Chu Vụ duỗi tay sờ sờ vết xanh tím, mặc dù hơi đau nhưng cũng không có gì đáng kể.
Hình dạng này, kích thước này, cho dù đầu óc của Chu Vụ hoàn toàn trong sáng nhưng nhìn vào cũng có thể liên tưởng tới – giống như dấu vết để lại sau khi làm chuyện ấy vậy, nhưng đây là chuyện không thể nào xảy ra.
Trong lòng Chu Vụ dâng lên một chút bất an, nhưng cậu lại không thể giải thích rõ ràng.
Ngô Nghiêu tiến lại gần nhìn kỹ, kinh ngạc nói: “Chu Vụ, có phải buổi tối cậu giấu tôi làm chuyện gì đúng không?”
Chu Vụ không nhịn được trợn mắt nói: “Câu này tôi hỏi mới đúng, tối qua trong lúc tôi ngủ say thì anh đã làm gì?”
Ngô Nghiêu lớn tiếng biện minh: “Anh đây là trai thẳng!”
Chu Vụ sửng sốt, một lúc lâu không hiểu đối phương có ý tứ gì, sắc mặt đột nhiên đỏ lên: “Anh đang nói bậy gì thế, tôi không phải đang nói tới chuyện này, anh nói như thế không khác nào bảo tôi đây không thẳng.”
Ngô Nghiêu nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu, hai mắt trợn to, giống như nhìn thấy một loài động vật quý hiếm, đột nhiên lầm bầm: “Ai mà biết được? Bây giờ trai đẹp đều rất nguy hiểm!”
Chu Vụ tức giận nói: “Cho nên tôi rất nguy hiểm đó!”
Ngô Nghiêu còn muốn nói gì nữa nhưng bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện xa lạ.
Sau khi thay quần áo bước ra ngoài, trưởng thôn hôm qua mới gặp đang ở trong phòng khách nói chuyện với Thái Du và Hà Hải, khi nhìn thấy Chu Vụ đi ra, gã ta mỉm cười với cậu.
Hoàn toàn khác với tình huống ngày hôm qua, trưởng thôn trước mặt trở nên rất thân thiện. Nhưng ánh mắt nặng nề và đục ngầu kia của đối phương vẫn khiến Chu Vụ không có thiện cảm gì với gã.
Chu Vụ gật đầu chào hỏi, Đinh Thành bước tới, vẻ mặt có chút kỳ quái, nghiêng đầu nói với Chu Vụ chuyện vừa rồi.
“Cái gì, bọn họ cho chúng ta chuyển vào ở dinh thự trong thôn, quay phim cũng được luôn? Cái quái gì đang xảy ra vậy?” Ngô Nghiêu nghe vậy, kinh ngạc nói.
Rõ ràng là hôm qua gã ta mặt mày bực bội đuổi bọn họ đi, tại sao hôm nay lại thay đổi quyết định?
Ngô Nghiêu ghé sát vào tai Chu Vụ nói nhỏ: “Hay là lão già này thật sự vừa ý cậu, muốn cậu lấy con gái ông ta? Con mẹ nó, cái thế giới này quả nhiên đã bị sắc đẹp thống trị, ông đây coi như chịu thua.”
Vẻ mặt Chu Vụ 囧: “Không thể nào…”
Thôn trưởng chú ý tới bọn họ đang nhỏ giọng xì xào bàn tán, sau đó tiến về phía Chu Vụ, giọng địa phương của gã ta rất nặng.
Thái Du phiên dịch: “Trưởng thôn nói, ngọn núi bên ngoài thôn đã bị sạt lở rồi, nghe nói người của các anh không vào được, trong thôn cũng không có chỗ mua vật liệu, các anh tới đó ở, chúng tôi sẽ cung cấp một ngày ba bữa.”
Điều kiện này thật sự vô cùng tốt, nhưng thái độ đột nhiên thay đổi như vậy cũng rất đáng ngờ.
Hà Hải mở miệng hỏi: “Điều kiện của các người là gì?”
Lời nói của anh ta làm tất cả mọi người phản ứng, thái độ đột ngột thay đổi cùng với việc cung cấp những điều kiện tốt như vậy, chắc chắn phải có ý đồ nào đó.
Trưởng thôn cười lên lộ ra hàm răng vàng, rít điếu thuốc lá trên tay sau đó chỉ vào Chu Vụ.
Chu Vụ ngẩn ra, cũng tự chỉ vào mình: “Tôi?”
“Cậu ta đến làm phù rể.” Lời này chỉ có mấy chữ, nghe rất dễ hiểu.
Chu Vụ không hiểu, lặp lại thêm lần nữa: “Tôi? Phù rể?”
Thái Du nói chuyện với gã trưởng thôn thêm mấy câu, sau khi hiểu được sự việc, quay đầu nói lại với Chu Vụ: “Trưởng thôn của tôi nói, dáng vẻ cậu đẹp trai, ở đây chúng tôi không có đủ phù rể, cậu tới sẽ góp đủ số lượng, hơn nữa cậu cũng có thể phù rễ dẫn đầu.”
Chu Vụ với Ngô Nghiêu quay đầu nhìn nhau.
Ngô Nghiêu dùng khẩu hình nói: Cậu nhìn xem, ông ta đúng là mê trai đẹp!
Chu Vụ: …
Chu Vụ nói: “Tôi chưa làm phù rể bao giờ, cho nên cũng không biết phải làm thế nào.”
Trưởng thôn hoàn toàn không quan tâm, gã ta thì thào nói cái gì đó, Thái Du phiên dịch nói: “Trưởng thôn của tôi nói, không thành vấn đề, cậu cứ việc đứng ở đó là được.”
Đứng ở đó là được?
Thứ đứng yên ở đó lần trước là linh vật Olympic.
“Chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cậu, ăn ở đều là tốt nhất, đãi ngộ như khách quý!” Trưởng thôn nói tiếp.
Trò chuyện qua lại vài câu, sau khi xác định có thể quay, Chu Vụ suy nghĩ một chút rồi đồng ý, bên kia đã đưa ra những điều kiện tốt như vậy, chưa kể hiện tại anh em hậu cần không thể đi vào núi, bọn họ đang phải đối mặt với nguy cơ hết lương thực.
Không có lý do từ chối, hơn nữa cũng không phải chuyện gì khó thực hiện.
Hai bên bàn bạc xong, đều rất hài lòng.
Ngô Nghiêu không nhịn được dùng khuỷu tay huých huých Chu Vụ, chua xót nói: “Cậu nói xem bây giờ tôi đi phẫu thuật thẩm mỹ còn kịp không?”
Chu Vụ liếc nhìn cậu ta: “Anh nên đi cạo râu trước đi.”
Ngô Nghiêu không chịu: “Râu nhiều mới nam tính!”
Chu Vụ lắc đầu: “Cái đó không quan trọng, vấn đề là nhiều râu quá không thấy rõ mặt.”
Ngô Nghiêu: …
Ngô Nghiêu theo bản năng sờ lên mặt mình một cái, phát hiện đã hai ngày rồi mình chưa cạo râu, râu mọc đầy mặt, trông rất lôi thôi nhếch nhác.
Cậu ta không phục hét lên: “Cậu không có râu nên ghen tị người nhiều râu như tôi chứ gì, hừ!”
Chu Vụ là người miền nam chuẩn mực, khuôn mặt mềm mại thanh tú, căn bản không có râu, da cậu rất trắng, ánh đèn chiếu vào càng trông như là quả trứng gà mới được bóc vỏ, trên chiếc cằm óng ánh còn đọng lại vài giọt nước mưa.
Chu Vụ vô cảm đáp: “Ghen tị cái lông.”
Bên ngoài trời vẫn đang mưa như trút nước, tổ chương trình đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển chỗ ở.
Khuôn mặt Thái Du khổ sở nói mình vất vả bao nhiêu mới tìm được khách, giờ lại bị cướp mất.
Kinh phí dư dả, Hà Hải vỗ vai Thái Du nói rằng khoản tiền để trả cho chỗ ở lúc trước không cần trả lại, mấy ngày này còn cầu anh ta giúp phiên dịch.
Vẻ mặt của Thái Du lập tức sáng lên, vui vẻ hỗ trợ bọn họ thu dọn sửa sang lại đạo cụ.
Bởi vì đạo cụ đều là thiết bị quay phim chụp ảnh, bọn họ bọc mấy lớp túi ni lông lên thiết bị mới thấy yên tâm, Chu Vụ cầm ô, xách ba lô đi theo mấy người trong thôn bước vào trong làn mưa.
Vừa rồi Chu Vụ còn đang tự hỏi không biết dinh thự mà họ nói đến có phải là tòa dinh thự cổ sang trọng, nơi mà cậu nhìn thấy bức chân dung hay không.
Hướng đi của họ dường như đã xác nhận suy nghĩ của Chu Vụ, những thôn dân dẫn đường đằng rước đang đưa bọn họ đi về phía toà dinh thự cổ sang trọng kia.
Toà dinh thự cổ lát gạch xanh ngói đỏ ẩn mình trong cơn mưa tầm tã, nhưng từ xa vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của nó, bọn họ tiến lại gần, nước mưa đọng trên những viên ngói đỏ chảy thành dòng xuống con kênh nằm dưới chân tường.
Dinh thự cổ này thậm chí còn có cả hệ thống thoát nước.
Đi dọc theo chân tường của toà dinh thự, bọn họ đi rất lâu, lâu đến nỗi cứ ngỡ nãy giờ chỉ toàn đi vòng quanh.
Cho tới khi có vài người đã ướt sũng, cuối cùng bọn họ cũng nhìn thấy con đường tiến vào cổng chính, bên trong đã có người đứng đợi sẵn, nhìn thấy bọn họ thì vẫy vẫy tay.
Chu Vụ hơi quan tâm đến bức tranh chân dung thủy mặc trắng đen ở bên trong, cậu đứng tại chỗ ló đầu ra nhìn, nhưng phát hiện trên xà nhà không có treo bức tranh nào cả.
Không hiểu vì lý do gì, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trưởng thôn dẫn mọi người vào trong, Chu Vụ vuốt lại mái tóc ướt, tóc mái nhỏ xuống những giọt nước, cậu vuốt ngược lên, lộ ra vầng trán trơn nhẵn sáng bóng, hai hàng mi còn đọng lại nước mưa.
Ngô Nghiêu nói: “Chu Vụ, cậu có biết bây giờ trông cậu rất giống cái gì không?”
Chu Vụ không thuận theo cậu ta mà trả lời: “Trông như thế nào?”
Ngô Nghiêu cười hì hì: “Mưa ướt tí ta tí tách, trông rất đáng thương. Giống y như một con chó con bị ướt!”
Chu Vụ thừa biết anh ta sẽ không nói lời gì hay ho, cậu liếc về phía ống quần đang xắn lên của Ngô Nghiêu: “Anh có đôi tất đen nhìn ấm áp ghê.”
Ống quần của Ngô Nghiêu xắn lên một đoạn để lộ ra bắp chân, nước mưa chảy dọc xuống khiến đám lông chân nằm ngay ra thẳng tắp, nhìn từ xa thật sự rất giống một đôi tất chân.
Ngô Nghiêu: “…” Con mẹ nó.
Hổ Vũ đi phía sau nghe cuộc nói chuyện cũng bật cười, phải nói rằng đám lông này nhiều quá mức, không biết có phải là hiện tượng tiến hóa ngược hay không.
Ngay lập tức lửa giận của Ngô Nghiêu bốc lên nghi ngút.
Nhìn từ bên ngoài, dinh thự cổ này vốn đã rất nguy nga, sau bước vào bên trong cành khiến người khác kinh ngạc hơn.
Tiến vào cửa là một phòng dành riêng để đón tiếp khách, qua khỏi phòng khách là một hành lang dài với bốn hướng thông nhau, hoa văn chạm rỗng điêu khắc trên đá xanh, đèn lồng đỏ, hòn non bộ và hồ nước hai bên lồng ghép hài hòa, dường như đưa người ta mơ về thời cổ đại xưa.
Ở một vùng núi hẻo lánh như vậy lại có một nơi xa hoa và độc đáo nhường này, hơn nữa trông có vẻ như vẫn luôn được giữ gìn. Trên hành lang có hai lối rẽ, đột nhiên Chu Vụ dừng lại, cậu nhìn thấy ở cuối con đường của ngã rẽ kia có một hòn non bộ.
Đằng sau hòn non bộ tối đen không thấy gì, giống như có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm đang ẩn mình trong cơn giông tố.
Chu Vụ vội vàng thu hồi ánh mắt, chạy theo mọi người.
Chu Vụ đang đi trên hành lang dài bỗng nhiên có một loại cảm giác lo lắng bất an, càng đi vào trong càng cảm nhận rõ ràng nỗi bất an lo lắng này, cậu theo bản năng đi sát lại bên cạnh mọi người.
Bọn họ dường như đã đi rất lâu, cuối cùng cũng đến được phòng ngủ của khách.
Mỗi người đều có một phòng riêng, phòng của Chu Vụ là phòng cuối cùng của dãy, nơi đó cần phải rẽ thêm một đoạn nữa thì mới có thể đến được.
Cửa phòng ngủ đối diện với một bức tường, giữa bức tường có một cửa sổ hình bát giác đang mở ra, bức tường này ngăn cách khu vực hiên nhà với các khu vực không gian khác.
Vì ngoài trời mưa to xối xả, cậu không thể nhìn thấy gì sau cánh cửa, chỉ loáng thoáng nhìn thấy một vài cây trúc đen đang đung đưa.
Đẩy cửa phòng ra, một mùi hương của gỗ xen lẫn với mùi thơm nào đó, Chu Vụ nhìn thoáng qua, trong mắt ánh lên sự kinh ngạc.
Chiếc giường bằng gỗ chạm hoa, trên giường chăn thêu màu đỏ, ghế quý phi, bàn bát tiên, ghế kê chân, rèm che bằng tơ lụa quý phái, ánh đèn yếu ớt bao phủ lên từng đồ vật trong căn phòng, trông còn chân thật hơn những cảnh quay của mấy bộ phim truyền hình cổ trang được chiếu trên tivi.
Trúng mánh rồi, nơi này thậm chí còn sang trọng hơn cả khách sạn năm sao.
Sau khi vào phòng đặt hành lý xuống, Chu Vụ đi ra ngoài lấy một chậu than, cởi bỏ quần áo trên người, cầm mấy cái ghế đẩu rồi hong khô quần áo ở bên cạnh chậu than.
Chu Vụ choàng khăn tắm ngồi trước chậu than để cho cơ thể ấm áp trở lại, cậu ngả người tựa lên ghế dài, không gian xung quanh yên tĩnh đến mức khiến cậu cảm thấy hơi buồn ngủ.
Vừa định nhắm mắt lại thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Chu Vụ đột nhiên tỉnh táo lại, nghĩ chắc là đến bữa tối rồi.
Lúc bọn họ trở về nhà Thái Du đã là hai ba giờ chiều, đường đi cũng bị trì hoãn giữa chừng, hơn nữa bọn họ phải vất vả di chuyển hành lý, sau khi làm xong hết mọi chuyện, nhìn ra bên ngoài thì trời cũng đã hơi tối. Vừa rồi Chu Vụ ở bên ngoài cầm chậu than trên tay thì cũng vừa hay nghe thấy tiếng ai đó hô to đi ăn cơm tối.
“Tới liền, tới liền.” Chu Vụ sờ sờ ba lô, tìm thấy một cái áo khoác chưa bị ướt sau đó mặc lên người rồi đi ra cửa.
Mặc cho Chu Vụ đã đáp lại tiếng gõ cửa, nhưng tiếng gõ cửa vẫn không ngừng vang lên, rất nhịp nhàng.
Chu Vụ lại trả lời, cậu vừa bước tới cửa thì dừng lại, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Cửa ở đây là loại cửa có chốt cài kiểu cũ, chốt gỗ có thể khóa lại từ bên trong, vừa rồi vì Chu Vụ phải c.ởi quần áo nên đã tiện tay khóa lại.
“Cốc cốc cốc” tiếng gõ cửa vẫn liên tục vang lên, tiết tấu nhịp nhàng kéo dài, không biết có phải là ảo giác hay không mà tiếng gõ cửa càng lúc càng lớn.
Chu Vụ đang đứng cách cửa hai bước, ngẩng đầu nhìn thấy trên lớp vải mỏng in lên một dáng người cao ngất ngưởng.
Cậu bị bóng người làm cho sợ hãi đến mức lùi lại hai bước, trái tim suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ng.ực.
“Ai thế…?” Giọng nói của Chu Vụ mang theo sự run rẩy.
Hầu hết cửa thời cổ đại là nửa dưới được làm bằng gỗ, nửa trên có chạm khắc rỗng để dán vải lên, nhưng vị trí rất cao, không ai có thể phản chiếu phần lớn thân thể trên vải được.
Trừ phi là Diêu Minh.
*Diêu Minh là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp đã giải nghệ từng chơi cho CLB Houston Rockets của giải bóng rổ nhà nghề Mỹ. Anh là một trong những cầu thủ cao nhất từng chơi tại NBA, với chiều cao 2,29 m.
Trong thôn này đương nhiên không có Diêu Minh.
Chu Vụ muốn học theo diễn viên trên tivi chọc một cái lỗ thủng để nhìn qua, nhưng ngay cả tiến lên phía trước cậu còn không đủ can đảm.
Cậu cũng sợ phải nhìn ra bên ngoài, sợ nhỡ đâu lúc cậu nhìn qua lỗ thủng trên vải thì bắt gặp đối phương cũng đang nhìn vào trong.
Tim đập loạn lên, hai chân bắt đầu run rẩy, một cảm giác tê dại từ đốt sống chạy dọc ra toàn thân.
Tiếng gõ cửa lúc càng lớn, như muốn đập cửa xông vào vậy, tại sao những người khác không nghe thấy tiếng động ở đây!
Một tiếng động lớn vang lên cắt đứt sự Chu Vụ đang sợ hãi không nhúc nhích được, cánh cửa gần như sắp bị đập vỡ.
Nội tâm Chu Vụ gào thét, mau trốn thôi!
Nhìn xung quanh không có bất cứ cái tủ nào để chui vào, mồ hôi trên trán cậu tuôn ra như tắm, mắt nhìn lên giường, trốn trong chăn đương nhiên không được, làm như vậy khác nào lấy vải thưa che mắt Thánh!
Cuối cùng, Chu Vụ liếc tới gầm giường, trong đó sạch sẽ, hơn nữa cũng có đủ không gian.
Cậu nhanh chóng nằm sấp xuống, cố gắng chui sâu vào một chút.
Chu Vụ lách người vào, đầu vừa chui qua, quay ra đã nghe “cọt kẹt” một tiếng, cánh cửa bị đập tung.
Tí tách, tí tách ————
Tiếng bước chân hòa với tiếng mưa rơi tí tách vang vọng trong không gian tĩnh lặng rợn người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT