Màn đêm buông xuống, ánh đèn đường vàng nhạt soi sáng lối vào khu biệt thự Warm House.
Đã nửa tiếng trôi qua, Hứa Định Kiên mím môi đứng trước cửa chính, nghe hết một màn cãi vã ầm ĩ bên trong.
Đôi mắt anh tĩnh lặng không chút gợn sóng.
Cửa mở ra, người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi, gương mặt gần như tương tự Hứa Định Kiên xuất hiện trước mắt anh.
Ông ta thoáng sửng sốt nhưng rất nhanh đã trở nên nghiêm khắc: “Bệnh của mẹ con lại tái phát.
Con đừng làm gì khiến bà ấy kích động.
Qua ba năm nữa, đăng ký vào thủ đô học.
Thời điểm này bác con đang tranh cử, chú ý hành xử cẩn thận.”
Hứa Định Kiên cong môi cười: “Con biết rồi.
Ba đi cẩn thận.”
Vừa dứt lời, anh không quan tâm đối phương rời đi khi nào, cứ thế đẩy cửa bước vào.
Đồ ăn bị hất đổ, nước canh trên bàn đọng một mảng lớn, mảnh vỡ rơi tứ tung xuống sàn nhà.
Mới đó anh còn nghe thấy tiếng mắng chửi, khóc rống của mẹ mình cứ như oán phụ chanh chua, giờ đây bà lại an tĩnh ngồi trên xô pha khác hẳn một trời một vực.
Thấy anh lại gần, Lưu Mỹ Ái cười hiền hoà dù đôi mắt còn hơi sưng đỏ: “Con về rồi à! Nói mẹ nghe đi học ở trường mới thế nào?”
Hứa Định Kiên đặt cặp sách lên xô pha, ngồi xuống ghế đối diện, tươi cười đáp: “Cũng tốt lắm.”
Nghe anh nói, Lưu Mỹ Ái hài lòng cảm thán: “Quen là tốt rồi.”
Bà đột nhiên nhìn anh chăm chú, dò xét hỏi: “Ở trường con có thích bạn nữ nào không?”
Hứa Định Kiên ngưng luôn động tác cắn dở quả táo trên tay, ho sặc sụa: “Mẹ hỏi gì vậy? Con mới đi học sáng nay.”
Phản ứng của anh làm Lưu Mỹ Ái yên tâm hơn hẳn, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ lo lắng, sốt ruột: “Con lớn rồi cũng nên yêu đương đi chứ! Sau này đỡ oán trách mẹ cấm đoán làm con lãng phí tuổi trẻ.
Hàng xóm mới của chúng ta là bạn thân thời đại học của mẹ.
Bà ấy có cô con gái vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn.
Con ngày thường nhớ chăm sóc, quan tâm con bé nhiều hơn.”
Hứa Định Kiên lập tức từ chối: “Con tạm thời không có ý định yêu đương.
Con gái rất phiền phức.”
Lưu Mỹ Ái phút trước gần gũi, dễ tính, phút sau nghe anh phản đối liền tức giận: “Mẹ không quan tâm con có muốn yêu đương hay không.
Con chỉ cần biết phải tiếp cận con bé đó bằng mọi giá, khiến nó yêu con, xem con là trời.”
Hứa Định Kiên hoài nghi thái độ của mẹ mình, chăm chú nhìn thẳng vào mắt bà: “Tại sao?”
Đáy mắt Lưu Mỹ Ái thoáng u ám nhưng biến mất rất nhanh, chỉ còn lại sự kiên quyết: “Sau này mẹ sẽ nói với con.
Giờ thì làm tốt việc mẹ giao đi đã.”
Hứa Định Kiên không chút do dự tỏ rõ thái độ: “Chuyện khác con có thể đồng ý với mẹ, riêng chuyện này thì không thể!”
Lòng Lưu Mỹ Ái chùn xuống, cảm xúc tiêu cực bất giác dâng lên, ngoài mặt vô cùng kích động và giận dữ: “Được.
Mày muốn phản tao chứ gì? Sao không đi theo thằng cha khốn khiếp của mày đi! Ở lại đây làm gì?”
Hứa Định Kiên nhận ra sự khác thường của bà vội lên tiếng trấn an: “Mẹ...”
Anh chưa nói hết, Lưu Mỹ Ái đã ngắt ngang: “Mày không cần nói thêm gì nữa.
Nếu không nghe lời thì ra ngoài sân quỳ đến khi nào nghe lời thì thôi!”
Hứa Định Kiên biết bệnh của bà đang trở nên nghiêm trọng hơn, nhưng bản thân anh cũng vô cùng bài xích yêu cầu này.
Anh im lặng bước ra khỏi nhà, quỳ xuống giữa sân.
Nền đá cứng rắn khiến đầu gối anh tê rần, nhiệt độ xung quanh hạ thấp cũng không lạnh lẽo bằng đáy lòng anh lúc này.
Ánh mắt Hứa Định Kiên quật cường nhìn cánh cửa khép chặt trước mắt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, đôi môi thiếu niên tái nhợt.
Cơn đói khiến dạ dày anh thắt lại thế nhưng bóng lưng người nào đó vẫn thẳng tắp.
Trịnh Thanh Mây trở về chứng kiến hết thảy một màn này, bước chân chợt khựng lại vài giây, rồi xem như không thấy đi lướt qua, rẽ vào căn biệt thự bên cạnh.
Đèn phòng khách sáng trưng, âm thanh lộp cộp trên cầu thang thu hút tầm mắt Trịnh Thanh Mây.
Cô máy móc chào người phụ nữ đối diện đang chỉ huy quản gia kéo va li từ trên xuống: “Mẹ, con mới về.”
Ánh mắt Triệu Thanh Thanh lạnh nhạt đảo qua cô, hờ hững lên tiếng: “Lại trốn học?”
Trịnh Thanh Mây im lặng ngầm thừa nhận.
Bà ta không giận dữ nhưng lời nói ra không hề che giấu sự chán ghét và khinh thường: “Tao không trông mong gì nhiều vào thứ đầu óc bã đậu như mày.
Ở trường làm gì thì làm đừng để giáo viên mời phụ huynh làm mất mặt tao.”
Cô cười nhạt, mặc kệ lời bà ấy nói, thản nhiên bước lên cầu thang đi về phía phòng ngủ.
Quản gia nhìn bóng lưng mảnh khảnh, đơn độc của cô chợt thấy đau lòng, nhưng phận người làm ông cũng không tiện can thiệp, nhịn không được sốt sắng hỏi thăm: “Tiểu thư đã ăn tối chưa? Để tôi làm bữa tối cho cô.”
Trịnh Thanh Mây chưa kịp lên tiếng đã nghe thấy âm thanh từ bên dưới vọng lên.
“Nó nhịn một bữa cũng không chết được.
Ông cứ mặc kệ nó.”
Khuôn mặt cô giờ đây chỉ còn sự lạnh lùng và vô cảm: “Tôi ăn ở ngoài rồi.
Bác đi ngủ sớm đi, lãi nhãi thật phiền phức.”
Quản gia cười bất đắc dĩ, rõ ràng có ý tốt muốn ông nghỉ ngơi sớm nhưng ngoài miệng lại nói thật khó nghe.
Cũng may ông hiểu tiểu thư là người khẩu phật tâm xà, lòng dạ lương thiện không như bề ngoài cô thể hiện.
Sáng hôm sau, Trịnh Thanh Mây đúng giờ đi bộ đến trường.
Ba mẹ trên danh nghĩa của cô lấy lý do dạy con khiêm tốn nên ngay cả xe đưa đón cũng không có.
Trường của Trịnh Thanh Mây có xa hay không, cô có phải dậy sớm không, đi bộ có trễ học không, có mệt không đều nằm ngoài phạm vi suy xét của họ.
Thế nhưng mới đi được vài bước, cô bất chợt dừng lại, người đêm qua còn quỳ trong sân giờ đã ngất xỉu trên nền gạch lạnh lẽo..