13 năm sau
Bên khung cửa sổ mưa phùn rơi lất phất, cơn gió lạnh thổi tung chiếc rèm trắng xóa tràn vào văn phòng giáo viên.
Góc giấy phiếu điểm bị lật lên, nhờ có cục tẩy dằn lại mới thoát khỏi cảnh ngộ rơi xuống sàn nhà.
Thiếu nữ mặc đồng phục trung học cụp mắt đứng đó, phớt lờ những lời phê bình văng vẳng bên tai.
“Trịnh Thanh Mây! Cô đã nói với em bao nhiêu lần rồi.
Đừng tưởng ba mẹ em có quyền có thế thì cô không dám nói gì.
Không môn nào đủ điểm trung bình! Lại còn thường xuyên trốn học.
Ba mẹ em ưu tú như vậy em càng phải nỗ lực để không làm mất mặt họ chứ!”
Trịnh Thanh Mây có mái tóc dài đen nhánh nửa búi nửa thả, làn da trắng hồng mịn màng.
Đôi mắt đen láy to tròn, cùng hàng mi dài cong cong tạo điểm nhấn cho khuôn mặt tinh xảo lẫn chút ngây ngô của tuổi mới lớn.
Giáo viên chủ nhiệm Trần Hạ cứ mỗi lần đối diện với gương mặt này cổ họng như nghẹn lại, thật sự không nỡ mắng.
Ban đầu, bà còn có ý định uốn nắn Trịnh Thanh Mây trở thành một học sinh đủ tiêu chuẩn.
Thế nhưng tính khí thất thường cùng hành động phản nghịch của thiếu nữ khiến Trần Hạ mệt mỏi.
Bà lắc đầu thở dài: “Em ngồi đây viết bản kiểm điểm 1000 chữ, nộp xong rồi quay lại lớp học.”
Trịnh Thanh Mây không có ý định phản bác, 5000 chữ cô còn viết qua lạ gì một bản kiểm điểm này.
Cô kéo ghế ngồi vào bàn, cắn bút suy nghĩ.
Đột nhiên, vị trí bên cạnh cô vang lên giọng nam sinh trầm ấm êm tai: “Em chào cô, em tên Hứa Định Kiên, học sinh mới chuyển tới lớp 10 – 14.”
Nghe vậy, Trịnh Thanh Mây cũng ngước mắt lên nhìn, chỉ thoáng qua vài giây cô lại cụp mắt tiếp tục đau đầu với bản kiểm điểm.
Khác với sự hờ hững của cô, Trần Hạ vô cùng phấn khởi, nhiệt tình chào đón: “ Chào em, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp 10 – 14.
Em có thể gọi cô là cô Trần.
Vừa lúc vào lớp, cô dẫn em đi làm quen với bạn học.”
Hứa Định Kiên nở nụ cười rạng rỡ, lễ phép đáp lời khiến đối phương vô cùng hài lòng.
Trần Hạ đi phía trước, theo sau là thiếu niên cao hơn mét tám, dù chỉ mặc áo sơ mi trắng quần tây đen cũng đủ hút hồn khiến người khác không nỡ rời mắt.
Hứa Định Kiên có đôi mắt hai mí rõ nét, sóng mũi cao thẳng, lúc cười lên lộ ra hai lúm đồng tiền sâu ngoáy.
Trong suốt buổi học, các nữ sinh lớp 10 – 14 còn chưa thoát khỏi ngỡ ngàng, đôi má đào đỏ ửng hiện rõ sự rung động tuổi dậy thì.
Thỉnh thoảng, vài thiếu nữ bạo gan mãi si mê ngắm nhìn dung nhan yêu nghiệt của Hứa Định Kiên, thầy giáo giảng gì trên bảng đều không nghe lọt tai.
Điều này khiến các nam sinh vô cùng chướng mắt.
Lòng thầm phỉ nhổ bọn con gái thật nông cạn.
Học đến giữa buổi, Hứa Định Kiên đột nhiên xin xuống phòng y tế vì cảm thấy đau đầu.
Giáo viên nhìn biểu hiện của anh không giống nói dối, hỏi thăm vài câu liền cho phép anh rời đi.
Ra hành lang rẽ phải là phòng y tế, thế nhưng Hứa Định Kiên đi theo hướng ngược lại vòng ra sân sau trường học.
Trường trung học Thanh Tân có lịch sử hơn 20 năm bao gồm nhiều tòa dạy học san sát nhau xếp thành hình chữ U.
Một cây cổ thụ cao lớn rợp bóng mát, chắn trước tường rào phía sau trường học, vài cành lá xanh um tùm vươn ra ngoài bức tường.
Dưới bóng cây, Hứa Định Kiên đang đi qua lại tìm kiếm gì đó.
Một vị trí ở chân tường phủ đầy cành khô và lá cây đã thu hút ánh mắt anh.
Hứa Định Kiên khom người lôi đống lá và cây khô đi.
Ánh mặt trời chói chang chiếu thẳng lên vầng trán rũ vài sợi tóc con lưa thưa của anh, làm rịn lên đó một lớp mồ hôi mỏng.
Khi phát hiện cái lỗ đủ để một học sinh trung học chui qua, Hứa Định Kiên cong môi cười, làm lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Đây không phải là nụ cười ôn hoà như mọi khi, thay vào đó là phương thức bộc lộ niềm vui sướng từ tận đáy lòng.
Trịnh Thanh Mây đã đến đây từ trước, lúc định chui lỗ chó trốn học, nghe có tiếng bước chân liền trốn ở gần đó.
Thấy người đến là bạn học sáng nay, cô thở phào nhẹ nhõm, từng bước tiến lại gần từ phía sau vỗ vai anh.
“Này! Không nghĩ tới học sinh ngoan như cậu cũng trốn học.”
Hứa Định Kiên giật mình, nghĩ đến việc có người phát hiện mình chui lỗ chó cơ thể bất giác cứng đờ, nụ cười cũng không duy trì được nữa.
Anh ấp úng hỏi: “Cậu tới đây lâu chưa?”
Trịnh Thanh Mây tuy thấy khó hiểu nhưng vẫn thành thật trả lời: “Từ lúc cậu vừa đến.”
Bùm!
Mạch máu trong cơ thể Hứa Định Kiên như muốn nổ tung, vành tai anh đỏ ửng, vội lên tiếng cứu vớt hình tượng cho mình: “Cậu đừng nghĩ nhiều, người như tớ không bao giờ chui lỗ chó.
Tớ chỉ đang xem có điểm tựa để nhảy qua tường không thôi.”
Trịnh Thanh Mây như hiểu ra gì đó, cô nhịn cười khiến mặt đỏ bừng, vờ nghiêm túc lên tiếng: “Tớ đâu có nghĩ cậu chui lỗ chó.”
Hứa Định Kiên luôn cố gắng duy trì hình tượng hoàn mỹ trong mắt mọi người, giờ lại bị thiếu nữ trước mắt chứng kiến toàn bộ hành vi ấu trĩ của mình, anh thẹn quá hoá giận bất giác cao giọng: “Cậu làm gì làm đi, còn đứng đây làm gì!”
Trịnh Thanh Mây vốn cho rằng tính cách của mình đã tệ hại nhất, giờ lại gặp người còn cao hơn một bậc.
Cô không phải kiểu người khoan dung độ lượng, bị quát lớn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, trước khi rời đi cũng muốn đáp trả vài lời cho hả giận: “Được thôi! Trước khi đi tớ có lòng tốt nhắc cậu vài câu, tường cao bốn mét cứ từ từ mà nhảy đi nha, bạn học Spiderman!”
Điệu bộ cợt nhã của cô khiến Hứa Định Kiên tức điên nhưng chẳng làm gì được, trơ mắt nhìn đối phương phút trước nói năng hùng hồn, phút sau thong thả khom người chui lỗ chó trốn học..