Chu Gia Chính vô cùng nhiệt tình, nhanh nhẹn kê một bàn cạnh cửa sổ, tự mình gọi món rồi tự mang thức ăn lên, “Đây là bếp nấu lẩu không khói độc quyền, yên tâm nhá, có ăn lâu cũng không bị ám mùi lẩu đâu. Này, bạn học, em nhất định phải nếm thử món óc heo này, nuôi dưỡng tại nông trại, mỗi con heo chỉ có một bộ óc thôi.”
Hoắc Lễ Minh lườm anh ta, bảo: “Nếu không thì sao, muốn có mấy bộ óc hả?”
Chu Gia Chính sờ gày, cười thật thà. Vì trước tiệm quá bận bịu nên anh không thể ở đây quá lâu, bèn nói: “Bạn học cứ ăn thoải mái nhé, muốn ăn gì thì gọi đó, anh mời khách.”
Hoắc Lễ Minh chế nhạo: “Hiếm khi thấy cậu hào phóng vậy đấy.”
“Không hiếm khi.” Chu Gia Chính vỗ vai anh một cái, “Tôi nói thật, người anh này của cậu sẽ mời khách mà.”
Lời thô tục đã đến bên mép nhưng nghĩ đến Đồng Tân đang có mặt ở đây nên lại tỉnh bơ nuốt ngược xuống.
Đây là lần đầu tiên Đồng Tân thấy bạn của Hoắc Lễ Minh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play