Đồng Tân bấm vào đầu ngón tay mình một cái để cảnh cáo bản thân không được suy nghĩ nhiều.
Trong phòng giờ đây chỉ có mình Trình Tự là người đàn ông hơi hơi bình thường nhất, “Tôi thấy hai người đều mắc chứng ức tưởng [1] hết rồi. Tiểu Hoắc gia thì thôi cũng được đi, nhưng còn Chu Gia Chính cậu đấy, chẳng biết soi mình trong gương gì cả. Một người bán lẩu như cậu có tư cách gì mà ảo tưởng.”
[1] Chứng ức tưởng (臆想症): có triệu chứng là tính cách thay đổi, cảm xúc thay đổi thất thường, khó tập trung, hành vi thay đổi, trở nên mẫn cảm đa nghi cùng với các triệu chứng thần kinh khác như suy giảm trí nhớ, khó tập trung, mệt mỏi đau đầu, mất ngủ, năng lực công tác học tập suy giảm.
Dứt lời, Trình Tự còn đưa tay vỗ vỗ vào mặt anh ấy, “Ây dà, dầu mỡ phát ngấy.”
Chu Gia Chính: “…..?”
Nỗi khổ lòng của người bán lẩu.
Hoắc Lễ Minh lái xe đưa Đồng Tân về trường, suốt đường đi hai người không nói lời nào. Thời điểm chờ đèn đỏ, Hoắc Lễ Minh đặt tay trên bệ cửa sổ xe, ngón tay nhẹ nhàng gõ nhịp như có như không. Lúc sắp đến nơi, Đồng Tân lặng lẽ nhét chiếc túi xách kia vào dưới gầm ghế, không nhận quà của anh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT