Nghe thấy giọng nói truyền tới từ bên ngoài, trái tim Chu Vụ giật cả lên, hô hấp đình trệ mất vài giây.
Giọng nói ở ngoài cửa vẫn giống những lời tán gẫu thường ngày, thoải mái tự nhiên, nhưng dưới ảnh hưởng tâm lý, Chu Vụ chỉ cảm thấy quái dị vô cùng.
Rốt cuộc là ai nói thật?
Chu Vụ nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ác ma còn đang đứng phía sau cậu.
“Hàng xóm bên cạnh tới mượn đồ, anh… đừng tức giận.” Chu Vụ nói một cách yếu ớt.
Ác ma đứng sau cánh cửa, không nói một lời.
Sau lưng Chu Vụ ướt đẫm mồ hôi, cảm thấy đối phương đã ngầm thừa nhận, cậu cắn răng đi mở cửa. Bạch Kiêm đứng ở ngay cửa, đèn ngoài hành lang sáng trưng, anh ta mặc đồ thể thao, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác, vẫn khuôn mặt tươi cười giống hệt như thường ngày.
Thật ra Bạch Kiêm mang lại chút cảm giác trông giống con lai, nếu như nói anh ta là ma, chỉ có thể là ma Tây.
“Sao phòng em lại không bật đèn?” Bạch Kiêm thoáng nhìn vào trong cửa, Chu Vụ vô thức căng thẳng lên, tên ác ma vẫn còn đang ở bên trong.
“Em vừa mới về tới nhà, vừa vào cửa thì anh tới rồi.” Chu Vụ nói.
Lúc Bạch Kiêm nói chuyện, Chu Vụ chịu đựng nỗi sợ hãi, quan sát mặt của anh ta, trên mặt anh ta không có chút sơ hở nào, cũng không có quầng thâm mắt, đầu lưỡi cũng rất bình thường, mà dưới chân anh ta cũng vẫn có bóng.
Theo kinh nghiệm của Chu Vụ, những người không có chân trong thôn ở núi kia, biểu cảm trên mặt đều rất cứng ngắc, giống hệt như một cái xác cưỡng ép bắt chước theo con người.
Bạch Kiêm trước mắt cậu không có loại cảm giác này.
“Anh cần bột giặt sao? Anh chờ em một chút.” Chu Vụ xoay người đóng cửa lại, lon ton chạy đi lấy bột giặt, đoạn đường này, ác ma không ngừng đi theo giống như cái bóng của Chu Vụ.
Tiếng của Bạch Kiêm còn đang ở bên ngoài: “Em đóng cửa làm gì?”
Chu Vụ mở cửa ra, đưa bột giặt cho anh ta từ trong khe hở: “Phòng em rất bừa bộn, còn chưa dọn dẹp đồ đạc nên không để anh nhìn được.”
Bạch Kiêm nhướng mày: “Vậy sao?” Nói xong anh ta lại liếc nhìn vào bên trong một cái, Chu Vụ căng thẳng giữ lại ván cửa.
Anh ta xoay người định đi, Chu Vụ lại đột nhiên hỏi: “Bạch Kiêm, anh chuyển tới đây từ khi nào thế?”
Bạch Kiêm vừa mới đi được một bước quay đầu lại nói: “Sao thế, anh ở đây được hai tháng rồi.”
“Ồ, không có gì đâu ạ, em hỏi vậy thôi.” Chu Vụ cười miễn cưỡng: “Lúc nãy khi em về, gặp phải người trọ phòng 04, có nói chuyện với anh ta một lúc.”
“Thật hả? Là người như thế nào vậy?” Bạch Kiêm hỏi.
Ánh mắt cậu dán chặt lên khuôn mặt Bạch Kiêm, không nhìn thấy chút thay đổi nào trên khuôn mặt anh ta.
Cũng không biết có phải là do ánh mắt bản thân cậu đã mang theo ảnh hưởng tâm lý không, bóng đèn chân không chiếu lên gương mặt anh ta, cậu thấy bóng mờ hắt lại vô cùng vặn vẹo u ám.
Chu Vụ nuốt nước miếng: “Là người rất tốt, chỉ có điều không thích nói chuyện.”
Bạch Kiêm đột nhiên nở một nụ cười khó hiểu: “Lần trước anh tới gõ cửa, cậu ta không có nhà, lần sau lúc nào rảnh anh lại tới hỏi thăm. Không nói chuyện nữa, anh về giặt quần áo đây. Có việc cần hỗ trợ, có thể gọi anh, ngoài bột giặt ra thì nhà anh cái gì cũng có.”
Vậy sao anh không mua bột giặt đi.
Chu Vụ oán thầm.
Gật đầu, nhìn Bạch Kiêm tiến vào trong cửa, Chu Vụ mới chậm rãi đóng cửa lại.
Dựa người vào ván cửa, vẻ mặt sợ hãi, Chu Vụ thở dài một cái, cúi đầu suy tư.
Đến tột cùng trong hai người Bạch Kiêm và Kỷ Lãng ai mới là người nói thật?
Nghĩ không ra kết quả, lòng bàn tay cậu lạnh ngắt.
Tuy rằng ngoài cửa vẫn rất sáng sủa, nhưng lúc này không khiến người khác cảm thấy yên tâm bằng bóng tối trong căn phòng.
Xoa xoa cái trán bị dọa cho chảy đầy mồ hôi, cậu vừa quay đầu, ác ma đã đứng ở ngay đằng sau cậu, anh hệt như tảng đá mãi mãi không thay đổi, chẳng hề nhúc nhích, con ngươi không đỏ lên mà như một hố đen, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào Chu Vụ.
Đối mặt với ác ma, Chu Vụ vẫn sợ, cậu chào hỏi một cách yếu ớt: “Xin chào.”
Bách Lý Khí: …
Không có được câu trả lời, Chu Vụ cũng không để ý, cậu đi vào trong, sau khi bật đèn bàn trong phòng khách lên, ánh sáng nhàn nhạt mang cảm giác ấm áp yếu ớt lan tỏa khắp căn phòng.
Nhưng sau đó, cậu nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, cả người càng trở nên không được tự nhiên.
Cậu nghĩ thầm, cách thức ngày hôm qua liệu có phải là cách hút dương khí của ác ma không nhỉ?
Dù sao cũng không nhìn thấy anh ta nhổ ra…
Trong lúc không nói chuyện, tay chân không biết nên để ở đâu, áo khoác vẫn chưa cởi, cậu chậm rãi ngồi xuống sofa.
Một lúc sau, Chu Vụ tháo khăn quàng cổ xuống, vươn tay ra tìm điều khiển, trong lúc tìm kiếm, chạm phải một thứ gì đó lạnh như băng, cậu sợ đến mức rụt tay lại.
Sau đó điều khiển được đưa tới trước mắt cậu.
Chu Vụ trộm liếc ác ma, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”
Xem TV một lúc, cậu lại âm ỉ thấy khó chịu.
Về đến nhà mà không cởi áo khoác, không rửa tay, rửa mặt, rửa chân, cả người cậu sẽ thấy khó chịu.
Huống hồ vừa rồi cậu còn sợ hãi đến mức toát mồ hôi ra cả người.
Cậu lại liếc nhìn ác ma đang ngồi, thấy lực chú ý của anh không đặt trên người mình, cậu bắt đầu chậm rãi lén lút cởi cúc áo khoác ra.
Cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo hoodie trắng, trên mũ áo còn có cả hình tai chó trang trí.
Đây là cái áo sáng nay cậu lấy bừa để tối mặc, lúc này cái đầu chó trắng đó cứ lắc lắc sau lưng cậu.
Khi cậu quay đầu lại chuẩn bị đứng dậy thì nhìn thấy ác ma đang nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt anh đen không thấy đáy, giống như muốn hút cậu vào, trong lòng cậu lập tức hoảng sợ, vội vàng tránh ánh mắt rồi đứng dậy đi tới phòng tắm.
Ác ma vẫn ngồi yên tại chỗ, không có đứng dậy.
Chu Vụ thở phào, rửa mặt rửa tay xong, cậu không dám tắm, chỉ dùng khăn lông thấm nước ấm để lau người.
Cuối cùng, cậu bưng một chậu nước nóng ra, đặt ở trước sofa, chuẩn bị ngâm chân.
Lúc đi ra, đã không còn thấy ác ma đâu nữa rồi.
Nhìn quanh một vòng, không thấy bóng dáng anh đâu, có điều Chu Vụ nhạy cảm phát hiện, anh vẫn đang ở đây.
Có điều không nhìn thấy anh, áp lực cũng giảm đi hơn nửa, khiến cậu không kiềm được mà thở phào nhẹ nhõm.
Nước nóng có hơi nóng quá mức, sau khi cởi tất ra, ngón chân từng chút một chạm vào nước nóng, đầu ngón cái bị nóng đỏ ửng lên, ngón chân lập tức rụt lại.
Đợi một lúc sau, lại vươn chân vào trong nước nóng.
Vẫn còn quá nóng, xưa nay da cậu luôn rất mỏng, không chịu được nước quá nóng.
Chỉ có thể chờ nó nguội xuống một chút.
Chu Vụ ngẩng đầu lên đổi kênh, đổi qua đổi lại một lúc lâu, tìm được một chương trình tướng thanh*.
*Chương trình tướng thanh: nói đơn giản thì ở đó có hai người cà khịa nhau, tấu hài gây cười cho mọi người.
Lúc này, cậu lại cúi đầu xuống, nhìn thấy trên mặt nước nóng gợn lên một tầng sóng lăn tăn, như thể bị người chạm vào.
Lại đặt chân vào trong nước, hình như đã không còn nóng như vừa rồi nữa rồi.
Chu Vụ cúi đầu, mở to mắt, tựa như phát hiện ra điều gì đó.
Xem chương trình tướng thanh, mấy lần buồn cười đến mức khiến Chu Vụ muốn ôm bụng cười bò, thế nhưng cậu lại không dám cười quá to tiếng, sợ quấy rầy đến tên ác ma kia, chỉ đành véo vào cánh tay, cố gắng nhịn cười.
Như này nào có phải là thư giãn, rõ ràng là tra tấn mà.
Vươn tay ra rót một cốc trà trên bàn, Chu Vụ vừa uống vừa ngâm chân, cả người ấm dần lên, tay chân cũng không còn lạnh lẽo như ban đầu nữa.
Nước dần trở nên lạnh, Chu Vụ xoa xoa chân, đổ nước, rồi lười biếng quay lại làm ổ trên sofa, dần dần thấy buồn ngủ.
Trong TV vẫn đang chiếu Tướng thanh, giống như thôi miên vậy, trước mắt dần trở nên mờ nhạt.
Ôm gối ôm, bật điều hòa, thiu thiu ngủ.
Cốc cốc cốc.
Một loạt tiếng gõ cửa kỳ lạ làm Chu Vụ đang thiu thiu ngủ giật mình tỉnh dậy.
Cậu bỗng nhiên mở mắt ra, tưởng là tiếng gõ cửa, nhưng rất nhanh sau đó, cậu liền biết, hoàn toàn không phải tiếng gõ cửa.
Là âm thanh truyền tới từ vách tường phía trên.
Cốc cốc cốc.
Chu Vụ giống như chú mèo bị hoảng sợ, mở to mắt hạnh quan sát bốn phía trong phòng, tất cả mọi thứ trong phòng đều yên tĩnh, không có gì cả.
Lại qua mấy phút sau, vẫn chẳng có gì xảy ra.
Ngay khi Chu Vụ lại đang gà gật ngủ tiếp, âm thanh cốc cốc cốc lại lần nữa vang lên
Âm thanh này truyền tới từ khắp tứ phía.
Bật đèn lên, căn phòng sáng trưng, tiếng cốc cốc cũng biến mất. Mấy phút sau, lại vang lên tiếng cào tường.
Cậu xác định, âm thanh này là từ mặt tường.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Tiếng động này khiến người ta vô cùng chán ghét, giống như là có móng tay đang cố gắng cào mạnh vào bảng đen vậy.
Chu Vụ nghe khắp một vòng mặt tường bốn phía, không phải bên trái, không phải bên phải, là phía trước…
Phía trước có cửa sổ, nếu như kéo rèm cửa sổ ra, bên ngoài chính là độ cao của tầng 21.
Đứng im, Chu Vụ hoàn toàn không dám đến kéo rèm cửa sổ ra, cậu suy nghĩ một chút, lui về sofa, muốn làm vẻ không hề biết gì.
Sau khi tiếng kẽo kẹt đó dừng lại, trong lòng Chu Vụ vẫn còn đang kinh hồn bạt vía không dám động đậy, bởi vì lúc này, cậu lại nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt tí tách tí tách.
Chu Vụ không tắt TV, cậu ôm gối ôm quay về giường, chui vào trong chăn, không dám ngọ nguậy dù chỉ một chút.
Không ngủ được, cậu không thể làm gì khác hơn là lấy điện thoại di động ra xem tin tức, xem video cho đỡ sợ.
Lúc này cậu đã bắt đầu khâm phục sức chịu đựng tâm lý của mình, dưới tình huống này mà cậu còn có tâm trạng nghịch điện thoại.
Nhưng Chu Vụ phải thừa nhận rằng, trong nhà có một ác ma, vậy mà lại đem tới cho cậu cảm giác an toàn theo một cách rất khác lạ.
Cho dù cả tầng dùng chung một wifi thì tín hiệu wifi trong điện thoại cũng rất khỏe, sau khi lên Weibo, cậu mới phát hiện có tin tức về chuyện của thôn Triệu Khánh.
(Cảnh sát địa phương mới phá được một vụ án buôn người rất lớn, bọn buôn người bị tóm cổ cả bọn, người dân trong thôn mê tín phong kiến, mua vợ về để thành hôn với “thần”, để được trường thọ phát tài…)
Trong thời gian này người dân làng Tả.P tự sát, vì xảy ra tranh chấp với những người dân khác trong thôn nên dẫn đến tinh thần không bình thường, tự mình kết liễu tính mạng…)
Tin tức này vừa mới được đăng lên mười phút trước, Chu Vụ vội vã mở sns lên, phát hiện group tin nhắn của tổ chương trình đang bùng nổ.
Ngô Nghiêu: [Đệch mẹ, tôi bảo mà, chuyện này tôi với Vụ đoán đúng rồi.]
Hổ Vũ: [Lúc tôi với bốn mắt bí mật quay cùng nhau cũng đã nhận ra rồi.]
Đinh Thành: [Lúc đó tôi đã nói là chuyện này không bình thường.]
Hà Hải: [Cảnh sát địa phương đã liên hệ với tôi, chuẩn bị đi thu âm ghi chép lại, không biết truyền thông nào đã đăng tin tức trước, chuyện này còn chưa xong đâu, đằng sau vẫn còn có chuyện.]
99 tin nhắn chưa đọc, Chu Vụ chỉ nhìn vài tin nhắn cuối cùng cũng đã biết được đại khái tình hình.
Bức tranh mỗi nhà mỗi hộ đều treo, quả nhiên không bình thường. Cậu mở ra một video, là video phân tích có liên quan đến tập tục kỳ lạ đó do một người nổi tiếng share.
[Đệt, xem tôi lục ra được cái gì nè.]
[Tôi nghe nói có một nơi, mỗi nhà đều sẽ hầu hạ một con “quỷ tiên”*, dâng cống vật lên cho nó, đốt tiền giấy, quần áo cho nó, còn có thể tìm vợ cho nó.]
*Quỷ tiên: Loài quỷ tu tiên đắc đạo được gọi là Quỷ tiên.
[Tìm vợ thế nào? Kết âm thân* chứ sao! Trình tự cụ thể tiếp theo tôi sẽ không nói nữa, những bạn nào thấy hứng thú có thể tự tìm xem, mỗi nơi trên cả nước khác biệt rất nhiều, không tiện nói tỉ mỉ.]
*Âm thân: âm thân, chính là chỉ chàng trai chưa lập gia đình bị chết yểu, người còn sống sợ anh ta tại âm tào địa phủ lẻ loi, phải tìm cho anh ta một cô gái cũng chưa lập gia đình bị chết yểu mà hợp táng, gọi là đắp mộ, dưới đất cùng làm bạn cũng tốt.
[Lại nói thêm một chút, giả dụ “quỷ tiên” thật sự có thật, dâng cống vật, kết âm thân, thật sự có thể đủ để trường sinh phát tài sao? Tôi thấy chưa chắc, tại sao nhỉ?]
[Bởi vì những “quỷ tiên” này, chúng biết bọn họ thích gì, nói không chừng cưới vợ cho người ta, người ta còn ghét bỏ ấy chứ.]
Xem xong những cái này, trong lòng Chu Vụ đã gần như khái quát tổng thể về chuyện này, người dân trong thôn ở vùng núi vì lợi ích của bản thân mà liên tục mua bán tân nương vào trong thôn, tiến hành minh hôn với “quỷ tiên”, đổi lấy lợi ích từ “quỷ tiên”, để bản thân sống lâu hơn, hoặc là phát tài làm giàu.
Nghĩ tới đây, Chu Vụ nghĩ ngay đến bức tranh của Tả Phong, nếu như cậu nhớ không lầm, lần trước lúc cậu trốn dưới gầm giường, đôi chân nhìn thấy kia chính là “quỷ tiên” trong bức tranh của Tả Phong.
Mà khi đó lúc cậu bị truy đuổi trong con hẻm nhỏ, người đã chặt đôi chân đó… có lẽ chính là ác ma.
Nghĩ đến đây, trong lòng Chu Vụ dâng lên cảm giác kỳ lạ, cậu cầm điện thoại đã nóng lên, không nói ra được là cảm giác gì.
Rất nhanh sau đó, sự chú ý của cậu đã đột nhiên bị mục hotsearch thu hút.
Cậu cẩn thận nhìn cái tên bên trên, sau khi chắc chắn là không nhìn lầm, mới mở vào hotsearch.
[Tin nóng: Idol Trì Tích được nhà đầu tư bao nuôi, đêm khuya gặp nhau ôm ấp trước xe.]
Chu Vụ vội vã nhấn vào, quả thật là người săn tin đã đưa ra ảnh và đoạn GIF, ngôn ngữ chuẩn xác, tựa như chắc chắn 100% sự thật rằng Trì Tích bị bao nuôi.
Nhìn mấy lần, Chu Vụ thoát ra, lập tức gửi tin nhắn cho Trì Tích.
[Tiểu Tích, có chuyện gì vậy? Hotsearch kia là thật hay giả vậy.]
Tin nhắn được gửi đi một lúc lâu cũng không được trả lời, Chu Vụ hơi lo lắng, nhưng bây giờ đã muộn như vậy, cũng không tiện gọi điện thoại tới, đối phương là người nổi tiếng, chỉ sợ cũng không tiện nhận.
Nửa tiếng sau, Chu Vụ đã sắp ngủ đến nơi, đối phương mới gửi tin nhắn trả lời tới.
Trì Tích: [Là thật, không sao đâu, đừng lo lắng, chuyện này sẽ lắng xuống nhanh thôi.]
Chu Vụ nhìn thấy tin nhắn xong, hô hấp ngừng lại, là thật?
Ý của cậu ấy là, thực sự bị… bao nuôi?
Chu Vụ mở hotsearch vừa rồi ra, nhìn vị nhà đầu tư kim chủ kia, cá sấu lớn của giới tài chính, ảnh chụp cũng không quá rõ ràng, nhưng nhìn qua ảnh chụp và đoạn GIF, thân hình cao ngất tuấn tú.
Chu Vụ không biết nói cái gì cho phải, ở chung cùng với Trì Tích, cậu vẫn luôn cảm thấy Trì Tích thanh cao, thông minh, cậu có chút không thể nào tưởng tượng được rằng đối phương sẽ có sự lựa chọn như thế này.
Cậu chỉ có thể trả lời lại: [Cậu không sao là được rồi.]
Lần này Trì Tích lại trả lời rất nhanh: [Sẽ không sao đâu, bây giờ tôi có chút việc, liên lạc sau nhé.]
Sau đó Trì Tích cũng không trả lời tin nhắn nữa.
Ôm điện thoại, Chu Vụ không thể nói rõ được suy nghĩ của mình, chỉ là nội tâm không thể nào bình tĩnh nổi, thế nhưng qua nửa tiếng đồng hồ, cậu suy nghĩ suy nghĩ rồi cứ vậy ngủ thiếp đi mất.
Nửa đêm, Chu Vụ tỉnh dậy, lúc này tay chân cậu đã lạnh lẽo, trong chăn cũng rất lạnh, cậu cảm thấy bụng dưới trướng lên, sờ sờ điện thoại di động, không thấy đâu, không biết đã trượt đến chỗ nào rồi.
Đèn bên ngoài không biết đã được tắt từ lúc nào, cả căn phòng đều tối đen như mực, bên ngoài truyền đến của TV, hình như đã quên tắt TV rồi.
Chu Vụ mở đèn ngủ lên, vén chăn lên chạy vào nhà vệ sinh, một loạt tiếng nước, cảm giác cuống cuồng đã không còn nữa, cậu xoa xoa tiểu Chu vụ rồi đi ra ngoài.
Trên TV đang chiếu phim truyền hình cổ trang, cảnh tượng đánh nhau vô cùng ác liệt lạ, Chu Vụ dụi dụi mắt, cậu nhớ kênh mình mở trước đó không phải kênh này.
Là cậu đổi trong lúc mơ mơ màng màng sao?
Chu Vụ đi tới, đến chỗ cách đó còn vài mét thì bước chân dừng lại.
Có người ngồi ở trên sofa.
Không, có ma…!
Tên ác ma kia chậm rãi quay đầu lại, khuôn mặt khôi ngô trắng bệch không có biểu cảm gì, liếc nhìn Chu Vụ một cái rồi lại quay đầu lại, sau đó mặt không thay đổi tắt TV.
Chu Vụ không biết nên làm ra vẻ mặt gì, đầu óc đang mơ màng ngủ bỗng bắt đầu hoạt động trở lại.
Có phải là cậu… phát hiện ra bí mật gì không nên phát hiện rồi không.
Chu Vụ muốn tỏ ra như thể chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cậu chậm rãi xoay người lại.
Vừa mới bước một bước, cậu ngẩng đầu lên liền lập tức giật mình nhảy dựng, ác ma đang đứng ngay trước mặt cậu.
Chu Vụ cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi nói: “Tôi quên mất tắt TV, anh tắt thay tôi rồi, cảm ơn nhé, tôi… tôi ngủ tiếp…”
Lời còn chưa nói hết, Chu Vụ đã bị siết chặt lấy, một nụ hôn khiến ngón chân cậu căng chặt lại và da đầu trở nên tê dại, cậu bị hôn đến mức không thở nổi, “ưm ưm a a” kêu lên.
Ký ức của ngày hôm qua lại tràn ngập trí óc lần nữa, thân thể cậu cứng đờ như một khúc gỗ, mặc người ôm lấy mà âu yếm hôn môi.
Cổ bên, sau tai, cằm, không có nơi nào là không được chăm sóc.
Liên tiếp một loạt những cái hôn nhẹ, da gà nổi hết cả lên, khiến cho Chu Vụ không nhịn được r.ên rỉ một tiếng, ngón tay và ngón chân đều cong lên.
Chuyện khiến Chu Vụ sợ hãi lại xảy ra, cho dù rất sợ thì cả người cậu vẫn chống cự lại, đầu ngón tay cào vào lưng đối phương, mặc dù không để lại vết tích, nhưng lại phát ra tiếng cào cấu.
Chu Vụ bay lên, từng chút từng chút một bị dời đi, khi cậu phát hiện ra thì đã bị đặt xuống giường, cả người rơi vào chiếc chăn mềm mại.
“Ngủ ngon.” Giống như trước giờ chưa từng nói ra hai chữ cực kỳ vụng về này, ác ma nói xong, lập tức hóa thành một làn khói đen biến mất ngay trước mắt cậu.
Chu Vụ duy trì tư thế này mất mấy phút mới từ từ khôi phục lại.
Hình như… tránh được một kiếp?
Thậm chí Chu Vụ đã làm công tác chuẩn bị tâm lý cho bản thân, tiếp nhận chuyện sắp xảy ra.
Sau đó chẳng xảy ra chuyện gì?
Không xảy ra đương nhiên là tốt, Chu Vụ bò lên, vén chăn ra, chui vào.
Vừa sáng sớm, đồng hồ sinh học hoàn hảo của Chu Vụ đánh thức cậu dậy từ trong giấc mộng, Chu Vụ dụi dụi mắt, lại chui về trong chăn, muốn tiếp tục ngủ.
Mười phút sau, rốt cuộc cậu cũng tỉnh táo.
Hôm nay là cuối tuần không phải đi làm, cậu có hai ngày được hoạt động tự do.
Thế nhưng Chu Vụ tình nguyện không cần hai ngày nghỉ này, ở nhà đối mặt với ác ma, còn không bằng ra bên ngoài đi công tác…
Vậy ác ma cũng sẽ đi theo nhỉ? Nghĩ tới đây, Chu Vụ rụt cổ lại, tối hôm qua lại bị ác ma hôn.
Chu Vụ lại tìm điện thoại của mình, không tìm thấy, cậu đứng dậy lục lọi, tìm khắp ở trong chăn và gối, đều không tìm được, gầm giường cũng không có, khe đầu giường cũng không có.
Cuối cùng tìm thấy điện thoại ở kẽ ghế sofa.
Tối hôm qua rõ ràng có dùng, hơn nữa còn là dùng ở trên giường, tại sao lại xuất hiện ở đây?
Chu Vụ nghĩ mãi không ra, có điều cũng không nghĩ quá nhiều, mở khóa rồi bắt đầu xem tin tức.
Xem được một nửa, trình duyệt bắt đầu đẩy gợi ý tin tức hàng ngày, sau khi nhấn vào trình duyệt một lúc, đột nhiên cậu tìm thấy trang web mà mình chưa từng vào bao giờ trong lịch sử trình duyệt.
Cụm từ tìm kiếm: Đoạn tụ*.
*Đoạn tụ là cách gọi phổ biến cho quan hệ đồng tính luyến ái. Xuất phát từ câu chuyện Hán Ai Đế vì không nỡ làm tỉnh giấc người tình đồng giới là Đổng Hiền mà đã cắt tay áo (đoạn tụ) của mình.
Chu Vụ: …???
Sau đó lướt qua từ đoạn tụ, dẫn ra những thuật ngữ khác, ví dụ như đồng tính luyến ái, đam mỹ, BL, thanh công cụ tìm kiếm dựa trên tìm kiếm mà đẩy ra nhiều từ khóa.
Chờ chút…!
Ngón tay lướt lên trên của Chu Vụ dừng lại, dừng ở… một trang web có vẻ không quá thích hợp.
Ngón tay run rẩy nhẹ nhàng nhấn vào, một trang vừa đồi trụy vừa dữ dội hiện ra trước mắt cậu.
Ngay khi Chu Vụ nhìn thấy trang web đó, tay lập tức run rẩy đóng lại.
Tuy rằng lập tức đóng lại, thế nhưng cậu vẫn nhìn thấy rõ ràng nội dung trên trang web, đó là một trang web 18+ đáng sợ!
Nếu chỉ là trang web 18+ thì còn được, Chu Vụ chưa ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy qua sao?
Nhưng… vậy mà lại là một… trang web đồng tính.
Cả người Chu Vụ choáng váng, bản thân cậu chưa từng tìm tòi những thứ như thế này, càng chưa từng vào trang web như vậy, có người động tới điện thoại của cậu, trong phòng cậu không có người khác, chỉ có…
Chu Vụ vô cùng sợ hãi, không dám nghĩ sâu, vội vàng xóa toàn bộ lịch sử của trình duyệt, lại kiểm tra lại xem có bỏ sót gì hay không.
Làm xong những chuyện này, cậu lại đổi lại mật khẩu mở khóa, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.
Hy vọng đây chỉ là điện thoại xảy ra vấn đề, Chu Vụ tình nguyện tốn một khoản tiền lớn để đổi điện thoại cũng không muốn những suy đoán ấy trở thành sự thật.
Chu Vụ: QAQ.
Cậu đứng ngồi không yên nghịch điện thoại một lúc, dần dần bình tĩnh lại, cậu đột nhiên nhớ ra, có thứ cậu quên mua mất. Cậu mở Taobao ra, vừa định tìm kiếm, đột nhiên xuất hiện ra rất nhiều tìm kiếm kỳ lạ. Rất nhanh sau đó Chu Vụ lập tức hiểu ra, đây là kết quả của việc đẩy lên quá nhiều dữ liệu, chắc là dùng chung một wifi nên chuyển tìm kiếm của người khác sang.
Sau đó cậu bị những dữ liệu được đẩy lên ở dưới cùng thu hút sự chú ý.
Dây thừng, dao, băng dính, nước tiêu hủy xác.
Những từ này khiến Chu Vụ sững sờ mất vài giây, trong nháy mắt cảm giác lạnh lẽo bắt đầu truyền lên từ lòng bàn chân.
Người dùng chung wifi, tìm kiếm những từ này?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT