Chu Vụ nuôi tóc dài, mỗi lần ra ngoài với Bách Lý Khí là bao nhiêu ánh mắt nhìn theo, vì chàng trai đứng bên cạnh cũng để tóc dài, thế nên bọn họ còn bị chụp ảnh lại hai lần, lên cả hot search.

Cách thức ra ngoài như vậy lộ liễu quá, bắt taxi, xuống xe, phần lớn thời gian đều phải lộ diện, không thể đi thẳng vào bãi đậu xe rồi vào thang máy.

Cho dù dùng lái xe riêng, cũng không tiện lắm.

Chu Vụ nghĩ có cần phải đăng ký một khóa lái xe không, cậu còn chưa bắt đầu thực hiện, Bách Lý Khí đã đăng ký rồi, ngày hôm sau đã nói với cậu là phải đi học.

Wow, này có nhanh quá không, =.=!!

Bách Lý Khí học gì cũng nhanh, thật ra anh đã biết lái xe từ trước rồi, xã hội hiện đại, không có giấy phép là phạm pháp, nhập gia tùy tục, anh còn phải tới trường học lái xe nữa.

Chu Vũ thì lại lo lắm.

Bách Lý Khí mặc dù ở trước mặt cậu tính cách rất tốt, nghe lời răm rắp, cái gì cũng tự làm, nhưng đối với người khác thì không tốt như thế.

80% là trưng ra cái mặt khó gần.

Thật ra, Bách Lý Khí cũng không khó tính như Chu Vụ nghĩ, anh chỉ hơi ít nói, không thích nói lại nhiều lần, cũng không phải người thích ầm ĩ.

Đúng là, tập lái ấy mà, trong mấy tiếng buồn chán, huấn luyện viên luôn không chịu nổi cô đơn.

Kinh nghiệm mà người học lái xe ai cũng có, đó là ngoài bị mắng ra, còn bị huấn luyện viên lôi mười tám đời tổ tiên ra kể nữa.

Hoặc là, ngay cả hôm nay quần l.ót màu gì có khi cũng bị lôi ra tám, cũng không phải chuyện lạ gì.

“Diệp Khí, là ai?” Huấn luyện viên tuổi trung niên mặc áo cổ polo vẫy vẫy tay, nhìn đám học viên đang ngồi.

Đường học lái xe dài đằng đẵng, huấn luyện viên có tuổi còn độc thân tất nhiên muốn được dạy một em gái xinh xắn, đáng tiếc, tiếng đáp lại ông ta lại là giọng nam trầm.

Bách Lý Khí dùng quan hệ của nhà họ Diệp, thay đổi thông tin cá nhân với một người họ Diệp mất sớm, nên là, giờ anh có chứng minh thư rồi.

Sau này, anh có thể lấy danh nghĩa khác, sửa họ, lấy lại cái tên ban đầu.

Nghe thấy là giọng nam, mặc dù lúc nhìn tên đã không hi vọng gì mấy rồi, nhưng trong lòng vẫn cố ôm chút ảo tưởng, giờ thì tan thành mây khói rồi, huấn luyện viên trầm mặt.

Huấn luyện viên đứng bên cạnh thầm nghĩ: Bệnh cũ của lão Lý lại tái phát rồi!

Lý Văn Xương thích dạy các em gái xinh đẹp, vô cùng nghiêm khắc với học viên nam, không cười nổi một cái, sai một tí là lớn tiếng quát nạt, là hình tượng huấn luyện viên cáu gắt điển hình trong miệng mọi người.

Bọn họ thầm nói, không biết ai là người gặp hoạ đây.

Là một người cao hơn một mét chín khiến Bách Lý Khí vô cùng nổi bật giữa đám đông, hơn nữa vẻ ngoài anh hơn người, từ trước đã là đối tượng mọi người để ý đến rồi.

Đứng ở trước Lý Văng Xương, thậm chí còn che cả ánh mặt trời trước mặt ông ta, khiến phải ông ta ngửa đầu nhìn anh.

“Diệp Khí.” Bách Lý Khí tiếc chữ như vàng, vẻ mặt bình lặng: “Chúng ta bắt đầu thôi.”

Ngay từ đầu, quyền chủ đạo đã nằm trong tay anh.

Lý Văn Xương không dám làm càn, ông ta cảm thấy mình không thể chịu nổi một đấm của đối phương.

Cũng may dạy được mấy ngày, không xảy ra chuyện gì, học viên này rõ ràng đã thành thạo điều khiển xe, không chỉ lái trong sân tập thôi.

Thật sự không nói gì thì chán quá, Lý Văn Xương không chịu nổi yên lặng cuối cùng vẫn cố hỏi.

Bình thường hay hỏi “Cậu làm nghề gì” thì đổi thành – “Anh Diệp đây làm nghề gì thế?”

“Người nhà làm nghề gì?” – “Bố mẹ làm việc ở đâu?”

“Sau này đã tính mua xe gì chưa? Tôi giới thiệu cho…” — “….”

“Có vợ chưa/ Có bạn trai chưa?” – “À, anh Diệp kết hôn chưa vậy?”

Mấy câu trước đấy, Bách Lý Khí đang tập trung điều khiển xe không buồn trả lời, mãi cho đến câu hỏi về chuyện kết hôn.

“Rồi.”

Một từ này, trả lời câu hỏi của Lý Văn Xương, không đáp thì thôi, đáp một từ này, làm ông ta càng ngứa ngáy thèm tán dóc hơn.

“Vợ anh Diệp chắc đẹp lắm nhỉ.” Ông ta vô thức lộ ra bản tính hám gái.

Mặt Bách Lý Khí cuối cùng cũng có biểu cảm, nghiêng qua nhìn: “Đương nhiên.”

Lý Văn Xương cảm thấy hai từ này càng như là – “Nói thừa”.

Lý Văn Xương biết Bách Lý Khí có vợ, mà những người khác trong lớp tập xe chưa ai biết.

Giờ nghỉ, bán kính hai mét quanh Bách Lý Khí không ai dám lại gần, ngoài 2m ấy thì có một nhóm các em gái thỉnh thoảng lén nhìn, thậm chí còn có mấy cậu con trai lẫn trong đó nữa.

Giờ ăn cơm trưa, Bách Lý Khí không ăn cơm trong nhà ăn, mà tự mang hộp cơm, anh khoác áo mỏng tối màu, như một chiếc bút máy đắt tiền, ngồi thẳng lưng ở một bên, hơi cúi đầu, tao nhã ăn uống.

Thỉnh thoảng anh lấy điện thoại ra, không biết chụp ảnh hay đang xem gì.

Có người lấy hết dũng khí đến bắt chuyện, Bách Lý Khí tỏ ra vô cùng lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng không ném cho một cái.

Nam thần càng lạnh lùng, càng làm người ta muốn ngừng mà không được. 

Chụp ảnh, là Chu Vụ bảo chụp, vì cậu muốn thấy dáng vẻ selfie của Bách Lý Khí, cũng muốn thu thập ít ảnh trai đẹp, với lại Bách Lý Khí mới dùng di động, hai người đang có hứng thú mới, nên cứ nhắn tin qua lại không ngừng.

Chu Vụ nhận được ảnh tự sướng của Bách Lý Khí, cười ngọt ngào, vui vẻ lưu ảnh lại, tí lại lấy ra xem.

Sau khi ăn cơm xong, Chu Vụ có cảm giác vô cùng nguy hiểm!

Lúc Chu Vụ xếp vài đồ cần thiết vào trong túi cho Bách Lý Khí, phát hiện ra một mẩu giấy nhỏ.

Là một dãy số điện thoại!

Hôm nay lúc ra ngoài tiễn Bách Lý Khí tới sân tập lái, đã thấy hơi bứt rứt rồi, vì gần đấy có trường đại học, kéo theo cả đám sinh viên líu rít, năng lượng tràn đầy, mắt phóng điện!

Khoan đã? Mắt phóng điện?

Chu Vụ bắt xe rời khỏi, lúc ngồi ở ghế sau nhìn lại, tim đập thình thịch.

Cậu tự an ủi mình: Có gì đâu, mình cũng tốt nghiệp chưa được bao lâu, cũng là một người bệnh…năng lượng tràn đầy.

Từ sáng đến giờ, cậu cứ mơ hồ thấy không yên tâm, tí lại nhìn dãy số điện thoại, xong lại bực bội.

Có người liếc mắt đưa tình với Bách Lý Khí!

Có người lén gửi giấy cho anh ấy!

Có người thầm mến anh ấy đó!

Bình tĩnh lại nào.

Không được, không bình tĩnh nổi, tức chết mất!

Bách Lý Khí đi tắm, Chu Vụ âm thầm xé vụn tờ giấy, ném vào thùng rác, sau đó hít một hơi thật sâu để mình bình tĩnh lại, không thể tỏ ra mình là một người bạn trai oán giận được.

Tối đến, Chu Vụ quấn lấy Bách Lý Khí, đầu tiên là cậu chủ động, nhưng sau đấy lại đổi thành bị động, cuối cùng cậu đến than “Không được” cũng chẳng nổi nữa.

Như thể chìm trong nước, bị kéo vào giữa biển sâu, rồi bị đẩy lên đầu ngọn sóng.

Cả người cậu ửng đỏ, hệt như tôm nhỏ bị luộc chín, cuộn tròn trong lòng đối phương, mê man ngủ mất.



Sáng ngày thứ tư, Chu Vụ tiễn Bách Lý Khí ra ngoài, chuẩn bị ngủ bù, Trì Tích lại gửi tin nhắn oán giận: [Khó quá đi mất.]

Chu Vụ không hiểu: [Sao thế?]

[Đám yêu tinh bên ngoài giờ thủ đoạn bịp bợm đầy rẫy, hôm nay lại để tôi bắt được một con leo lên giường đấy!]

[Hôm qua thì giả vờ lên nhầm xe đụng tay, chạm chân, còn làm rơi tài liệu nữa, không thì lại cố ý đến muộn để được đi cùng thang máy với chủ tịch.]

[Lại còn á, hôm trước còn liếc mắt đưa tình trước mặt tôi nữa, tôi muốn khoét mắt ổng ra làm bi nghịch lắm rồi đấy.]

[Tuần trước lúc ăn cơm công việc, phó chủ tịch không biết xấu hổ kia còn dám giẫm chân trần lên chân anh chó nhà tôi nữa chứ!] [Tất nhiên là, sau khi tôi nhận ra, tên kia vội đi giày vào rồi.]

[Tôi còn sống sờ sờ đây, mấy người ấy lại làm trò phách lối thế, nếu không có tôi ở đấy, có khi lại chả mặc gì khoác mỗi áo ngoài đến gặp nhau ấy chứ…?]

Trì Tích chờ một lúc, không thấy tin nhắn lại: [Cậu đâu rồi?]

Chu Vụ: [Tôi phải ra đây một chuyến, bao giờ rảnh nói chuyện tiếp nhé!!]

Chu Vụ đã thay đồ xong vội bắt xe tới sân tập lái, ngồi trên xe, Chu Vụ lướt từng tấm ảnh tự sướng Bách Lý Khí gửi, chợt thấy đứng lòng.

Trong ảnh, mặc dù không phải cố tình, nhưng ở phía góc ảnh có thể thấy nhóm các cô gái trẻ đang ngắm Bách Lý Khí!

Trong phông nền, trong khung cảnh, bên cạnh xe, ngoài cửa sổ xe, chẳng chỗ nào vắng bóng nữ sinh, thậm chí cậu còn thấy có cả nam sinh lấp ló phía xó xỉnh âm thầm ngắm anh.

Chu Vụ như uống cả lọ dấm chua ủ lâu năm, cả người chua lè khó tả.

Dừng xe, Chu Vụ xuống xe nhanh chóng chạy vào trong trường tập lái, như thể chậm vài giây thôi là mèo bự nhà mình bị cướp đi mất.

Bách Lý Khí lạnh như băng chính xác là y hệt một chú mèo bự chảng.

Chu Vụ đang chờ ở phòng đợi, thu hút sự chú ý của rất nhiều người, bởi vì cậu cũng để tóc dài, khuôn mặt cũng rất nổi bật.

Một nữ sinh trẻ tuổi đánh bạo tới hỏi thăm.

“Anh là họ hàng của anh Diệp Khí à?”

“Phải, sao cô biết?” Còn điều tra cả quan hệ hai người rồi à?

“Gen nhà các anh tốt thật đấy, nhìn thoáng cái là biết rồi!”

À, ra là thế, Chu Vụ trái lại có phần đắc chí.

“Đúng vậy.”

Vừa rồi, cô gái đoán anh đẹp trai này là người nhà của nam thần mình thích, dù sao thì cũng không nhiều người để tóc dài lắm.

Cô gái xoa xoa tay ngồi xuống bắt chuyện, hàn huyên một hồi, bỗng đổi chủ đề: “Anh Diệp Khí có bạn gái rồi à?”

Chu Vụ bắt đầu thấy hâm mộ người ta quá, nếu đổi lại là cậu, rụt rè lắm, câu này dám chắc là xấu hổ không dám hỏi đâu.

“À, không có.” Là bạn trai cơ.

Cô gái hai mắt phát sáng: “Thế có thể nói cho em biết, anh Diệp Khí thích con gái thế nào không ạ?”

Chu Vụ giả vờ suy nghĩ: “À, cái này thì, tóc dài, da trắng, dáng cao, xinh xắn, quan trọng nhất là…”

Bách Lý Khí đúng lúc ấy xuống xe, thấy Chu Vụ tới trường tập lái, hơi bất ngờ, lập tức sải dài bước tới.

Anh dịu dàng: “Sao lại đến đây thế?”

Chờ đến khi Bách Lý Khí đứng vững, Chu Vụ bèn nắm tay anh, chỉ vào người mình, nói với cô gái kia.

“Quan trọng là, thích người như tôi ấy.”

Dưới cái nhìn trợn mắt há mồm của cô gái ấy, Chu Vụ nắm tay Bách Lý Khí, vẫy tay tạm biệt cô.

Bách Lý Khí cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhướng mày, khóe miệng cong lên.

Sau khi Chu Vụ lên xe, mới lộ ra con người thật, thở hổn hển: “Hay em tìm Trương Phong Tiệm nặn anh xấu đi một chút nhé?! Đến cả đi tập lái xe cũng có tình địch cho được, lại còn không phải chỉ có một người.”

Cậu thấy hết cả rồi, cả đống đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm miếng thịt tươi Bách Lý Khí này đấy.

Chu Vụ quay qua, hệt như cô vợ cố tình gây sự chất vấn chồng mình: “Anh không nói với họ, là anh là hoa đã có chủ rồi à? Nói anh là gay, chỉ thích nam chưa?”

Bách Lý Khí: “Có bảo là có vợ rồi, không nói mình là gay.”

Chu Vụ: “Nói với ai thế?”

Bách Lý Khí: “Huấn luyện viên.”

Chu Vụ cãi lại: “Không được! Phải nói với từng học viên một! Lần tới em nhất định phải nói cho ra nhẽ!”

Bách Lý Khí nghiêng đầu nhìn Chu Vụ, thấy thú vị quá chừng: “Được.”

Ngày hôm sau, cô gái kia vẫn chưa bỏ cuộc, cảm thấy anh đẹp trai hôm qua chỉ trêu mình thôi.

Sáng sớm cô đã cắm chốt tặng sữa đậu nành cho Bách Lý Khí.

“Chào buổi sáng, anh Diệp Khí.”

Bách Lý Khí nói ra lời dặn của Chu Vụ: “Chào, đã có gia đình, là gay, chỉ thích con trai.”

Chu Vụ đang đứng ở cổng còn chưa đi: …

Cười muốn suýt nội thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play