Chỗ Ôn Giản xoa tóc Giang Thừa nhớ mang máng chỗ tóc đó từng có một vết sẹo nho nhỏ.
Buổi tối hôm Ôn Giản xuất hiện ở trong tủ quần áo của cậu, cô không đợi được mẹ mình, Giang Thừa muốn trải giường, cô sợ bị cậu đuổi ra ngoài nên cứ lẽo đẽo theo phía sau cậu suốt, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm như mèo tinh dõi theo từng hành động, mong ngóng chiếc chăn bông mềm mại của cậu. Ôn Giản thấy cậu nhìn cô, thỏ thẻ bảo: “Anh ơi, em cũng buồn ngủ quá.”
Ánh mắt cô khát khao lại rụt rè, khóe miệng cụp xuống vì tủi thân, dáng vẻ cực kì đáng thương.
Giang Thừa không thích có người chạm vào giường cậu, đặc biệt là một đứa con nít mới lớn bằng ngần này, còn vừa ngủ vừa chảy nước dãi. Vì thế sau một hồi suy nghĩ, cậu đã làm một cái ổ ở trên sàn ngay phía trước giường cho cô rồi bảo cô nằm ở đó, còn cậu thì ngủ trên giường.
Có lẽ là Ôn Giản chưa từng ngủ một mình ở trên sàn nhà nên sợ đến mức không ngủ được mới khe khẽ gọi cậu. Giang Thừa rất buồn ngủ, cậu vừa dính vào giường đã muốn ngủ luôn nên không thể nào để ý đến cô. Khi đang thiêm thiếp, bỗng nghe cậu thấy âm thanh sột soạt đứng dậy, sau đó là tiếng bước chân vội vã nhè nhẹ, cánh tay duỗi ra bên ngoài bị một đôi tay nhỏ hoảng sợ đè lên. Bởi vì Ôn Giản chỉ đè lên một khoảng da nhỏ làm Giang Thừa đau đến mức rút tay về theo quán tính, nào ngờ không khống chế được lực khiến cô bé bị đẩy ngã xuống, đập vào góc bàn.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp. Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT