Tay Hoắc Lễ Minh run run nhẹ, thuốc thì vẫn chưa châm.
Đồng Tư Niên sợ anh hiểu lầm bèn giải thích: “Tính tình em gái tôi từ nhỏ đã như vậy rồi. Cậu thấy em ấy dịu dàng ít nói nhưng thật ra luôn có sáng kiến của riêng mình.”
Đã ghét bỏ anh rồi thì có thể có sáng kiến gì nữa sao?
Không phải do già mà là vì xấu xí.
Hoắc Lễ Minh không tự rước lấy nhục nữa. Anh cất điếu thuốc vào hộp, cảm thấy nực cười.
__
Lúc Đồng Tư Niên về nhà, Đồng Tân đang uống nước trong phòng bếp.
Hôm nay cả Tân Diễm và Đồng Thừa Vọng đều ở nhà, thấy anh về thì quan tâm hỏi: “Nghe Tân Tân bảo xe bị hư à, ba con đang chuẩn bị ra đó đấy.”
“Không sao ạ, hàng xóm mới đã sửa giúp xong cả rồi.” Đồng Tư Niên thay dép rồi vừa xoa gáy vừa đi vào phòng khách.
“Cậu chàng này cũng nhiệt tình nhỉ.” Tân Diễm đứng dậy, “Đúng lúc trường ba con có gửi hai thùng dưa lưới này, con mang mấy quả sang cho cậu ấy đi. Dù sao cũng phải cảm ơn người ta một tiếng chứ.”
Đồng Tư Niên quay đầu nói vọng vào phòng bếp: “Con còn phải trả lời mail nữa, Tân Tân, em đi giúp anh đi.”
Đồng Tân lê chầm chậm, rất lưỡng lự.
Đồng Tư Niên gói hai quả dưa xong, nói ẩn ý: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong được, em phải biết lễ phép biết không.”
Đồng Tân đấu tranh một lúc, cuối cùng vẫn phải cầm lấy.
Hoắc Lễ Minh về đến nhà thì cởi áo khoác ra, bên trong chỉ mặc một chiếc áo phông đen tay ngắn. Từ nhỏ anh đã không sợ lạnh, có một năm anh chạy đến Hắc Long Giang (sông Amur) huyện Mạc Hà chơi cũng chỉ độc mỗi chiếc áo tay ngắn và thêm áo khoác ngoài thôi. Dù cóng đến mức nước mũi đóng thành băng thì anh vẫn một hai không mặc thêm quần áo.
Lúc đang chuẩn bị đi tắm bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa. Hoắc Lễ Minh mở cửa ra thì thấy Đồng Tân nhỏ bé với khuôn mặt anh dũng như sắp hi sinh, sau đó cô đưa chiếc túi nilon đến và nói: “Cho anh này.”
Hoắc Lễ Minh nhìn xuống, nhưng không đưa tay nhận lấy.
Sau khoảng ba đến năm giây im lặng cầm cự, Đồng Tân đột nhiên nói lớn tiếng: “Là dưa vàng đó!!”
Hoắc Lễ Minh kêu “ối” một tiếng, cau mày bảo: “Dọa tôi giật cả mình.”
“Em còn tưởng anh không nghe thấy.” Đồng Tân duỗi tay đến gần hơn, còn cố ý nhấn mạnh: “Anh em bảo em đến đưa cho anh đấy.”
—– Ý muốn nói là không phải em đưa đâu.
“Anh cầm lấy đi.” Đồng Tân mất kiên nhẫn thúc giục.
Hoắc Lễ Minh đứng thẳng người nhưng bả vai lại thả lỏng vô cùng lười biếng, dáng vẻ trông ngả ngớn hết sức. Anh đáp tiếng “ừ” nhạt, “Không cần.”
Đồng Tân hết cách luôn.
“Tôi chưa tắm, không sạch sẽ đâu, trên tay có vi khuẩn nữa.”
“….”
“Nó sẽ lây cho em, và em sẽ chết đấy.”
“….”
Đồng Tân đã hiểu, anh đang cố ý nói mát mình chứ gì.
Hoắc Lễ Minh khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày nhìn cô.
Đồng Tân gật đầu mạnh, sau đó cất giọng bình tĩnh y hệt anh: “Lần sau em sẽ bảo anh em đưa dưa vàng cho anh. Anh ấy là bác sĩ nên có rất nhiều nước khử trùng.”
Im lặng một lúc, Đồng Tân lại nhẹ giọng nói tiếp: “Anh bẩn quá đi mất.”
Đồng Tân oán giận xong xuôi thì nhét túi dưa vào trong lòng anh rồi xoay người chạy mất.
Hoắc Lễ Minh cảm thấy buồn cười, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô biến mất bên ngoài sân.
Ngày hôm sau lúc Đồng Tân thức dậy thì nhìn thấy hai hộp cherry và hai giỏ dâu tây trắng trên sàn phòng khách. Cô rất thích ăn hai loại quả này, bèn ngồi xổm dưới đất vui vẻ hỏi: “Mẹ, mới sáng sớm mẹ đã đi mua trái cây rồi ạ?”
Tân Diễm đang làm bữa sáng trong phòng bếp cất giọng đáp: “Là Tiểu Hoắc đưa đó.”
Vừa nghe thấy chữ “Hoắc” là Đồng Tân lập tức thả quả dâu lớn trong tay vào giỏ lại theo bản năng.
“Cậu ấy còn chẳng có ý định gõ cửa cơ, chỉ để ở trước nhà rồi đi mất. Đúng lúc mẹ nhìn thấy nên gọi lại. Cậu ấy bảo sợ làm phiền nhà ta nghỉ ngơi, người trẻ trung cao ráo nhưng tính cách rất tốt, biết lễ phép nữa.”
“Sao anh ta lại cho nhà mình trái cây ạ?”
“Nói là đáp lễ ấy mà.” Tân Diễm vừa bưng đồ ăn sáng ra vừa nói: “Còn cố ý dặn dò mẹ là đã rửa sạch sẽ rồi, cứ yên tâm mà ăn, không bẩn, không bệnh truyền nhiễm. Thằng bé này cũng có khiếu hài hước lắm.”
Đây là lời bóng gió chỉ anh và cô hiểu thôi.
Đồng Tân thở dài, người hàng xóm mới này thù dai thật.
Tuần tới sẽ phải thi tháng nên trạng thái học tập của mọi người trong mấy ngày nay rất khẩn trương và căng thẳng.
Đồng Tân học ban tự nhiên, đã làm đề đến mức thành thạo. Sau khi làm xong tờ bài thi hóa học cuối cùng, cô quay đầu thì thấy vị trí bên mé phải phía sau mình vẫn trống không.
“Tiết Tiểu Uyển thật sự không đến học à?” Đồng Tân nhỏ giọng hỏi.
“Cậu ấy thôi học thật rồi, tuần tới sẽ đến làm thủ tục.” Cúc Niên Niên chau mày lo lắng nhìn bài thi, cầu cứu cô: “Tân Tân, cậu cho tớ chép chút đi mà.”
“Cậu chép của Dương Ánh Minh đi, mấy bước giải của tớ cặn kẽ quá, cậu không chép xong trước giờ tan học được đâu.”
“Chữ của Dương Ánh Minh y như chó bới vậy đó.”
Dương Ánh Minh nghe lời này thì lập tức xù lông: “Ai là chó hả?”
Cúc Niên Niên lè lưỡi với cậu ta, “Gâu gâu.”
Những tiếng nói chuyện lải nhải liên miên lại bắt đầu vang lên.
Đồng Tân đã quen với chuyện này, chỉ bình tĩnh thu dọn cặp sách. Giữa chừng cô có dừng tay một lát và quay đầu nhìn chỗ ngồi của Tiết Tiểu Uyển.
Hôm nay sau khi tan học, học sinh chờ mãi vẫn không thấy chiếc xe buýt nào. Nghe đâu là phía trước có tai nạn nghiêm trọng xảy ra nên không biết sẽ kẹt xe đến lúc nào.
Đồng Tân dứt khoát đi bộ về nhà, đường mòn cũng khá tốt, ngắn hơn một phần ba quãng so với đường lớn. Vì xe cộ đang kẹt cứng tại nơi xảy ra tai nạn nên lượng người và xe ở đường mòn rất ít. Giữa đoạn đường có hai con hẻm nhỏ phân nhánh dẫn ra ngoài, lúc Đồng Tân đi ngang qua có nghe một giọng nam văng vẳng. Song cô cũng chẳng suy nghĩ nhiều mà tiếp tục đi ngang lướt qua, cho đến khi nghe một giọng nói quen tai nhỏ lí nhí.
“Tôi không có tiền.” Tiếng nói chuyện rất nhỏ, nghe vô cùng hèn mọn.
Đồng Tân bỗng dưng khựng bước chân một lúc, sau đó đi vòng về và quay đầu nhìn vào nơi sâu trong con hẻm ấy.
Ba nam sinh vây quanh một cô gái, họ không mặc đồng phục. Tuy còn trẻ tuổi nhưng khí chất lại chẳng giống học sinh chút nào. Đồng Tân hoàn toàn không nhìn lầm, người bị vây lại chính là Tiết Tiểu Uyển sắp thôi học.
Một nam sinh trong đó nói với giọng quái gở: “Anh mày mượn tiền khắp nơi không chịu trả nên tụi tao chỉ có thể đến tìm mày thôi. Ai bảo mày là em gái nó chứ.”
“Anh mày ở bên ngoài luôn điền tên người cam đoan là mày đấy.” Một tên hung hãn khác tiếp lời: “Không có tiền à? Thế thì bán mày đi.”
Tiết Tiểu Uyển run rẩy rụt bả vai lại, nhưng trên mặt là vẻ chết lặng, một chữ cũng chẳng thể thốt ra được.
“Con câm thối tha này.” Nam sinh mập mạp nhất chợt giơ tay lên.
Tiết Tiểu Uyển bảo vệ mặt mình theo bản năng. Thế nhưng bàn tay ấy lại buông xuống, chúng chỉ cố ý dọa cô sợ thôi, theo đó là những tiếng cười đùa vang lên.
Tên mập lại nâng cao tay, Tiểu Tiểu Uyên nghiêng đầu đi theo phản xạ.
“Hahahaha, có sợ không nào?” Bọn chúng trêu đùa rất ác ý.
Hành động này lặp lại đến lần thứ tư thì Tiết Tiểu Uyển không tránh nữa, rồi “bốp” một tiếng, một bạt tai lên mặt cô bạn. Cô ấy vốn đã gầy đét, lần này bị đánh bất ngờ không kịp né nên trực tiếp ngồi bệt xuống mặt đất.
“Con nợ không biết xấu hổ.” Tên mập phun nước bọt, sau đó nhấc chân muốn đạp cô ấy.
Đồng Tân kích động trước cảnh tượng này, cơn giận dữ lập tức xông thẳng lên ngực. Cô lao đến, lớn tiếng mắng: “Dừng tay lại!”
Tuy giọng nói mềm mại nhưng khí thế lại khiến người ta ngạc nhiên, đúng là làm ba tên kia giật hết cả mình. Nhưng vừa nhìn thấy người hét là một nữ sinh thì chúng lại ra oai.
“Thiếu nợ thì phải trả tiền, đây là lẽ bất di bất dịch. Mau đi đi, đừng có xen vào chuyện của người khác.”
Bước chân của Đồng Tân rất chắc chắn, đôi mắt sáng ngời sắc bén, “Cậu ấy là trẻ chưa thành niên, cam kết gì đó hoàn toàn vô hiệu. Hơn nữa người nợ tiền là anh trai cậu ấy, chẳng liên quan gì đến cậu ấy cả.”
“Con mẹ nó, mày chán sống rồi có đúng không!” Tên mập nổi trận lôi đình, vừa xoắn ống tay áo vừa sải bước về phía cô.
Đồng Tân đứng ngay thẳng tại đó, quơ quơ điện thoại bảo: “Tôi đã báo cảnh sát, ngoài ra cũng đã quay lại cảnh mấy người đánh cậu ấy vừa nãy rồi.”
Quả nhiên ba chữ báo cảnh sát rất có sức uy hiếp. Cách đây 50 mét đúng là có một sở cảnh sát, ba người kia trố mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn chột dạ lùi bước. Lúc đi ngang qua, tên mập liếc nhìn đồng phục của Đồng Tân rồi lạnh lùng cười nói: “Sứ giả chính nghĩa đúng không, mày chờ đó cho tao.”
Sau khi bọn chúng đi mất, Tiết Tiểu Uyển ngồi dưới đất cũng cúi đầu rơi nước mắt, nhưng cô bạn vẫn cắn chặt răng không phát ra một tiếng nào cả.
Hồi lâu sau trong tầm mắt bỗng xuất hiện một đôi ủng đi tuyết màu nhạt và một bọc khăn giấy. Giọng nói bình tĩnh của Đồng Tân phát ra: “Lau đi, sẽ đỡ nhem nhuốc hơn đó.”
Tiết Tiểu Uyển ngẩng đầu lên nhưng chỉ thấy bóng lưng dần biến mất ở đầu hẻm của Đồng Tân.
Đến tiểu khu thì Đồng Tân đi không nổi nữa. Chân mềm nhũn, hai đầu gối cũng phát run, cô đành phải dừng lại vịn vào lan can và đứng chờ một lúc lâu. Khi ấy không cảm thấy gì nhưng bây giờ trên lưng cô vẫn đang ướt đẫm lớp mồ hôi lạnh.
Đồng Tân sờ sờ khuôn mặt nóng hổi của mình.
Bấy giờ đây cô mới cảm thấy hơi kinh hoàng khi nghĩ đến cảnh vừa rồi.
Trong lúc đang đắm chìm thì có giọng nói vang lên sau lưng: “Đi không nổi à?”
Đồng Tân chợt quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt như cười như không và sự trêu chọc chẳng chút e dè trong mắt của Hoắc Lễ Minh.
Đồng Tân vô thức đứng thẳng người lại, im lặng không đáp, trên mặt hiện rõ vẻ lạnh nhạt “anh đừng xen vào việc của người khác”. Hoắc Lễ Minh mới từ ngoài về, đúng lúc nhìn thấy dáng vẻ này của cô nên muốn trêu chọc mấy câu: “Sao đây? Mặt đỏ bừng thế này là vừa mới đánh nhau với người ta hở?”
Đồng Tân: “….”
Đoán đúng sáu bảy phần rồi đấy. Mặt cô càng nóng hơn, nhanh chân rời đi, không thèm để ý đến anh.
Hoắc Lễ Minh đã quen với tính tình của cô nhóc nhà hàng xóm này nên chỉ cười ha hả. Đột nhiên nhớ mình quên mua thuốc lá, bèn đi ra khỏi tiểu khu lần nữa.
Sau khi mua thuốc xong và đi ra khỏi siêu thị thì anh thấy ba chàng trai ngồi ở cửa.
“Con nhỏ chết tiệt kia ở đây sao?”
“Không sai được đâu, tao đã đi theo nó, còn thấy nó đi vào mà.”
“Được, hôm nào tóm nó hù dọa một chút để nó thôi cái thói xen vào việc của người khác đi.”
Hoắc Lễ Minh nghe vậy chợt dừng bước.
Anh xoay người, ánh mắt sắc bén dòm tên mập trong đám đó.
Tuy ba người này không quá lớn tuổi nhưng dù gì anh đã làm côn đồ lâu như vậy nên cũng có năng lực phân biệt. Cái ấy gọi là tính khí hợp nhau, ví dụ như người đàn ông trước mắt này, khí chất của gã đã nói rõ —– Họ là người cùng hội.
Hoắc Lễ Minh quá quen thuộc với mấy thứ này. Anh nhạy bén và có kinh nghiệm nên lập tức liên tưởng đến Đồng Tân theo bản năng, thậm chí sau đó còn không hề do dự mà khẳng định luôn trực giác của mình luôn.
Hoắc Lễ Minh bày ra khuôn mặt tươi cười, miệng nam mô mà bụng bồ dao găm, còn phải là cái kiểu dao được mài sắc bén nữa kìa. Anh đi đến, thân thiện đưa cho mỗi người một điếu thuốc rồi cất giọng nhẹ nhàng tán gẫu chung: “Người anh em, cô nhóc kia chọc gì cậu à?”
Sắc mặt của ba người kia đều không tốt khi có một người đi đường chẳng hiểu từ đâu đột nhiên nhảy ra. Một tên trong đó mất kiên nhẫn, giễu cợt hỏi: “Làm sao, nó là người của mày à?”
Hoắc Lễ Minh chỉ im lặng mỉm cười, đuôi mắt hơi xếch lên hệt như đuôi chim yến vào tháng ba mùa xuân.
Ba người nọ nghĩ thầm, mẹ nó, đây là họ đá trúng tấm sắt thật [1] hay lại gặp phải một tên điên thích xen vào việc của người khác nữa đây?
[1] Gốc là “đá vào thiết bản” (踢到铁板): đánh người khác nhưng bị người ta đánh lại.
Một giây tiếp theo, Hoắc Lễ Minh đã chọn câu trả lời giúp họ —-
Nhiệt độ trong đôi mắt anh giảm thấp, tuy nụ cười vẫn hiện hữu trên mặt nhưng ánh mắt lại trở nên hung ác, chậm rãi cất tiếng: “Ừ, người của tôi, rất cưng là đằng khác kìa.”
__
Còn bốn ngày nữa là đến kì thi tháng, nhưng mấy ngày gần đây Đồng Tân phát hiện một điều không đúng lắm. Không biết có phải cô suy nghĩ nhiều không nhưng vào thời gian tan học trong ba ngày liên tiếp này, cô đều vô tình gặp Hoắc Lễ Minh.
Trên đường đi học cũng đúng lúc anh đi ra ngoài, tuy không chào hỏi, đường ai nấy đi nhưng cả hai đều đến trạm xe buýt. Trên đường tan học về nhà, khi xuống xe buýt thì cô lại đụng phải Hoắc Lễ Minh tình cờ đi ngang qua.
Dĩ nhiên đa số thời điểm anh không hề phát hiện ra cô mà chỉ đi cùng đoạn đường. Thỉnh thoảng sẽ có một lần đối mắt với nhau nhưng anh cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Và cũng vào lúc này, Đồng Tân mới phát hiện thật ra thì khi người hàng xóm mới này một thân một mình trông khí chất anh rất cô đơn lạnh lẽo.
Ngày hôm nay, Đồng Tân vừa vào phòng học thì Cúc Niên Niên đã kéo cô đến với vẻ hoảng hốt sợ sệt, “Chuyện nghiêm trọng như vậy sao cậu không nói cho tớ biết hả?!”
Đồng Tân khó hiểu: “Cái gì cơ?”
“Có phải cậu gây hấn với người khác không?”
Đầu óc Đồng Tân như tạm ngừng, thật sự không hiểu chuyện gì.
Cúc Niên Niên gấp gáp đến độ giậm chân: “Thì là Tiết Tiểu Uyển đấy, cậu ra mặt thay cậu ta à?”
Cuối cùng Đồng Tân cũng biết cô ấy đang nói về chuyện gì. Thực tế thì cô không cảm thấy như vậy đáng để gọi là ra mặt gì cả, cùng lắm chỉ xem như một lần gặp chuyện bất bình trên đường mà thôi.
“Cậu còn bình tĩnh như vậy nữa! Cậu có biết nhóm người kia là ai không? Họ đều là côn đồ, là cái kiểu cầm dao chém người đấy. Nghe nói chúng đã sớm lên kế hoạch dạy cho cậu một bài học á. May mắn là sau đó chúng lại bảo không tìm cậu nữa.” Cúc Niên Niên còn chưa bình tĩnh lại, vừa vỗ ngực vừa nói: “Tân Tân à, gan cậu lớn quá.”
Đồng Tân trầm mặc, bỗng cắt ngang lời cô: “Không tìm tớ nữa hả?”
“Đúng vậy, vận may của cậu tốt quá đi.” Cúc Niên Niên tiếp lời: “Gần đây cậu vẫn nên chú ý hơn nha, tan học đi cùng nhau cho chắc.”
Đồng Tân không nghe lọt những câu tiếp theo nữa mà trong đầu bất chợt nhớ đến bóng dáng Hoắc Lễ Minh.
Trực giác thiếu nữ là một sự chuẩn xác phi logic.
Sẩm tối lúc chỉ còn hai trạm nữa là xe buýt đến tiểu khu, Đồng Tân lại nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng. Sau khi xuống xe, không ngoài dự đoán, cô tiếp tục “vô tình gặp gỡ” hàng xóm mới.
Anh đút hai tay trong túi quần, hàng lông mày rậm khiến đôi mắt anh sáng ngời và chính trực hơn. Vì không mặc áo cao cổ nên yết hầu ở cổ lộ rõ bên ngoài, nối với hàm dưới tạo thành một đường vòng cung tuyệt đẹp.
Dáng vẻ anh không lưu manh như trước nữa mà trở nên nghiêm túc hẳn, toát lên sự lạnh lùng thu hút người ta nhìn lâu thêm chút.
Lúc đi ngang qua nhau, Đồng Tân bất ngờ lên tiếng: “Chuyện đó……”
Hoắc Lễ Minh quay đầu nhìn cô, nụ cười nở rộ dần xua tan sự lạnh lùng và vẫn là giọng nói nhạo báng trước sau như một của anh: “Hiếm hoi quá ta, còn chủ động bắt chuyện với tôi cơ đấy.”
Đồng Tân giật giật khóe miệng, nói thẳng: “Cảm ơn anh.”
Hoắc Lễ Minh ngơ ngác, bình tĩnh hỏi lại: “Cảm ơn tôi cái gì?”
Đồng Tân nói: “Cảm ơn anh đã làm vệ sĩ cho em đó.” Suy nghĩ một hồi, cô lại nhanh chóng bổ sung: “Nhưng em không có tiền để trả lương cho anh đâu.”
Hiển nhiên Hoắc Lễ Minh cũng bó tay hết cách, “Không thể nói dễ nghe chút à.”
Đồng Tân gãi gãi chóp mũi, cúi thấp đầu đáp: “Dù sao cũng cảm ơn anh nhiều.”
Mặt trời mọc đằng Tây rồi, lần đầu tiên cô mèo con nhỏ bướng bỉnh chủ động lấy lòng người khác đó nhen.
Hoắc Lễ Minh bỗng nhiên cười một tiếng, lông mày nhướn cao, “Cảm ơn thế thì có lợi ích gì không?”
Đồng Tân ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc.
“Thứ bảy làm xong hết bài tập đi.” Hoắc Lễ Minh nói: “Chủ nhật đi dán tờ rơi với tôi.”
“….” Tuy không biết rõ anh định gài bẫy gì mình nhưng bằng trực giác của bản thân, Đồng Tân vẫn từ chối: “Vi phạm quy định, làm xấu thành phố, sẽ bị quản lý thành phố bắt đó.”
Hoắc Lễ Minh kéo dài âm cuối, tăng thêm chút vô lại thiếu đứng đắn trong giọng điệu như lẽ đương nhiên của anh: “Vậy nên mới bảo em đi cùng.” —– “Tôi chạy nhanh hơn em, chắc chắn họ sẽ không bắt được tôi.”
Đồng Tân: “….”
Thật sự, cảm ơn anh ha.
__
Lời tác giả:
Nói một chút hen, câu nói “Ừ, là người của tôi, rất cưng là đằng khác kìa.” Trong truyện phải kết hợp với tình cảnh, chỉ là muốn hù dọa cái đám cặn bã kia thôi. Trong giai đoạn này không có bất kì tình cảm phức tạp hay suy nghĩ không an phận gì cả.