Đối diện với tờ báo tin tức hàng ngày trong tay mà Chu Vụ không thể nói nên lời.
[Ngày hôm qua theo tin báo chứng kiến tận mắt, vào khoảng mười giờ đêm tại quảng trường Vạn Đại mới khai trương, xích đu trong khu cảnh quan sân thượng ở tầng cao nhất đung đưa qua lại khi không có người sử dụng.]
[Theo phóng viên điều tra, đêm hôm qua, trùng hợp camera theo dõi trước và sau khi đóng cửa đều không có hình ảnh lưu trữ.]
[Dưới đây là một đoạn video của nhân chứng.]
Chu Vụ bụm mặt mở đoạn video lên, sợ sẽ thấy cảnh gì đó, nhưng theo lý mà nói, tầng 88 cao như thế, thì hẳn cũng không quay được gì đâu nhỉ…?
Nhưng Chu Vụ nhầm rồi.
Nhân chứng không phải đứng ở dưới đường ngẩng đầu quay ngược lên, mà là quay từ tầng 38 toà chung cư cao cấp bên cạnh.
Trong đoạn video, mười giờ đêm trên nóc toà nhà, xích đu trên cao trơ trọi, ban đầu vẫn đứng yên, tự dưng, giống như đột nhiên có sự sống, lung lay qua lại, càng đu càng cao…
Nhân chứng trả lời phỏng vấn: “Lúc ấy tôi đang ngắm sao, vì nghe nói hôm nay sao Kim và mặt trăng sẽ ở rất gần nhau, sau đó tôi bỗng thấy xích đu ở toà bên kia lay động khác thường.”
“Lúc đầu tôi còn tưởng là gió thổi, sau đấy càng lúc càng đu cao hơn, giống như có người đang đu, anh nhìn chỗ này này đi… Chỗ này có phải giống như có người ngồi trên không? Nhưng tư thế rất kỳ lạ…”
Phóng to video lên, giữa khoanh tròn đỏ hiện ra một vật thể mờ mờ, giống như có người đang ngồi lên trên, nhưng động tác lại không giống như ngồi ở trên xích đu.
Có điều cả video đều rất mờ ảo, vỡ nét, nhìn không ra đấy là thứ gì.
“Thật ra tôi cảm giác như còn nghe thấy một vài tiếng hét nữa… kiểu như “áaa” ấy.” Nhân chứng nói: “Làm tôi sợ mất ngủ luôn ý.”
Mặc dù người khác không nhìn thấy là cái gì, nhưng khi Chu Vụ nhìn vào, suýt chút nữa nhảy dựng lên, cậu cảm giác như nhìn thấy rõ là mình luôn ấy.
Nhưng mà cái video này xác thực là dù có phóng to 100 lần, đưa cho mẹ cậu xem, chắc bà cũng không nhận ra Chu Vụ đâu.
Nhưng Chu Vụ cũng chẳng dám mặc lại cái áo khoác xanh lá ấy nữa, đổi thành áo phao lót lông vũ dáng dài màu trắng, mấy ngày nay lúc ở chỗ làm, Chu Vụ cứ chột dạ, vì đồng nghiệp đều vô cùng hứng thú bàn tán chuyện này.
Hà Hải đi tới, giơ kịch bản trong tay lên: “Bên chương trình ẩm thực quay đủ rồi, phía chúng ta bắt đầu lại thôi.”
Chuyện này bắt nguồn từ lúc sáng nay, phóng viên phỏng vấn vụ xích đu trên không tự lập một tài khoản truyền thông mới, thêm mắm thêm muối rồi đăng vụ này lên mạng.
Ngay sau đấy, chuyện này nhận được sự chú ý của cư dân mạng, leo dần lên top hot search weibo.
Nhiều người nói, cái này chắc chắn là chuyện thần bí, rất đáng sợ, nếu không thì cái toà nhà này phải có vấn đề, giờ ai dám tới đó nữa?
Lời đồn đoán càng lúc càng nhiều, mà camera hôm ấy lại trùng hợp không có bản lưu, quá đáng ngờ.
Mấy ngày sau, số lượng người đến tòa trung tâm thương mại mới khai trương này giảm mạnh, ngày đầu tiên còn ít người biết chuyện này, giảm 20%, nhưng sang đến ngày thứ hai thì giảm 50%, hôm nay nghe đâu có thể sẽ giảm 70%.
Nhất là khi cá báo tin tức hàng ngày có phạm vi ảnh hưởng khá lớn đều đăng tin này, người biết chắc chắn sẽ tăng lên.
Đối với một cửa hàng vừa mới khai trương, ảnh hưởng từ việc sụt giảm lượng người đến là rất khủng khiếp, những người phụ trách liên quan cũng gấp toát mồ hôi hột.
Cho dù bây giờ bắt đầu xoá bỏ những tin tức này, cũng không thể ngăn chặn tốc độ lan truyền thông tin.
Lúc này, có người đề xuất ý kiến với người phụ trách.
Nếu tin tức này đã lan truyền trên mạng, thì hay là làm sáng tỏ bằng các chương trình trên mạng đi, lúc trước không phải có một chương trình bàn luận về các câu chuyện kỳ lạ sao, tìm bọn họ quay lại để làm rõ ràng vụ này.
Người phụ trách vỗ đầu, thấy cách này không tồi.
Ai ngờ đâu, bọn họ bỏ quên một vấn đề, sau khi liên hệ với đài truyền hình, mới biết chương trình này vì thiếu tài trợ, lợi nhuận thấp, nên đã bị giải tán rồi.
Cả nhân lực tổ chương trình đều đã được chia ra các đội khác, giờ chương trình này đã không còn, sau này có quay lại nữa không, còn phải xem xét.
“Thế là bọn họ giờ thành nhà tài trợ lớn nhất của chúng ta? Cái giá đưa ra còn khiến cấp trên cảm thấy chương trình này có thể quay lại?” Ngô Nghiêu đập bàn khen ngợi.
Chu Vụ sau khi nghe xong nguyên nhân, đứng đờ tại chỗ, dở khóc dở cười.
Ác ma đưa mình đi chơi xích đu trên cao, tưởng là lên tin tức đã là chuyện hết hồn lắm rồi, giờ còn thế này nữa, mà còn bởi thế mà… tổ chương trình được trở lại nữa.
“Vụ Vụ cậu ngây người gì thế, hử! Tôi biết rồi, cậu có suy nghĩ cũng đúng thôi, chương trình ẩm thực ăn uống no say, ngày nào cũng ở trong phòng có lò sưởi ấm áp, sướng hơn nhiều so với lang bạt cùng bọn tôi.” Ngô Nghiêu nói.
Hổ Vũ tiếp lời: “Chẳng phải nói Chu Vụ, tôi cũng thấy đứng ngốc trong chuồng thoải mái hơn hahaha.”
Chị Vương cười: “Ai chẳng thấy ở trong chuồng sướng hơn nhề, hahaha!”
Hà Hải gật đầu: “Đúng thật nhỉ…”
Ngô Nghiêu trợn tròn mắt: “Mấy người bị làm sao đấy!?”
Đinh Thành đẩy kính: “Là người thì ai cũng nghĩ thế thôi, trừ khi…”
Ngô Nghiêu đạp một cái về phía anh: “Mẹ nó anh tính nói gì hả.”
Mọi người cười ầm lên.
“Được rồi, lần này vẫn giữ nguyên đội hình trước, Chu Vụ thì sẽ đổi lịch chiếu của chương trình ẩm thực với những câu chuyện kỳ lạ, sẽ bận hơn mọi khi một chút đấy.” Hà Hải nói.
Chu Vụ gật đầu đồng ý.
Bên này vừa bàn bạc xong, phòng tài vụ gọi Chu Vụ tới, đề cập tới chuyện tăng lương.
Mọi thứ đến quá bất ngờ, giống như miếng bánh rơi từ trên trời xuống vậy.
Thường thì đơn vị bọn họ, công tác lâu năm, một năm được tăng mấy trăm tệ đã là khá lắm rồi, không ngờ bên đó trực tiếp tăng 800 tệ cho cậu luôn.
800 tệ?
Nghĩa là gì?
800 tệ này là tiền sinh hoạt một tháng, mua thức ăn hai tháng, mấy bộ quần áo thường ngày, tiền mạng mấy tháng đó!
Mà, 800 tệ có thể mua được một cái điện thoại nhái rồi!
Chị gái phòng tài vụ thấy Chu Vụ đang lâng lâng mà cười đau bụng: “Cậu giờ phụ trách hai chương trình, chắc chắn phải tăng lương rồi, sau này làm tốt có thành tích sẽ còn tăng nữa.”
Chu Vụ nghe thế như được thổi lên mây xanh, giống đang nếm mật vậy.
Lúc ra ngoài, vẫn như đang đi trên mây, lâng lâng, Ngô Nghiêu đang chờ cậu ăn cơm, Chu Vụ đi cùng anh ta tới nhà ăn.
Ngô Nghiêu nghe cậu nói xong, cười: “Tôi bảo cậu này, tăng 800 tệ mà giống như sắp lấy vợ ấy thế, sao lại không có tiền đồ thế nhỉ.”
Chu Vụ lè lưỡi với anh ta, cười hi hi: “Anh ghen tị tôi được tăng lương chứ gì.”
Tưởng là Ngô Nghiêu sẽ nghiến răng với cậu, không ngờ Ngô Nghiêu lại lắc đầu “chậc chậc”: “Tôi mà lại nhỏ nhen thế à? Anh đây có nghề tay trái, tối qua một đêm kiếm được 800 tệ đấy!”
Chu Vụ nhìn anh hoảng hốt: “Anh anh anh, không lẽ anh…”
Ngô Nghiêu sửng sốt, phản ứng lại ngay: “… Cậu nghĩ cái mẹ gì thế! Anh đây không phải đi làm trai bao, anh livestream! Phát livestream ấy!”
Chu Vụ vỗ ngực: “Làm tôi sợ chết khiếp, tôi tưởng anh lầm đường lạc lối, chúng ta có thể nghèo một chút, nhưng không thể làm những việc vi phạm pháp luật trái đạo đức được!”
Ngô Nghiêu: …
Anh ta bảo: “Cậu cũng giác ngộ lý tưởng tốt đấy.”
Chu Vụ đáp: “Nói thừa.”
Biết Ngô Nghiêu không phải làm những chuyện phạm pháp, Chu Vụ bắt đầu tò mò khoản thu nhập thêm 800 tệ một đêm của anh, làm sao kiếm được chừng ấy.
“Livestream? Livestream gì thế?” Chu Vụ tò mò.
“Chơi game ấy, tôi chơi trò đi rừng (gốc: 我打野贼溜), ông anh hôm qua thưởng cho tôi quả là có mắt nhìn người tài.” Ngô Nghiêu tự hào.
Một tuần trước Ngô Nghiêu đăng ký tài khoản trên một web livestream đang nổi, ý định ban đầu của anh ta là đi theo hướng kỹ năng đẹp đẽ, cuối cùng vì hay gặp phải mấy đứa gây rối, hàng ngày lên game cùng đồng đội chiến đấu mà không thể không chửi tục.
Cuối cùng anh ta không thắng bởi kỹ thuật, mà nổi tiếng vì đấu với “Học sinh tiểu học”.
Tối hôm qua có một ông anh, tặng hẳn một cái vòng đu quay, anh ta trực tiếp nhắc bên hỗ trợ trích phần trăm, giờ vui vẻ vô cùng.
Anh ta khuyên Chu Vụ: “Không thì tôi với cậu cùng làm đi, tôi kéo cậu, cậu lộ nửa mặt, đảm bảo có thể nổi.”
Chu Vụ lưỡng lự, phải lộ mặt à.
Ngô Nghiêu vỗ vai cậu: “Cậu cứ nghĩ kỹ đi, lúc nào được thì bảo tôi. Đi, ăn cơm thôi, cậu hôm nay ăn suất nào.”
Chu Vụ không đặt cơm, dưới cái nhìn chăm chú của Ngô Nghiêu, giơ ra hộp cơm kiểu cổ trang trang nhã, vành tai đỏ ửng: “Tôi mang cơm hộp.”
Hộp cơm ngay ngắn, cơm được xếp một bên, ô khác là sườn rim, từng miếng thấm đẫm nước sốt bóng loáng, toả ra hương vị khiến người khác thòm thèm.
Một khay nữa thì là ngô ngọt và rau muống xào, bên cạnh còn có một túi nhỏ, đựng một hộp sữa chua nữa.
Ngô Nghiêu:!!!
Anh lắc mạnh đầu Chu Vụ: “Cậu, cậu, cậu, khai thật đi, ai nấu cho cậu!? Cậu chẳng phải là Đại Vương phá bếp sao?”
“Chờ đã, sữa chua…” Anh ta nhận ra manh mối: “Cậu không lẽ có bạn gái rồi à!”
Chu Vụ phủ nhận: “Không phải, tôi tự làm mà.”
“Dối trá, cậu mà làm được mấy món này, tôi chiếm ngay hộp cơm này ở đây đấy.” Ngô Nghiêu nói mà không biết ngượng.
Chu Vụ chột dạ, nhưng vẫn không thể để lộ ra được: “Anh chờ đấy cho tôi.”
Ngô Nghiêu: “Tôi đang chờ đây!”
Chuyện này xem như giải quyết xong, Ngô Nghiêu cũng chẳng bắt choẹt gì cậu được.
Tan làm, điện thoại Chu Vụ nhận được một tin nhắn hoá đơn, nhìn con số trên màn hình, trong lòng cậu bắt đầu cân nhắc tới việc livestream Ngô Nghiêu nói có thật sự đáng tin không.
Lúc đi tới tầng sáu, cửa đã mở sẵn một khe, Chu Vụ vừa định đi vào, điện thoại có số lạ gọi đến.
Nhìn qua ba số đầu, lòng cậu bỗng trầm xuống.
“Xin chào, cho hỏi tìm ai thế ạ?”
“Bố mày Chu Vệ Quốc đây, mày dám xoá cả số điện thoại bố mày cơ à?”
Chu Vụ: “Con đổi điện thoại, cái cũ bị trộm mất, không lưu số.”
Chu Vệ Quốc nói: “Được rồi, không nói mấy chuyện vặt nữa, tháng sau là tết âm, mày phải về, em trai mày lấy vợ, giờ đang gom tiền cọc nhà, mày tự xem thế nào đi.”
Chu Vụ đè loa điện thoại, ngó vào trong cửa rồi đi tới cầu thang, mới đáp: “Con mới qua thời gian thực tập, không có tiền.”
Trong điện thoại vọng ra: “Haha, không có tiền? Đừng có tưởng bố mày không lên mạng, giờ mày nổi trên mạng thế rồi, chẳng phải kiếm được cả một đống tiền à, chắc một tháng cũng phải hơn trăm ngàn ấy nhỉ?”
Chu Vụ cau mày: “Nổi trên mạng?”
“Tao nghe em mày nói rồi, mày còn được lên hot search gì đó, rồi gì mà tận hơn trăm ngàn fan, mày vét mỗi người mấy tệ từ đống fan đó thì tiền cọc của em trai mày chẳng phải đủ rồi sao?” Giọng ông ta gật gù đắc ý.
Chu Vụ: “Không phải, đấy chỉ là…”
“Bớt nói nhảm đi, nói chung là phải gom được hơn trăm ngàn cho tao, em trai mày phải lấy vợ, mày phải thể hiện tí đi.”
Chu Vụ: “Con không có tiền.”
“Không có tiền? Trợn mắt nói dối gì thế hả? Nếu mày không muốn cả chỗ làm với fan của mày biết mẹ mày cắm sừng tao, là thằng từ chốn quê mùa, từ nhỏ đã là đứa trẻ nghèo kiết xác, mẹ bỏ trốn, giờ đến em trai mình cũng bỏ mặc, không tim không phổi, mày chỉ là một đứa ăn cháo đá bát (gốc: bạch nhãn lang), mày dám nói mày không có tiền nữa xem.”
Chu Vụ lặng tiếng, cậu chẳng sợ thân thế của mình bị vạch trần, cũng không sợ mọi người biết được gốc gác cậu như thế.
Bởi vì đấy vốn chính là cậu.
Cậu lo là…
Chu Vụ hoảng hốt, cậu nhìn thoáng qua hành lang, cửa nhà mình đã mở sẵn, lúc này, Bách Lý Khí thế mà lại nhô đầu ra, nhìn thấy Chu Vụ đang đứng ở lối thang bộ gọi điện thoại.
Chu Vụ vội xua tay bảo anh vào nhà, nhỏ giọng nói: “Con biết rồi, cuối năm con sẽ về.”
Đầu bên kia truyền qua tiếng nói: “Biết là tốt rồi, tới lúc ấy cả nhà vui vẻ đón tết tốt biết bao, bên mẹ mày nghe nói đã kết hôn với một ông chủ mở cửa hàng ở trung tâm huyện, nếu mày không có tiền, tao chỉ đành báo cho bà ta, dù sao mày cũng là con đẻ bà ta mà.”
Chu Vụ khẽ gằn giọng: “Ông đừng có đi tìm bà ấy!”
“Thế mày mang tiền về đi! Tao không nói nhảm với mày nữa!”
Đi vào trong phòng, Chu Vụ cố gắng để biểu cảm bình thường lại, đầu ngón tay nhét trong túi áo vẫn còn run run.
Toàn thân cảm thấy lạnh giá, cậu muốn khẽ nhếch môi cười: “Mới nãy là bạn gọi điện cho tôi.”
“Ừ.” Ác ma mở lồng bàn trên bàn ra, trong tay cầm tờ giấy ăn trắng chậm rãi lau ngón tay: “Ăn cơm được rồi.”
Hương thơm đồ ăn phả vào mặt, hơi nóng bốc lên tản ra hơi nước, Chu Vụ như thể sống lại.
Cảm thấy vành mắt ươm ướp.
Ăn cơm xong, Chu Vụ lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Ngô Nghiêu: [Về chuyện livestream ấy…]
Ngô Nghiên nhắn lại ngay: [Hahaha, cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa rồi.]
Chu Vụ hỏi: [Livestream có thể kiếm được hơn trăm ngàn không?]
Ngô Nghiêu: [Cậu đang nghĩ cái quần gì thế, mới vào mà đã đòi kiếm hơn trăm ngàn à, không được đâu, cơ mà nếu cậu lộ mặt thì…]
Chu Vụ: [Không được.]
Ngô Nghiêu: [Thế cậu lộ cằm có được không?]
Chu Vụ: [Lộ cằm?]
Ngô Nghiêu: [Đại khái là để người ta biết, đây là một anh đẹp trai đang chơi game, không phải thứ kỳ quái gì, rồi giọng cậu hay một tí, xong tôi live cùng cậu, đảm bảo cậu hot ngay.]
Chu Vụ: [Thế anh chỉ tôi cách với.]
Ngô Nghiêu gọi điện thoại qua ngay, Chu Vụ một tay không tiện làm, bèn mở loa ngoài để sang bên cạnh.
Chỉ dạy tận tay từng bước tới tận gần 9 giờ rồi, cậu quay đầu ra, ác ma đang hào hứng xem tivi, thấy anh không để ý tới bên này, cậu lại tiếp tục bàn chuyện tiếp.
Ngô Nghiêu: “Được rồi, cũng hòm hòm rồi, cậu kiếm thêm camera là được.”
Cái máy tính này của Chu Vụ là phần thưởng giành được trong một cuộc thi ở trường hồi trước, giá rất đắt, dù đã cũ rồi, vẫn có thể chạy được cái game mà Ngô Nghiêu nói.
Trò này cậu từng thấy rồi, năm người đối chiến với nhau, cậu thỉnh thoảng có thấy người ta chơi trên mạng.
Ngô Nghiêu: “Được rồi, chúng ta thử xem có live chung với nhau được không, đăng ký tài khoản gì đó dễ lắm, cậu vào link đăng ký đi.”
Mày mò tới đêm khuya, cuối cùng cũng xong xuôi.
“Xin chào các anh các chị và các fan nữ của tôi, hôm nay giới thiệu với mọi người một người bạn mới, live chung kéo rank cho cậu ấy, người ta mới chơi non nớt, có thể mắng tôi, chứ đừng mắng cậu ấy, đây là anh em sống chết với tôi đó.”
[Anh em sống chết? Nghe ghê quá vậy.]
[Gà như chủ kênh B mà còn định dắt theo em gái kéo rank?]
[Kéo người mới phiền lắm, chỉ muốn xem chủ kênh solo với “Học sinh tiểu học” thôi.]
Ngô Nghiêu: [Chửi “Học sinh tiểu học” mệt rồi, để cậu em này chỉ đạo tôi đi, cậu ấy siêu hơn tôi đấy.”
Ngô Nghiêu nói xong câu này bình luận trên màn hình ngay lập tức phủ kín: [Á chù? Thật hả, trâu bò vậy!]
Chu Vụ: …
Cậu chột dạ khẽ lên tiếng: “Tôi sẽ không chửi “Học sinh tiểu học” đâu, kính già yêu trẻ… Bắt nạt trẻ con là không tốt.”
Ngô Nghiêu đang định nhắn tin cho Chu Vụ, ai dè Chu Vụ lại nói thế, làm Ngô Nghiêu cười phá lên, bình luận trên màn hình cũng phủ kín.
[Chủ kênh kiếm đâu được em trai này vậy? Hahaha học sinh tiểu học, kính già yêu trẻ.]
[Về mặt ý nghĩa, cái này là đả kích lớn với “Học sinh tiểu học” đấy.]
[Được đấy, tôi hóng quá đi.]
Đang chơi, Chu Vụ chợt thấy phần cổ ngứa ngứa, quay đầu lại, Bách Lý Khí đang đứng sau lưng cậu.
“Á, anh làm tôi giật cả mình.”
Phía Ngô Nghiêu nghe thấy thế, kỳ lạ hỏi: “Ai đấy?”
Chu Vụ mới giật mình nhớ ra mình vẫn đang mở mic: “Bạn tôi, ở nhờ nhà tôi!”
“Ồ.” Ngô Nghiêu cũng không để ý, chắc là bạn học đại học cùng Chu Vụ.
Giọng nói vang lên từ phía sau: “Đây là gì thế?”
Mặt Chu Vụ nóng rang: “Livestream chơi game, chơi cùng bạn tôi, thư giãn tí ấy mà.”
Bách Lý Khí nhìn chằm chằm màn hình, gật đầu, có vẻ rất hứng thú.
Một buổi tối, Chu Vụ đánh với Ngô Nghiêu mấy trận, Bách Lý Khí vẫn đứng ở đằng sau xem.
Chu Vụ gà, nhưng là người vừa mới chơi mà thành tích cậu giành được là 0-0-12 là không tầm thường rồi.
Hoàn thành nhiệm vụ, không chết, còn biết đánh giúp.
Nhưng sau vài trận, Chu Vụ như thể bị vắt kiệt sức: “Trò này khó quá…”
Cậu còn chưa mở camera, chỉ mới live tiếng chung thôi, riêng mình cậu biết, lúc nhân vật đi sang bên trái chân cậu cũng sẽ xoay sang trái.
Lúc tung chiêu chân cũng sẽ nảy lên theo, lúc suýt bị địch đuổi giết được, cơ thể cũng vô thức ngả ra sau né tránh tấn công…
Thật giống như chơi trò thực tế ảo.
Sau khi livestream kết thúc, Chu Vụ nói cho Ngô Nghiêu biết chuyện này, Ngô Nghiêu cười phá lên.
Trong điện thoại Chu Vụ còn nghe thấy có tiếng như kiểu Ngô Nghiêu mới trượt ngã từ chỗ nào xuống đất.
Chu Vụ tức: “Buồn cười thế cơ à?”
Ngô Nghiêu nói phải, còn bảo: “Cậu nhất định phải mở camera lên, đảm bảo nổi, haha, nếu không thì đeo khẩu trang cũng được, hahaha.”
Chu Vụ: …
Chu Vụ có hơi kín đáo, thấp giọng nói: “Hôm nay anh có nhận được phần thưởng không?”
“Có chứ, cậu không nhìn thấy à? Mấy thứ bay bay trong phòng livestream là quà đấy, tính ra thì hôm nay tôi được 450 đấy.”
Chu Vụ:!
Ngày hôm sau, Chu Vụ tới trung tâm công nghệ gần đấy, mua một bộ tai nghe và webcam đắt tiền, theo như lời của Ngô Nghiêu, thì là: Trang thiết bị của chúng ta thể hiện rõ về mặt nhan sắc với làm trò là được, không cần những thứ khác, camera của cậu phải mua loại tốt!
Buổi tối, Chu Vụ học theo Ngô Nghiêu livestream một lúc, bởi vì có Ngô Nghiêu kéo nên độ hot cứ thế tăng cao.
Mấy ngày tiếp theo, Chu Vụ tối nào cũng theo Ngô Nghiêu đánh vài trận, độ hot của cậu giờ đã lên hạng xu hướng rồi.
Nhưng mà fan của cậu với Ngô Nghiêu không giống nhau, fan của cậu đa phần là nữ, thích gọi cậu là nhóc ơi nhóc à.
Mấy ngày kế, Chu Vụ thế mà cũng kiếm được hơn 100 rồi, chỉ cần tiếp tục làm, có khi thật sự có thể thành công đấy.
Có một ngày, tổ chương trình chuẩn bị tăng ca đêm để quay phỏng vấn xích đu trên không, Chu Vụ trước lúc đi đã nói với Bách Lý Khí rồi, ăn cơm xong ngồi trong văn phòng chờ tập trung.
Điện thoại bỗng rung lên, cậu lấy ra nhìn, giật mình hoảng hốt.
Điện thoại cậu tự dưng nhận được một khoản 300 tệ.
Nội dung: [Tin nhắn xác nhận thu nhập của Rabbit Finance: Khoản tiền đã được chuyển vào tài khoản được bạn điền, xin hãy kiểm tra và xác nhận.]
Chu Vụ: …?
Trong khoảng chưa đến mười phút, lại có nhận thêm một khoản, 200 tệ, mấy tin nhắn liên tiếp làm cậu hoảng hốt, nội dung tin nhắn tất cả đều đúng là nhắc từ kênh livestream cậu vừa mới đăng ký.
Giờ mình còn đang đi làm mà?
Khoản thu này đến từ đâu vậy?
Ngô Nghiêu bỗng chạy tới: “Chu Vụ Chu Vụ, tài khoản của cậu sao lại đang live thế?”
Ngô Nghiêu mở phòng livestream của Chu Vụ lên, đúng là đang live, mà trên màn hình còn có người, người đó chỉ để lộ cái cằm, không nhìn thấy hết mặt.
Nhưng bằng mắt thường nhìn đôi môi kia thôi, cũng có thể tưởng tượng ra người đps đẹp trai cỡ nào.
Với lại, tóc dài, mặc cổ trang…
Người đàn ông trong video chơi game rất kém, đã tới giữa trận, còn đang tự chơi theo ý mình, đã thế đi rừng tới đâu là cày nát chỗ ấy, đồng đội đều đang chửi anh ngu, là cái máy phá rừng.
Ngô Nghiêu không nhịn được hỏi: “Đây là bạn cậu à? Người ở nhà cậu ấy hả? Chơi cosplay à?”
Bình luận: [Trông chủ kênh có vẻ đẹp trai đấy, có thể cho nhìn mặt cái không?!]
[Chơi kém là có tội! Đẹp trai thì được tích sự gì chứ?!]
[Ngón tay chủ kênh đẹp quá à, bàn tay này tôi chơi cả năm cũng được!]
Chu Vụ ngồi sững người ra, nhìn không chớp mắt, đọc màn hình ngơ ngác, một lúc sau mới nói: “Đúng thế, gần đây anh ấy ở nhờ nhà tôi…”
Thanh âm trầm thấp từ trong video vang lên: “Láo xược.”
Vừa nhìn, trong game có người mắng anh là học sinh tiểu học.
Lại có người gào lên bảo anh đừng chơi nữa, về nhà nghịch bùn đi, anh khẽ nhếch môi: “To gan.”
Bình luận: […]
Có một Top muốn solo với anh: [Tới solo đi rừng đi, đánh cho anh khóc gọi cha luôn!]
Mid: [Thêm tôi nữa, một chiêu giết một bạn nhỏ!]
Nhìn lướt qua đoạn hội thoại, anh cười lạnh: “Cuồng vọng.”
Khóe miệng anh cười như không cười cộng thêm hàm dưới kéo căng, làm trong đầu người khác không khỏi tưởng tượng dáng vẻ anh.
[Hahaha, nhập vai cosplay hơi sâu rồi đấy, có ngớ ngẩn quá không thế?]
[Bilibili cần anh!]
[Mèn ơi, ngượng tới độ da đầu tê rần luôn á!]
[Chủ kênh cho xem mặt đi mà, em có thể! Cho xem mặt tặng ngay hoả tiễn, nổ ngay luôn.]
Chờ tới lúc game thua, Bách Lý Khí chậm rãi buông chuột, bình tĩnh chờ trận tiếp theo.
Anh vươn tay lấy cốc nước, không biết là vì tay áo rộng quá hay sao, lúc sượt qua camera, khoảnh khắc ấy, mọi người thấy được cả mặt anh.
Đến lúc ngón tay thon dài của anh chỉnh lại cam, hình ảnh lại trở về như cũ.
Ngô Nghiêu: “Đệch… Cái cậu này là hotboy trường cậu à? Thần tiên hạ phàm hả?”
Chu Vụ miệng lưỡi khô khốc, sau đó cậu thấy trên màn hình bắt đầu tặng quà điên cuồng.
Tới lúc Bách Lý Khí chỉnh xong cam, anh lại bắt đầu vào trận chiến mới.
[Cái mặt kia có phải hàng thật không vậy?]
[Chơi gà không có lỗi… Thật đấy…]
[Mẹ ơi, con muốn lấy anh này.]
Bằng mắt thường cũng thấy được độ hot đang tăng nhanh như vũ bão, phòng livestream còn được admin đánh dấu, đồng thời đề cử vào danh mục nhan sắc, Chu Vụ thấy độ nổi tiếng vọt lên, sắp lên tới gần năm mươi ngàn người xem rồi.
Ngô Nghiêu hú ầm lên: “Đệch, có người tặng cả tàu sân bay kìa! 1999 một cái luôn đấy!! Đại gia ở đâu ra vậy!!”
Đại gia để lại lời nhắn: [Không còn cách nào khác, chỉ là muốn thấy mặt chủ kênh tiếp thôi.]
Lời nhắn của đại gia hiện trên màn hình mấy phút liền, tới khi nhân vật của Bách Lý Khí chết anh mới nhìn thấy, đọc xong, anh đáp lại một câu vô cùng lạnh nhạt: “Nằm mơ.”
Chu Vụ ngượng chín mặt: …
Ngô Nghiêu: …
Bình luận: Người dùng “Một viên kẹo chanh” tặng bạn một tàu sân bay; Người dùng “Lão Bạch” tặng bạn một nồi lẩu ấm áp; Người dùng…
Chu Vụ ngơ ngác quay đầu qua hỏi Ngô Nghiêu: “Mấy người này bị làm sao đấy…?”
Ngô Nghiêu nói mà không chắc lắm: “Hay là bị M?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT