Lần này, toàn thân Chu Vụ cảm thấy rất ấm áp, nhưng cậu vẫn đứng không vững, sau khi lau sạch nước đọng trên người, thật sự cảm thấy cả người rất nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhưng loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái sau khi được tắm rửa sạch sẽ này còn khiến Chu Vụ khó chịu hơn, cậu cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.
Khóe mắt còn chưa hết đỏ, cậu xoa xoa khóe mắt, cảm thấy hơi đau đớn, nước mắt đọng trên khóe mắt đã sớm bị nước hòa tan không tìm thấy dấu vết, ngược lại bởi vì nước nóng nên làn da có cảm giác trơn trượt, non nớt như trẻ sơ sinh.
Thời gian còn sớm, còn có thể ngủ lại, Chu Vụ mơ mơ màng màng, nằm trên giường mở to mắt nhìn trần nhà.
Mấy ngày trước Chu Vụ đã tự lừa gạt mình, chai nước được vặn nắp, dấu vết trên eo, những thứ này rõ ràng đều là dấu vết của “anh ta”, nhưng Chu Vụ lại lựa chọn bỏ qua hiện thực này.
Cậu hơi thất vọng, tại sao lúc nãy mình không hỏi anh ta chứ.
Nhưng vừa rồi Chu Vụ cực kỳ sợ hãi, hơi đâu mà nhớ nổi phải đi nói chuyện với đối phương, cậu không sợ tới mức gọi mẹ là đã hay lắm rồi.
Chu Vụ chỉ nhớ mang máng là vào ngày động phòng, đối phương hình như có mở miệng nói chuyện, nhưng nói cái gì… thì cậu không nhớ rõ.
Điều cậu nhớ tương đối sâu sắc chính là, đối phương đã chui vào trong chăn, rồi làm mình, sau đó làm tới mấy lần, đến nỗi phía sau đau nhức không đứng dậy được, eo mềm nhũn.
Sau đó, cậu còn nói những lời mà bình thường không bao giờ nói…
Trong phòng bật đèn, ngay cả đèn ở phòng khách cũng không dám tắt, nhưng nghĩ đến đối phương sẽ tắt đèn, cậu sợ đối phương lại đột nhiên tấn công mình.
Tiếng thở hổn hển trong chăn rất lớn, đàn ông sau khi l.ên đỉnh sẽ cảm thấy rất mệt, sau khi bình ổn lại hơi thở, chỉ còn lại mệt mỏi.
Tuy rằng anh khiến cậu bị đả kích tinh thần, nhưng rất nhanh sau đó cậu đã cảm thấy buồn ngủ.
Lúc đầu mắt cậu còn đang mở to rồi dần dần híp lại thành hình bán nguyệt, sau đó lại đột nhiên trợn to, rồi lại khép lại từng chút một… Cuối cùng, vào khoảng tám giờ, Chu Vụ không chịu nổi mà thiếp đi.
Chu Vụ ngủ ba tiếng đã tỉnh, sau khi tỉnh lại, cậu bắt đầu chậm rãi sắp xếp đồ đạc, đánh răng rửa mặt, sau đó thoa kem dưỡng ẩm.
Cậu chọn một cái áo cổ cao màu xanh nhạt, thêm một cái áo khoác lông mỏng màu trắng, vừa mặc vừa đi ra ngoài, đi đến cửa mang giày, đột nhiên nghĩ đến chuyện tối qua, trong lòng không khỏi sợ hãi.
Bởi vì chuyện xảy ra trong phòng tắm tối hôm qua, toàn bộ sự chú ý của cậu đều đã chuyển hướng, cậu đã quên mất chuyện mắt mèo, bây giờ đứng trước cửa lại cảm thấy rất căng thẳng.
“Kétt” một tiếng, Chu Vụ nhẹ nhàng mở cửa nhìn ra ngoài, cửa phòng đối diện đóng chặt, trên hành lang cũng không có bất cứ ai.
Sau khi mở hết cửa ra, ánh nắng vàng từ cửa sổ hai bên cao chiếu xuống hành lang trống không, trong tầm mắt sáng ngời thoải mái, Chu Vụ thở phào nhẹ nhõm, hy vọng đó chỉ là một trò đùa dai.
Lúc đi đến đóng cửa, cậu thấy trên mắt mèo bên ngoài cửa có dán một tờ giấy đủ mọi màu sắc.
Chu Vụ xé xuống nhìn, là giấy quảng cáo, tờ quảng cáo này là của quán lẩu gần đây, phần màu đỏ của tờ rơi đỏ đỏ xanh xanh vừa vặn dán ngay mắt mèo.
Nhìn vào tờ quảng cáo trên tay, Chu Vụ không nói nên lời, bây giờ mấy người phát tờ rơi sẽ như vậy sao, dán xong quảng cáo còn phải gõ cửa để nói với bạn———— Tôi đã dán xong quảng cáo, mau đến xem?
Bị khùng hay gì.
Chu Vụ gấp tờ quảng cáo trong tay thành hình tam giác, hung hăng ném vào thùng rác.
Dọa tôi sợ chết khiếp.
Bên ngoài tiểu khu có một nhà hàng thức ăn nhanh, Chu Vụ tìm một vị trí ngồi, gọi hai món mặn một món canh, lựa rau mùi và cà rốt từ trong món ăn ra, ăn no nê một bữa, sau khi xóa sạch sự suy sụp trên người thì đi tới ga tàu điện ngầm gần nhất.
Đi bộ dưới ánh mặt trời, rất ấm áp, đi một lúc, cậu đột nhiên đi chậm lại.
Không đúng.
Chu Vụ đột nhiên nhớ ra, vừa nãy lúc mình mở cửa ra ngoài vô cùng trơn tru, nhưng hôm qua trước khi ngủ, cậu nhớ rõ mình đã khóa trái rồi mà.
Là ai đã mở khóa trái cửa?
Một luồng khí lạnh bốc lên từ lòng bàn chân.
Tiếp đó cậu lại nghĩ, lúc lần đầu tiên cậu nhìn vào mắt mèo, trên lối đi không có ai cả, lúc cậu chuẩn bị đứng ra xa thì màu đỏ mới xuất hiện.
Chẳng lẽ có người cố ý gõ cửa, sau đó chờ cậu đi tới bên cửa, ngồi ngay dưới mắt mèo rồi mới dán tờ quảng cáo lên sao?
Chu Vụ: …
Chu Vụ vừa đi về phía tàu điện ngầm vừa suy nghĩ, nhưng không nghĩ ra được đầu mối gì, sau khi lên tàu điện ngầm, biển người ồ ạt, nỗi sợ hãi của cậu cứ thế bị biển người cuốn trôi sạch, cậu chỉ có thể toàn tâm toàn ý chen chúc lên tàu điện ngầm.
Sau khi đến một trạm nào đó, Chu Vụ rốt cuộc cũng có chỗ để ngồi, cậu yếu ớt thở hổn hển, sau đó lấy điện thoại ra lướt weibo của mình.
Lượng fan hâm mộ của Chu Vụ trên weibo một bước nhảy vọt, từ mười mấy ngàn bắt đầu chạy lên một trăm ngàn, tuy rằng một trăm ngàn nghe không nhiều lắm, nhưng đa số đều là fan chân chính.
Vụ án buôn người bắt đầu hot trên weibo, mấy ngày nay đều chiếm được hot search, manh mối xuất hiện đều sẽ leo lên top đầu hot search, cư dân mạng vô cùng tích cực với chuyện này.
Mà sáng nay, tổ chương trình đã công bố video do Đinh Thành và Hổ Vũ bí mật quay, vì thế đã gây ra làn sóng dư luận càng mạnh mẽ hơn, giờ phút này đang chễm chệ ở vị trí số một.
Trong số các cô dâu, có ba khuôn mặt tương tự đã được nhận diện, cảnh sát cũng đã liên lạc với đồn cảnh sát địa phương để chuẩn bị phong tỏa mục tiêu.
Chu Vụ mở những video mà tổ chương trình quay, lướt nhanh đến cảnh kết hôn.
Sắc thái tối tăm âm u hòa với nhạc nền làm cho người ta hít thở không thông, hơn nữa trong đó còn có sự tham gia của Chu Vụ, cậu dường như trở về thời điểm đó một lần nữa, lòng bàn tay cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu cố nhịn cảm giác khó chịu mà xem tiếp, vào phút thứ mười ba phút, cậu bấm dừng lại.
Khúc này quay được hình ảnh chú rể không có chân, nhưng trong cơn mưa bình luận lại không ai phát hiện ra, chỉ có một bình luận thấy được: [Nhìn góc này, chú rể giống như không có chân nhỉ.]
Đa số mọi người đều cảm thấy đây chỉ là vấn đề góc độ, chỉ có Chu Vụ biết, người đó thật sự không có chân, nhất là khi hình ảnh chuyển đến mặt chú rể, Chu Vụ theo bản năng ngẩng đầu nhìn những người khác trên tàu điện ngầm.
Trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, lúc này cậu mới an tâm cúi đầu tiếp tục xem.
Trong cơn mưa bình luận, Chu Vụ đột nhiên nhìn thấy một bình luận khiến da đầu cậu tê dại.
[Mọi người có cảm thấy, cảm giác này rất giống minh hôn không?]
[Đậu xanh rau má… đừng có hù tao.]
[Sợ quá!]
[Tôi suýt xỉu tại chỗ rồi.]
Bên dưới còn có một số người cố ý đi tìm hình ảnh minh hôn rồi dán vào bình luận, Chu Vụ run rẩy mở ra xem.
Vừa mở ra, cậu lập tức bấm ra ngoài, sợ tới mức thiếu chút nữa quăng luôn điện thoại di động.
Thật đáng sợ.
Cô dâu và chú rể trong bức ảnh trông rất kinh hãi, mặc dù thừa biết là do trang điểm, nhưng trong nháy mắt Chu Vụ giống như đã trở về ngôi làng đó, đối mặt với chú rể không có chân.
Trái tim giống như nhảy ra khỏi lồng n.gực, cậu lại bấm vào một bức ảnh, nhìn chằm chằm vài giây, cảm giác sau lưng đã đổ mồ hôi lạnh.
Cậu vội vàng tắt đi, vỗ vỗ ngực để bình tĩnh lại.
Nhưng giờ phút này, Chu Vụ nhớ lại đêm hôm đó, trong lòng mơ hồ nảy sinh một suy đoán rất đáng sợ khiến cậu không cách nào bình tĩnh nổi.
Lúc này, tàu điện ngầm đã đến nhà ga, giọng nói ngọt ngào của nhân viên nhà ga kéo Chu Vụ trở về thực tại, cậu vội vàng đứng dậy xuống tàu điện ngầm.
Ánh nắng mặt trời buổi chiều rực rỡ chói cả mắt, ra khỏi tàu điện ngầm, Chu Vụ cảm thấy mắt mở không nổi, cậu lấy tay che ánh nắng mặt trời, chậm rãi đi về phía tòa nhà cách đó không xa.
Lúc Chu Vụ đến đài truyền hình thì vừa hay gặp Đinh Thành mới ăn cơm xong trở về, hai người chào hỏi, sau đó cùng nhau đi vào trong.
“Không sao chứ?” Đinh Thành hỏi.
Chu Vụ miễn cưỡng nở một nụ cười, so so hai bắp tay của mình: “Rất tốt, mới nuôi mấy bữa mà mập ra rồi này.”
Đinh Thành cười cười, sau khi đến văn phòng của tổ bọn họ, Chu Vụ bị cả đám tổ viên vây quanh, soi mặt cậu, sau đó soi tới cánh tay, soi chân, ngay cả tóc cũng soi nốt, Ngô Nghiêu cười nói: “Được rồi được rồi, cậu ta không bị sao hết, ơ kìa ơ kìa, không được sờ mặt, đây chính là khuôn mặt thuộc cấp quốc bảo của tổ chúng ta, sờ hỏng biết đòi ai bồi thường đây?”
Ngô Nghiêu vừa nói xong lời này, vừa hay có người đi ngang qua cửa kính nghe được, gã dừng lại, miệng cười mà lòng không cười nhìn bọn họ.
Chu Vụ cảm thấy rất quen, mấy nữ nhân viên bên cạnh vạch trần thân phận của gã: “Đây không phải là người dẫn chương trình ẩm thực mới sao? Tôi nghe nói là phó đài đích thân bổ nhiệm anh ta, là nhảy dù tới, cũng không biết đã chen chúc kiểu gì, bằng không cũng không đến lượt anh ta.”
Ngô Nghiêu “chậc” một tiếng, không nói gì nữa, Chu Vụ cũng không tiện bình luận.
Tán gẫu thêm một lúc, mọi người tản ra bắt đầu làm việc của mình.
Ngô Nghiêu tiến đến cạnh cậu, thần bí hỏi: “Xem top video trên top bình luận chưa?”
Chu Vụ mím môi nói: “Xem rồi.”
“Không thể tin được, cừ thật đấy, lần này đầu óc cư dân mạng quá ghê rồi, làm tôi sợ quá luôn, lúc đó tôi thật sự không hề nghĩ đến vấn đề đó, hiện tại ngẫm lại quả thật là rất giống.” Lời Ngô Nghiêu nói, Chu Vụ nghe cái là hiểu.
Chu Vụ dừng lại một giây nói: “Anh…nói là giống minh hôn sao?”
Ngô Nghiêu gật đầu: “Cậu không cảm thấy rất giống sao…?”
Chu Vụ liế.m đôi môi khô khốc: “Tôi không biết, tôi chưa tìm hiểu qua mấy thứ này.”
Ngô Nghiêu sờ cằm: “Tôi đã cảm thấy chuyện bọn họ nhà nào cũng treo tranh là có vấn đề rồi.”
Chu Vụ kinh ngạc nói: “Thì ra anh cũng thấy à?”
Ngô Nghiêu nở nụ cười: “Không chỉ mình tôi, mọi người đều không ngu, ai rảnh mà thành thật chứ? Đám Hổ Vũ còn lén chụp vài tấm kìa.”
Anh lấy điện thoại di động ra cho Chu Vụ xem, góc độ và bố cục đều rất gian xảo, nhìn là biết chụp lén, nhưng chụp thấy trong bảy tám căn nhà kia đều có tranh, các loại khác nhau, có một số thoạt nhìn không giống người, có một số là hình người.
“Cậu có cảm thấy việc mấy cô dâu lúc đầu cứ đi vòng quanh rất kì lạ không? Tôi đã đi tra một số tài liệu, khu vực đó hoàn toàn không có phong tục như vậy, hơn nữa chỉ khi cô dâu đi vòng quanh thì bọn họ mới mở cửa nhà, không thể hiểu nổi.” Ngô Nghiêu nói tiếp, “Mấy ngày nay tôi có mua sách tham khảo về phong tục của mấy vùng núi xa xôi, đến lúc đó sẽ kiểm tra thêm.”
Mặt Chu Vụ rất trắng, bởi vì môi dưới run rẩy mà chiếc cằm nhọn cũng run theo. Lúc này cậu có một suy đoán rất quỷ dị.
Cậu nói: “Anh nghĩ xem có phải trong tranh có ma, sau đó…”
Ngô Nghiêu đang cúi đầu tra cứu tài liệu trên điện thoại, lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên: “Ý cậu là, mở cửa ra là để những cô dâu đó đi vòng quanh cho bọn họ chọn vợ?”
Chu Vụ cứng ngắc gật đầu.
Cậu không thể không nghĩ đến lúc trước mình từng ló đầu để nhìn bức chân dung của “anh ta”, giờ phút này sắc mặt cậu cực kỳ kém, Ngô Nghiêu cho rằng cậu vì suy đoán mà tự dọa chính mình, cho nên không quá để ý.
Ngô Nghiêu cũng xem video một lần cho nên cảm thấy suy đoán của Chu Vụ cũng có căn cứ: “Ôi chao, tôi có tài liệu sống mà, cảm ơn người anh em, đúng rồi, khi nào chúng ta đi ăn lẩu vậy?”
Chu Vụ miễn cưỡng vực dậy tinh thần: “Tôi sao cũng được, xem khi nào anh tiện.”
Ngô Nghiêu ríu rít: “Được, hôm nay khoan đi, ngày mai bọn tôi tìm một quán lẩu gần chỗ cậu, vừa hay tôi ăn xong có thể đi tàu điện ngầm tiện đường về nhà luôn.”
Chờ Ngô Nghiêu đi làm việc của mình, cậu không có việc gì làm, ngồi tại chỗ ngẩn người, lòng bàn tay ra mồ hôi phải cầm khăn giấy lau mấy lần, cậu tìm điện thoại di động, mở thanh công cụ tìm kiếm ra, nhập mấy chữ: Minh hôn là như thế nào?
Chu Vụ ôm tâm trạng muốn tìm ra đáp án mà lùng sục khắp nơi, mở link đầu tiên…
Im lặng bao trùm.
Bình luật có lượt view cao nhất: [Hahahaha, thì bị ma đè ra làm chứ gì nữa.]
Chu Vụ: …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT