Gặp Lại Được Người

Phần 3


1 năm


5.

Giang Tự Triệt người này chính là một tên yêu tinh.

Tôi lê lết cơ thể vừa mệt vừa đói xuống phòng bếp tìm đồ ăn, bên ngoài trời sắp tối rồi.

Tôi nhìn đống nguyên liệu trước mặt, trong lòng đang nghĩ làm sao để biến nó thành món ăn đây?
Ngay lúc đó, Giang Tự Triệt ôm lấy eo tôi từ phía sau, gác cằm lên gáy tôi, hơi thở ấm nóng kéo theo từng trận tê dại.

“Noãn Noãn, em vẫn đói sao?”

Nghe thấy giọng nói đầy mê hoặc của Giang Tự Triệt, tôi đột nhiên cảm thấy đầu choáng chân run, vội vàng bám vào tường mới đứng vững, bộ dáng liễu yếu trước gió.

“Em ra sô pha ngồi đợi, muốn ăn gì anh nấu cho.”

Tôi gật đầu, vui vẻ hứng khởi nói tên mấy món liền.

Giang Tự Triệt nhíu mày, hiển nhiên là đang cảm thấy ăn mấy đón đó không bằng ăn thứ khác. Vậy nên tôi chỉ nói hai món, sau đó quay ngươi ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi đợi bón cơm.

Trước khi đi còn nhón chân hôn lên mặt anh ấy một cái.
_______

Ngày hôm sau đến công ty.

Mấy đồng nghiệp nhiều chuyện lần trước kéo tôi lại, gấp gáp hỏi chuyện.

“Mọi người còn tưởng em bị sếp đuổi việc rồi cơ?”

Tôi nhíu mày, ánh mắt hoang mang không hiểu chuyện gì…

“Nghe nói em lái xe điện đến nhà hàng cao cấp đón sếp sau khi xa giao, hại anh ấy cực kỳ mất mặt, thấy em hai ngày không đến công ty, liền nghĩ em bị đuổi việc rồi cơ chứ!”

“Đúng vậy, với tính khí của Giang tổng, sao em dỗ được anh ấy vậy? Phải trả giá đắt lắm đúng không?”

Ánh mắt tôi quét qua mọi người, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt.

Cái giá phải trả… hình như là lớn thật…

Đến bây giờ chân tôi vẫn còn đau xót…

“Em không biết, Giang tổng cho em nghỉ hai ngày, những cái khác đều không nhắc tới…”

Mọi người nghi hoặc nhìn tôi, nhưng đang trong thời gian làm việc nên cũng không dám tụ tập quá lâu, liền nói đợi đi ăn cơm trưa lại nói tiếp.

Tôi gật đầu, thả chậm bước chân về phía phòng làm việc.

Người đàn ông nghiêm túc làm việc, đẹp trai quá!

Tôi chống cằm, mắt phát sáng nhìn chằm chằm Giang Tự Triệt đang cúi đầu làm việc, đột nhiên cảm thấy hổ thẹn với tiền lương hàng tháng của chức thư ký này.

Vậy nên tôi đứng dậy pha cho anh ấy một cốc cà phê rồi mang qua đó, Giang Tự Triệt tháo kính, xoa xoa huyệt thái dương, sau đó kéo người đang đứng bên cạnh là tôi vào lòng.

Tôi giật mình suýt chút nữa kinh hô, trừng mắt nhìn Giang Tự Triệt, anh ấy ra vẻ tiểu nhân đắc chí, sau đó sát lại gần hôn mặt tôi một cái.

“Đây là phòng làm việc, người ra người vào, anh mau bỏ ra…”

Tôi cảnh giác nhìn ngoài cửa, sợ rằng giây tiếp theo bị ai đó phát hiện, như thế không phải sẽ xấu hổ chết à.

“Em là vợ của anh, em sợ gì chứ?”

Giang Tự Triệt không thả ra, cầm tay tôi ôm chặt hơn.

“Nhưng bọn họ không biết em là vợ anh, em còn đang mong người ta kể chuyện cho em hóng hớt cùng nữa kìa…”

“Hoá ra người phụ nữ khác rồi người mẫu gì đó, đều là bọn họ lén lút nói chuyện riêng với em đúng không?”

Giang Tự Triệt vẻ mặt bừng tỉnh nhìn tôi, phát hiện bản thân lỡ miệng, tôi vôi vàng lắc đầu vùng vẫy đứng dậy thoát khỏi vòng tay anh ấy.

Đến giờ ăn cơm, Giang Tự Triệt vẫn như cũ vùi đầu trong công việc, mấy đồng nghiệp kia ở ngoài nhìn tôi đá mắt vài cái, tôi lại cứ chậm chạp không dám mở miệng.

“Không phải em muốn đi hóng chuyện sao? Ăn xong mang cho anh thêm một phần nữa!”

Anh ấy ngẩng đầu nhìn tôi, suy nghĩ của bản thân bị anh ấy vạch trần tại chỗ, tôi cũng không cảm thấy ngại ngùng chút nào, gật gật đầu tung tăng cầm điện thoại đi ra ngoài.

Đến lúc gần tan làm, Giang Tự Triệt đột nhiên xuất hiện.

“Đi thôi Noãn Noãn, về nhà thôi!”

Mười mấy cặp mắt đồng loạt nhìn về phía mình, tôi nhất thời cảm thấy lưng nóng bỏng, cứng ngắc quay người nhìn về phía Giang Tự Triệt, tôi cảm thấy anh ấy đang cố ý.

“Ý của Giang tổng là, thuận đường đưa tôi về nhà…”

Gần như tôi nghe thấy tiếng mọi người thở phảo một hơi, tôi cười hihi đi ra khỏi phòng làm việc, lúc đi ngang qua Giang Tự Triệt còn không quên lườm anh ấy một cái thật tàn ác.

Tôi không muốn trong mấy năm nhân sinh bị người ta dị nghị đâu…

6.

Một thời gian sau, công ty rổ chức liên hoan.

Theo lý mà nói những trường hợp này, ông chủ lớn không cần phải tham gia.

Nhưng lần này Giang Tự Triệt lại chi lớn, bao một gian phòng tại nhà hàng cao cấp, mọi người ngạc nhiên không thôi.

Phải biết rằng những chỗ như này không phải cứ có tiền là đặt được, mà còn cần là khách VIP đặt trước.

Giang tổng ra tay hào phóng, nhưng ở trong nhóm lại nói là:

[Đây là bà chủ Giang đặc biệt căn dặn, mọi người dạo này vất vả rồi.]

Trong nhóm chat bùng nổ, đều đang đoán xem bà chủ Giang rốt cuộc là thần thánh phương nào, vậy mà lại có thể khiến ông chủ Giang vẫn luôn lạnh lùng, keo kiệt thay đổi tính tình.

Tôi trốn ở một bên âm thầm phát run, ánh mắt Giang Tự Triệt nán lại trên người tôi, tôi cầm ly rượu trong tay không hề biết gì.

“Nào, mọi người cùng nhau uống một ly.”

“Rượu của Noãn Noãn tôi uống thay cô ấy, dù sao lát nữa cô ấy còn phải lái xe điện đưa tôi về nhà.”

Mội người cười ngả nghiêng, người xấu hổ muốn đội quần chỉ có một mình tôi.

Tôi hoá bi thương thành sức mạnh, ra sức ăn mấy món mỹ vị nhân gian hiếm khi có được.

“Đừng ăn no quá, tối về bị đau bụng đó.”

Vừa nhét vào miệng hai miếng thịt viên, tôi quay đầu nhìn Giang Tự Triệt, còn không phải đều tại anh sao.

“Hahaha, Noãn Noãn, sao em lại đáng yêu như thế, nhìn giống con hamster vậy…”

Đồng nghiệp nam trong công ty chọc chọc cái má tròn tròn của tôi, sau đó haha cười lớn.

Không cần quay đầu lại, tôi cũng có thể cảm nhận được không khí xung quanh hạ thấp xuống rõ rệt, từ đó có thể thấy được mặt Giang Tự Triệt đang đen đến mức nào rồi.

“Noãn Noãn của chúng ta vốn dĩ là một mỹ nữ, hơn nữa vẫn còn đang độc thân!”

Quần chúng anh một câu tôi một câu, câu chuyện càng lúc càng đi xa không khống chế nổi, vì bảo đảm an toàn, tôi vội vàng nói Giang tổng uống say rồi, nhanh chóng kéo anh ấy đi thanh toán.

Dưới ánh mắt của mọi người, bình dấm chua Giang Tự Triệt này mà bùng phát thì tôi không kiểm soát nổi đâu.

Vừa đến biệt thự.

Giang Tự Triệt liền cúi người khênh tôi đi vào phòng ngủ, tôi ở trên vai anh ấy vùng vẫy, đập đập vào tấm lưng rắn chắc.

“Anh thả em xuống trước đã! Anh làm gì thế?”

“Làm gì? Sinh con sớm một chút để bọn họ tránh xa em ra…”

Trong phòng tối mờ, Giang Tự Triệt đè lên người tôi.

Nụ hôn của anh ấy từng cái rơi xuống, từ trán, mũi, mắt, rồi đến môi, từng chút từng hút giống như muốn đem tôi nuốt vào bụng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play