1.
Ngày đầu tiên bước sang tuổi 25, mẹ sắp xếp cho tôi một buổi xem mắt.
Đây là buổi xem mắt thứ 37 trong cuộc đời tôi, bắt đầu từ năm 22 tuổi, mỗi tháng hai lần, mưa gió bão bùng cũng không được vắng mặt.
Tôi đã thành công nắm bắt được cách làm sao để khiến đối phương tự động rút lui.
Tôi đi dáng mèo đi hết sức ố dề, ăn mặc kỳ quặc, hành động khác người, giây tiếp theo ngay khi nhìn thấy đối phương, tôi nhất thời hối hận.
Ngũ quan gần như hoàn mỹ, đường nét gò má rõ ràng, chiếc mũi cao cao, bộ vest màu đen bộc lộ hết vẻ đẹp hình thể.
Ngón tay thon dài trắng trẻo, tôi đưa tay bắt tay anh ta, cảm giác mịn màng, tôi không nhịn được nuốt nước bọt.
“Thời gian của tôi eo hẹp, yêu cầu của tôi rất đơn giản, chuyện của tôi cô không cần quản, chuyện của cô tôi bao hết.”
Tôi thành thật gật đầu, ngây ngốc nhìn anh ta chằm chằm, không phải tôi đang nằm mơ chứ?
“Đây là 3000 vạn tiền sính lễ, còn có một biệt thự ở Lâm Giang, sau khi kết hôn mỗi tháng 50 vạn tiền tiêu vặt.”
“Cô còn có yêu cầu gì không?”
Gần đây tôi đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi sao, bắt đầu nằm mơ luôn rồi!
Tôi tàn nhẫn véo bản thân một cái, đau đến mức chảy cả nước mắt, thấp giọng mắng một câu.
Vãi~
Đây là thật sao?
Miếng bánh từ trên trời rơi xuống?
“Nếu cô Ôn cảm thấy thiệt thòi…”
“Không thiệt thòi, không thiệt thòi, sao có thể chứ? Ngược lại thiệt thòi cho anh Giang rồi, còn phiền anh phải đến đây xem mắt một buổi!”
Khóe miệng Giang Tự Triệt hơi cong lên, tôi không để ý chút nào việc hôm nay bản thân trang điểm kiểu “chết chóc”, chỉ biết dùng hết sức nở nụ cười.
Tránh cho việc anh ta đổi ý, tôi lập tức cùng anh ta đến Cục Dân Chính đăng ký kết hôn.
Thẳng đến khi cầm được tờ giấy kết hôn đó, trái tim đang treo lơ lửng của tôi mới buông xuống, tôi cẩn thận cất nó hẳn hoi, cúi chào một cái thật sâu với ông chủ.
“Giang tiên sinh, kiếp sau gặp lại...”
“Á? Không phải, có duyên gặp lại! Phi, ý của tôi là có chuyện gì anh cứ dặn dò bất kỳ lúc nào, những lúc khác tôi tuyệt đối không làm phiền anh...”
Giang Tự Triệt đen mặt, không biết đang suy nghĩ gì, mỗi tế bào trên cơ thể tôi đều đang sôi sục, mau chóng đi ăn đi mua một trận mới được!
“Ừm.”
Giang Tự Triệt lạnh lùng phun ra một chữ, quay người ngồi lên chiếc Maybach nghênh ngang rời đi.
Còn tôi vội vàng lấy điện thoại, gọi cho bạn thân Thần Thần.
Buổi tối lúc ăn cơm, tôi cẩn thận lấy giấy kết hôn từ trong túi ra đặt lên trên bàn.
Hai người già trong nhà từ kinh ngạc chuyển sang chửi mắng, rồi đến kinh hoàng, cuối cùng không còn gì để nói, chỉ mấy phút ngắn ngủi, khuôn mặt hai người chuyển đổi tận mười mấy loại sắc thái biểu cảm.
Quá là đặc sắc!
Quả nhiên là kỹ thuật diễn xuất như trong giáo trình.
“Ôn Noãn! Mày định khiến bố mẹ tức chết đấy à? Hôm nay mẹ không dạy dỗ con nhóc thối tha này không được!”
Mẹ quát tôi một trận, quay người lấy chổi lông gà trên giá để đồ, tôi thấy vậy lập tức trốn sau lưng bố, cực kỳ đáng thương xin tha mạng.
“Mày lăn ra đây cho mẹ!”
“Con không đâu! Đó là đối tượng xem mắt mẹ giới thiệu cho con còn gì, bây giờ mẹ phiền não gì chứ?”
Mẹ tôi ngẩn người, vội vàng lật giấy kết hôn xem lại, hai người nhìn lại tấm ảnh, nở nụ cười vừa lòng đủ ý.
Tôi thở ra một hơi, nhưng giây tiếp theo cán chổi của mẹ lại rơi xuống mông tôi, tôi kinh hô một tiếng, nước mắt rưng rưng nhìn bà ấy.
“Cho dù là như vậy, cũng không thể qua loa như thế! Mặc dù cậu ta gia thế tốt, cũng đẹp trai, nhưng tính cách vẫn chưa tìm hiểu, sao lại có thể vội vàng kết hôn thế được?”
“Cấp 3 chúng con đã quen nhau rồi, lúc đó còn thích lẫn nhau, chỉ là sau này anh ấy ra nước ngoài du học, yêu xa cộng thêm lệch múi giờ, khiến chúng con không còn liên lạc với nhau nữa.”
Trong lòng tôi đánh trống rút lui, đúng thật là xem phim nhiều quá, tùy tiện lấy một cái cớ quả thật là thuận miệng.
Mẹ nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy hoài nghi, sau khi do dự nửa ngày mới thả cái chổi lông gà trong tay xuống.
Tôi lại thêm mắm thêm muối nói rất nhiều, xong mới đánh tan được sự nghi ngờ của bố mẹ, sau đó mới mang quyển sổ tiết kiệm ra.
“Đây là sính lễ...”
“Số tiền đó con cầm đi, mẹ với bố con không cần những thứ hư ảo ấy, chỉ cần con sống tốt, chúng ta liền yên tâm. Chút tiền dưỡng lão đó, bố với mẹ vẫn có.”
Tôi gật gật đầu, cất thẻ cẩn thận, tôi đương nhiên không dám nói cho bố mẹ biết bên trong có bao nhiêu tiền, vốn dĩ cả câu chuyện này đều là tôi nói dối.
Cho nên bịa ra một cái cơ, nói với bố mẹ rằng bố mẹ của Giang Tự Triệt đều ở nước ngoài không về được, cho nên giản lược hết hôn lễ, chúng tôi dự định sẽ đi hưởng tuần trăng mật.
May sao bố mẹ suy nghĩ đủ thoáng, cũng không hỏi nhiều.
Buổi tối tôi lén gửi cho tin nhắn cho Giang Tự Triệt, hỏi anh ta ngày mai nếu rảnh thì đến đây một chuyến, chí ít cũng để bố mẹ tôi yên tâm.
Tôi vốn tưởng rằng anh ta không có thời gian để ý tôi, nhưng nửa tiếng sau lại nhận được tin nhắn.
Chỉ đúng một chữ: Được.
Tôi nhân lúc đó lại nhắn thêm một câu: Anh lái xe rẻ thôi...
Tin nhắn đó giống như hòn đá dưới đáy biển, không hề thấy trả lời.
2.
Ngày hôm sau tôi xuống lầu mua đồ ăn sáng quay về, thấy trước cửa nhà vây kín một nhóm các dì đang hóng hớt, tôi định đi nhanh qua nhưng lại bị gọi từ phía sau.
“Noãn Noãn…”
Tôi không tự chủ rùng mình một cái, quay đầu lại nhìn Giang Tự Triệt trong bộ vest chỉnh tề lịch lãm, khí chất cao quý không ăn nhập gì với xung quanh.
Tôi ngại ngùng cười cười, nhìn anh ta gật đầu.
Giang Tự Triệt xách túi to túi nhỏ đi về phía tôi, tôi liếc nhìn chiếc xe sau lưng, nhíu mày, thấp giọng hỏi.
“Không phải đã nói lái xe nào rẻ rẻ thôi sao?”
“Đây là chiếc rẻ nhất rồi…”
Bi hài kịch của con người quả là không giống nhau...
Vừa vào cửa, bố mẹ tôi liền kéo Giang Tự Triệt khen lấy khen để, mẹ nhìn tôi, ra sứa giơ ngón tay cái ra.
“Tự Triệt, bác nghe Noãn Noãn nói hai đứa thích nhau từ hồi cấp 3, giờ đã sắp 10 năm rồi, hai đứa vẫn nhớ được đối phương, đúng thật là lương duyên trời định…”
Giang Tự Triệt liếc tôi một cái, tôi chột dạ tránh mặt đi chỗ khác, không dám nhìn mấy người họ. Nhưng bản lĩnh nói dối của người ta còn mạnh hơn cả tôi, hai ba câu đã dỗ cho bố mẹ tôi vui quay vòng vòng.
Cho đến khi ngồi lên xe, đi thẳng về hướng biệt thự, tôi cũng chưa kịp phản ứng lại.
Sau khi đưa tôi về biệt thự, Giang Tự Triệt nói công ty còn việc nên đi trước.
Tôi hiểu ngay lập tức, ra dấu OK.
Chuyện này tôi hiểu mà!
Tắm rửa xong nằm trên giường, cuối cùng tôi cũng hiểu được phiền não của người có tiền, căn phòng rộng lớn trống trải, ngay cả nói chuyện cũng không có tiếng vọng lại.
Tôi nhìn số dư trong thẻ, hóa ra đây là cái giá phải trả cho sự giàu có.
Hazzz~
Để tôi chịu loại khổ sở này cả đời này vậy!
Mấy ngày liền, Giang Tự Triệt đều không về biệt thự, tôi vui vẻ với thực tại, hoàn toàn quên mất chuyện này.
Cho đến một ngày, tôi và Thần Thần đi ra từ một nhà ăn cao cấp, trùng hợp đụng phải người chồng tổng tài của mình. Lúc ấy anh ta đang nắm tay một mỹ nữ, hai người cử chỉ thân mật, đang đi về phía nhà hàng.
Thấy sắp chạm mặt đến nơi, tôi cái khó ló cái khôn, lập tức giả vờ bị mù, đeo kính đen và khẩu trang lên, lúc đi ngang qua hai người họ còn bước nhanh chân hơn nữa.
Trong lòng không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng nhận ta tôi, đừng nhận ra tôi.
“Noãn Noãn, ăn tối xong cậu phát bệnh gì thế?”
Tôi thề, nếu giết người không phạm pháp, bây giờ tôi đang đi đày ở Cổ Tháp rồi.
Tôi vội vàng kéo cậu ấy cúi người đi qua cửa, chạy một đoạn thật xa rồi mới thở ra một hơi.
Lúc này điện thoại có thông báo tin nhắn, tôi mở ra xem, là Giang Tự Triệt gửi tới.
“Cô đang ở đâu?”
Thần Thần ghé người lại gần, tôi đờ đẫn, trong lòng loạn hết cả nên, trả lời như nào mới được đây.
“Sếp của cậu cũng quá hà khắc rồi đấy? Nửa đêm còn quản này quản kia?”
Vì vậy, Hồ Thần Thần cướp lấy điện thoại của tôi, trả lời một câu.
“Liên quan quái gì! Có bản lĩnh thì đến nhà mà tìm tôi!”
Sau đó thuận tay kéo anh ta vào danh sách đen…
Vài dây ngắn ngủi, nhân sinh của tôi đã bị phán tử hình, Thần Thần chết tiệt lại còn nhìn tôi mỉm cười.
“Dù sao cậu cũng định từ chức rồi, ngàn vạn lần đứng khiến bản thân ấm ức, loại người đó, đừng để hắn quen thói!”
Được! Được! Được!
Không hổ danh là bạn thân tốt của tôi!
Hạnh phúc lao động cả đời của mình đều bị huỷ trên tay cậu rồi!
“Sao vậy? Noãn Noãn, sao cậu lại khóc?”
“Không sao, mình kích động…”
Sau khi về đến biệt thự, tôi vội vàng thêm lại Giang Tự Triệt, đồng thời nghĩ sẵn lời thoại, nhưng anh ta vẫn mãi không chấp nhận lời mời kết bạn.
Khi tôi đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, dưới lầu đột nhiên có tiếng xe, ngay sau đó là tiếng bước chân, tiếng mở cửa.
Vài phút sau, tôi nhìn Giang Tự Triệt trước mặt, không tự chủ nuốt nước bọt.
“Anh… Sao anh lại về rồi?”
Giang Tự Triệt tháo đồng hồ và cà vạt, một tay tháo cúc áo, cả người toát ra sự nguy hiểm đầy mê hoặc.
Trên mặt Giang Tự Triệt treo nụ cười nhàn nhạt, nhưng lại giống như diêm vương sống, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị lấy đi mạng sống của tôi.
“Đương nhiên là đến cửa tính sổ rồi.”
Tôi nắm chặt chăn, sợ sệt che mặt.
“Cái đó… Tôi… Anh nghe tôi giảo (biện)… giải thích.”
“Ừm”
…
Giang Tự Triệt tiến lên vài bước, nắm lấy cổ chân đang thò ra ngoài của tôi, kéo tôi xuống dưới.
“Ngốc thật! Giấu đầu hở đuôi.”
Anh mới ngốc ấy!
Tôi oán thầm trong lòng, đương nhiên không dám nói ra.
Hai tay nắm chặt chăn chặn trước ngực, vẻ mặt căng thẳng. Khuôn mặt đẹp trai thình lình phóng to trước mặt, tim tôi đột nhiên loạn mất nửa nhịp, sau đó lại đập bình bịch như sắp nhảy ra ngoài.
Khuôn mặt của Giang Tự Triệt dần sát lại gần, lòng bàn tay tôi đã bắt đầu ra mồ hôi, khi khuôn mặt đó sắp lại gần tôi liền nhắm mắt, nhưng lại nghe thấy anh ta cười nhẹ bên tai tôi một tiếng.
Mặt tôi nóng lên, mất mặt quá đi mất!
Chỉ thấy anh ta cầm lấy điện thoại tôi, liếc mắt nhìn tên gợi nhớ tôi lưu, sắc mặt trầm xuống đưa lại điện thoại cho tôi, ý là muốn tôi giải thích rõ ràng đây là ý gì.
Tôi nhìn hai chữ ông chủ bên trên, rơi vào trầm tư…
“Cái đó… tôi…”
“Hình như cô rất rảnh?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, sợ lại chọc giận ông thần tài.
“Cho nên người hôm nay tôi đụng phải ở cửa, là cô?”
Tôi gật đầu như giã tỏi, trên mặt từ đầu đến cuối luôn treo nụ cười tiêu chuẩn, dù sau thì đánh kẻ chạy đi, không ai đánh kẻ đang cười.
“Vậy sao cô phải chạy?”
“Đừng có nói không nhìn thấy tôi, nói thật!”
Tôi đang định mở miệng nói đoạn thoại đã chuẩn bị trước đó, nhưng bị anh ta chặn lại như vậy, thật sự là nói không lên lời.
“Còn không phải tôi sợ cô gái bên cạnh anh hiểu lầm sao…”
Tôi xoa xoa mũi cười ngượng, cẩn thận từng chút nhìn vẻ mặt Giang Tự Triệt, nhưng lại không biết rốt cuộc bản thân chọc tức anh ta chỗ nào, anh ta lạnh mặt đứng dậy đi ra ngoài.
Đi đến cửa, Giang Tự Triệt đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn tôi.
“Nếu cô đã rảnh như vậy, lại còn lưu tên tôi thân thiết như thế, vậy thì ngày mai đến công ty làm báo cáo đi!”
Tôi nghe xong nhíu mày, vừa định từ chối, Giang Tự Triệt liền đóng mạnh cửa, làm tim tôi giật thót một cái.
“Nếu cô đã rảnh như vậy, lại còn lưu tên tôi thân thiết như thế, vậy thì ngày mai đến công ty làm báo cáo đi!”
Tôi nghe xong nhíu mày, vừa định từ chối, Giang Tự Triệt liền đóng mạnh cửa, làm tim tôi giật thót một cái.