịnh Thanh Mây nhìn thấy đồng phục Thanh Tân trên người cô, không nhịn được ghé đầu sang hỏi: “Bạn gì ơi! Cho tớ hỏi nam sinh áo trắng kia tên gì, học lớp nào vậy?”
Trịnh Thanh Mây nhìn Hứa Định Kiên rồi lại quay sang nhìn người bên cạnh.

Đôi mắt lúng liếng, nở nụ cười xấu xa: “ Cậu biết tên thì làm được gì? Chi bằng tớ cho các cậu số cậu ấy.”
Ba người họ nghe vậy cười không khép được mồm: “Được vậy thì quá tốt! Cho bọn tớ xin với.”
Trịnh Thanh Mây vờ do dự: “Nhưng nếu quá dễ dàng có được các cậu sẽ không trân trọng.”
Nữ sinh nhạy bén nhất trong số đó lập tức hiểu ý: “Tớ biết rồi! Hai trăm? Cậu thấy sao?”
Trịnh Thanh Mây chậm rãi gật đầu: “Tớ đồng ý, nhưng với điều kiện mỗi người hai trăm, ba người sáu trăm.”
Cả ba trợn tròn mắt: “Sao cậu không đi cướp luôn đi!”
Cô nhún vai: “Các cậu có thể không cần, dù sao cả khối người đang chờ xin số cậu ấy.”
“Ý khoan đã!”
Sợ Trịnh Thanh Mây đổi ý, nhóm nữ sinh hốt hoảng gọi cô lại: “Bọn tớ đưa cậu một triệu, nhưng cậu phải hứa ngoài chúng tôi ra cậu không được cho người khác số cậu ấy.”
Trịnh Thanh Mây dứt khoát nhận lời không chút do dự: “Tất nhiên rồi!”

“Cậu ấy là Hứa Định Kiên, lớp 11-14.

Còn đây là số cậu ấy.”
Cô vừa nói vừa đưa đi động cho mọi người xem.
“Đang làm gì đó?”
Không rõ trận đấu kết thúc từ lúc nào, Hứa Định Kiên từ phía sau tập kích đầu Trịnh Thanh Mây, làm tóc cô rối tung rối mù như ổ quạ.
Ba nữ sinh ban đầu còn háo hức, giờ đã chuyển sang hụt hẫng, hoài nghi và giận dữ: “Các cậu? Hai người các cậu đang hẹn hò?”
Trịnh Thanh Mây bỗng có dự cảm không lành với tiền trong túi mình.

Vừa định lắc đầu, Hứa Định Kiên đã trực tiếp ấn đầu cô: “Đúng vậy!”
Đối phương nghe xong lật mặt còn nhanh hơn lật sách, tức giận mắng cô: “Đồ lừa đảo! Trả tiền lại đây!”
Trịnh Thanh Mây hết cách chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mang tiền trả lại.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Hứa Định Kiên không biết đã chết bao nhiêu lần.
Sực nhớ ra gì đó, cô quay đầu tìm kiếm khắp nơi: “Lân Nhi đâu?”
Hứa Định Kiên chỉ tay về một hướng: “Cũng may cậu không ngốc như cậu ấy.”
Lân Nhi đang đứng một bên nhìn Vũ An Miên đưa khăn và nước cho Đinh Quang Lưu.

Nụ cười chói mắt của anh ta tựa như lưỡi dao cứa rách tim cô.
Trịnh Thanh Mây đột nhiên quay sang hỏi Hứa Định Kiên: “Cậu khát không?”
Trên mặt anh hiện rõ vẻ thích thú nhưng vẫn cố vờ vịt: “Thật ra không cần phiền phức vậy đâu.”
Trịnh Thanh Mây không thèm quan tâm anh, đi một mạch tới chỗ Lân Nhi giật lấy chai nước: “Cho người đang cần nó đi.

Cậu ta không xứng!”
Lân Nhi nghe vậy hai mắt đỏ lên, vội vàng chạy đi.
Cô đưa nước cho Hứa Định Kiên, mặt anh khó chịu như ăn phải mướp đắng: “Đồ người khác không cần cậu lại đứa cho tớ? Cậu xem tớ là thùng rác đấy à?”
“Không thích thì thôi vậy.”
Trịnh Thanh Mây định rút tay về thế nhưng Hứa Định Kiên kịp thời giữ lại: “Ai nói tớ không uống?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play