Hoàng hôn đầu mùa đông, gió Tây thổi từ đầu hẻm, cuốn những đường dây điện đang đan vào nhau và những tờ giấy quảng cáo cũ kỹ, tạo nên hàng loạt tiếng sột soạt.
Trên bãi đất trống không được rộng rãi, vài đứa nhỏ mới tan học đang vui đùa với nhau.
Ôn Giản bốn tuổi đứng ở một góc của bãi đất, nhìn theo mấy đứa nhỏ cười nói cách đó không xa tràn đầy hâm mộ.
Một cậu bé chơi diều hâu bắt gà cười chạy qua trước mặt, lúc sau Ôn Giản chạy về phía mấy đứa nhỏ, ngập ngừng nói: “Anh ơi, em cũng muốn chơi với mấy anh.”
Đứa bé cầm đầu ngẩn ra, chưa trả lời cô thì thằng béo đứng bên cạnh đã hét lớn: “Không cho.”
Nghe thấy thằng béo cự tuyệt, mấy đứa nhỏ khác cũng lập tức phụ họa theo:
“Tao cũng không cho.”
“Đúng, không cho đâu.”
“Bà nội tao nói ba nó là người xấu, sẽ bắt những đứa không nghe lời đem bán. Tao không chơi với nó đâu.”
“Chúng ta qua bên kia chơi đi, đừng để ý đến nó.”
…
Mấy đứa nhỏ thì thầm xong, cầm tay nhau đi sang hướng khác. Ôn Giản nhắm mắt nhắm mũi đuổi theo, chưa đi được hai bước đã bị thằng béo đằng sau đẩy mạnh: “Không được đi theo bọn tao.”
Người Ôn Giản nhỏ, đứng không vững, cô bé bị đẩy thì lảo đảo một lúc, suýt chút nữa ngã ngửa.
Vành mắt cô đỏ hoe, lí nhí giải thích: “Ba em không phải người xấu. Mẹ em nói ba em là người tốt.”
Lời giải thích của cô bé chỉ đổi lấy những tiếng phản bác hung dữ của mấy đứa nhỏ khác, “Chính là người xấu. Mẹ tao nói ba nó là người xấu, không thể chơi với nó”.
Lũ nhỏ phản bác xong, xoay người định rời đi, thấy Ôn Giản có ý định đuổi theo, thằng béo quay lại trừng cô bé: “Còn đi theo nữa tao sẽ đánh mày đó.”
Còn giật tóc cô.
Tóc Ôn Giản dài, bị thằng béo giật một cái khiến da đầu đau điếng, cô bé vội vàng dùng hai tay túm tóc, nghiêng đầu, vành mắt càng đỏ hơn, bướng bỉnh nhỏ giọng lặp lại, “Ba em không phải người xấu.”
Lâm Cảnh Dư đang thu dọn hành lý trong phòng nhìn thấy cảnh này qua cửa sổ. Ông bỏ quần áo trên tay xuống, đẩy cửa đi ra, mấy đứa nhỏ đang kiêu ngạo hung hăng lập tức giải tán.
Ôn Giản xoa chỗ đầu bị giật, quay lại nhìn Lâm Cảnh Dư, cái miệng nhỏ gọi “Ba ơi.”
Lâm Cảnh Dư không đáp lại, đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, duỗi tay xoa chỗ da đầu bị giật, hỏi cô: “Đau sao?”
Ôn Giản lắc đầu: “Không đau ạ.”
Lâm Cảnh Dư như mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của cô, sau đó khẽ khàng ôm con gái, cũng không nói năng thêm gì.
Ôn Tư Bình vừa tan làm về nhà thì nhìn thấy cảnh này.
“Sao thế?” Bà hỏi.
Lâm Cảnh Dư đứng dậy, nắm tay Ôn Giản, nhìn bà “Anh đã mua vé cho hai mẹ con, tối nay em và Giản Giản trở về đi.”
Ôn Giản khó hiểu quay đầu nhìn ông, từ khi cô bé và mẹ chuyển tới đây ngày nào ông cũng nói mấy câu này. Cô và mẹ mới tới đây chưa được bao lâu, lúc mới đến, ba rất vui khi nhìn thấy hai mẹ con họ, nhưng mấy ngày sau bỗng nhiên muốn đuổi bé và mẹ trở về, ngày nào cũng cãi nhau.
Ánh mắt Ôn Giản lo lắng nhìn Ôn Tư Bình, nhưng nét mặt bà không hề thay đổi, vẫn là câu nói cô bé đã nghe suốt mấy ngày qua: “Trừ khi anh chịu về cùng với hai mẹ con em.”
Lâm Cảnh Dư: “Anh có việc, em đừng ở đây làm vướng chân vướng tay anh.”
“Cái gọi là có việc của anh chính là cả ngày tụm năm tụm bảy với cái đám người kia hả?”
Sau khi bình tĩnh chất vấn, Ôn Tư Bình dắt Ôn Giản đi vào nhà nhưng bị Lâm Cảnh Dư giữ chặt tay ở phòng khách, nhét vé xe và tiền trên bàn vào tay bà.
Ôn Tư Bình dứt khoát buông tay, tiền và vé xe đều rớt xuống đất.
Lâm Cảnh Dư nhìn Ôn Giản đang đứng bên cạnh: “Giản Giản, con về phòng trước đi nhé.”
Cô bé ngập ngừng, lo lắng mà thả tay ra.
Lúc cửa phòng được đóng lại, bên ngoài cũng vang lên tiếng nói chuyện, bởi vì âm thanh được hạ thấp hết mức nên Ôn Giản không nghe rõ, cũng nghe không hiểu. Cô chỉ biết thanh âm kia mỗi lúc một lớn, dần dà biến thành tiếng cãi vã, sau đó là tiếng hét trầm thấp của ba cô bé: “Tôi chính là muốn nổi bật hơn mấy người đó, con mẹ nó cô đừng có ở chỗ này làm vướng chân vướng tay tôi nữa”. Đồ đạc bị hất xuống đất, tiếng “loảng xoảng” vang lên dọa Ôn Giản đang nằm bò ở mạn cửa đứng bật dậy, rón rén mở cửa ra. Lâm Cảnh Dư đẩy túi hành lý đã được thu dọn xong vào ngực Ôn Tư Bình, vừa đẩy xong liền bị Ôn Tư Bình đẩy trở về, đẩy đi đẩy về,… Đẩy tới đẩy lui, Ôn Giản chỉ cảm thấy hoa mắt, một tiếng “Bịch” vang lên, đi kèm với tiếng hét: “Tôi bảo cô cút, cô không nghe thấy hả?”
Ôn Tư Bình bị hất ngã xuống sàn nhà.
Ôn Giản cũng bị dọa cho sững sờ, bỗng đẩy cửa chạy ra ngoài, đẩy Lâm Cảnh Dư một cái, hai mắt ngấn lệ nhìn ông đầy sợ hãi: “Con không cho ba đánh mẹ con.”
Lâm Cảnh Dư cúi đầu nhìn cô bé, ánh mắt hai ba con chạm nhau. Ôn Giản nhìn thấy đáy mắt ông đỏ hoe, lấp lánh ánh nước, mí mắt không ngừng run rẩy, hầu kết lăn lên cuộn xuống. Ông chỉ nhìn Ôn Giản một giây rồi quay đầu, kéo mạnh tay cô bé xuống rồi đẩy bé về phía Ôn Tư Bình, túi hành lý trong tay cũng bị ném ra ngoài cửa, đập mạnh xuống sàn nhà, một tiếng “Bịch” vang lên giòn tan.
Ôn Giản loạng choạng ngã lên người Ôn Tư Bình cắt ngang sự bàng hoàng không tin được của bà, bà sụt sịt mũi, ôm lấy cô bé cầm túi xách không nói không rằng cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.
Ôn Giản nhìn thấy những giọt nước mắt lăn dài trên mặt mẹ, vụng về đưa tay lên lau giúp bà, vừa lau vừa nói: “Mẹ ơi, con nhìn thấy ba khóc.”
Bước chân Ôn Tư Bình thoáng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cô bé.
Trong màn đêm yên tĩnh, hai chiếc xe gắn máy vụt qua, dừng lại trước cửa nhà cách đó không xa. Có mấy tên hùng hổ bước vào nhà, tay kẹp điếu thuốc, nhả ra khói, sau đó đóng cánh cửa sắt đã bị hoen rỉ gần hết kia lại.
Ôn Giản nhìn thấy, Ôn Tư Bình cũng thấy được ánh mắt hai người chạm nhau, vẻ mặt của cô bé là khó hiểu, còn Ôn Tư Bình là nghiêm nghị.
Ôn Giản không hiểu được vẻ nghiêm nghị trên mặt Ôn Tư Bình, mãi đến mười lăm phút sau bà dẫn cô bé đến một ngôi nhà lớn xa lạ.
Đây là nhà họ Giang, là nơi Ôn Tư Bình làm giúp việc theo giờ.
Bà vừa mới đưa Ôn Giản tới đây, trong chốc lát vẫn chưa tìm được công việc, vì thế bà đã tìm một việc làm theo giờ trước.
Ôn Tư Bình không phải người ở đây, cũng không có bạn bè ở thành phố này, đây là nơi duy nhất bà có thể nghĩ ra để bố trí cho Ôn Giản.
Chỉ là bà không ngờ trong nhà sẽ không có người, ngay cả đèn điện cũng không có, xung quanh tối đen như mực.
Ôn Tư Bình nhìn khắp nơi rồi ngồi xổm xuống trước mặt Ôn Giản, nhìn cô bé: “Giản Giản, mẹ có chút việc phải quay lại tìm ba con, con ngoan ngoãn ở chỗ này chờ mẹ nhé đừng sợ, cũng đừng chạy lung tung ra ngoài, có được không?”
Ôn Giản quay đầu nhìn căn phòng trống trải, tối đen ở phía sau, muốn lắc đầu, nhưng dưới ánh mắt khích lệ của Ôn Tư Bình, cô bé ngập ngừng đồng ý: “Vậy… vậy… vậy mẹ nhanh lên một chút rồi quay lại tìm con nhé.”
Câu nói hiểu chuyện của cô khiến Ôn Tư Bình thoáng chua xót, bà nghiêng người ôm Ôn Giản. Trước khi đi, bà nhét một tờ giấy vào lòng bàn tay cô bé, bảo cô giao cho chủ nhà, luôn miệng dặn cô bé nhất định phải ở chỗ này chờ bà.
Sau khi Ôn Tư Bình đi, ngôi nhà chìm vào yên tĩnh.
Ôn Giản chưa từng ở một mình tại nơi như vậy, trong lòng đầy sợ hãi, hai tay ôm chặt cặp sách nhỏ ngồi trên ghế sô pha, con ngươi đảo quanh, cảnh giác nhìn bốn phía không dám lộn xộn. Mãi đến khi vang lên tiếng mở cửa, cô bé mới trượt xuống sô pha, ôm chặt cặp sách, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía ổ khóa đang chầm chậm chuyển động, sau đó cửa bị mở ra, người đứng ngoài dừng lại, sợ hãi trừng mắt, hết nhìn cô bé rồi lại nhìn sang cửa được giăng kín lưới chống trộm ở phía sau.
Trong khung cảnh tối đen, mái tóc dài của Ôn Giản rối tung, ôm túi cặp sách đứng giữa phòng, đôi mắt đen láy mở to, giọng nói yếu ớt, rụt rè gọi: “Cô ơi!”
“Cạch” một tiếng, cánh cửa đột nhiên bị đóng lại, vang đến mức khiến cô bé sợ hết hồn, ngơ ngác không biết làm gì, bên ngoài vang lên một giọng nữ sợ hãi: “Nhà… trong nhà có ma, mau… mau đuổi nó ra ngoài.”
Ôn Giản ngơ ngác lúng túng, mấy chữ “đuổi ra ngoài” đã bén rễ trong đầu cô bé, thấy khóa cửa lại bắt đầu chuyển động, tiếng người ồn ào, trong lòng Ôn Giản hoảng sợ, khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, cô bé đã lách mình trốn vào căn phòng gần nhất.
Ngoài phòng đèn pin lia loạn xạ: “Chỗ nào đâu? Bị hoa mắt rồi chăng.”
“Tôi thật sự nhìn thấy một bé gái, tóc tai rối bù, đứng ở chỗ đó.”
“Nghi thần nghi quỷ, thời đại này đào đâu ra ma chứ.”
Ánh sáng và tiếng bước chân đến gần, Ôn Giản càng hoảng sợ hơn, cô bé vội vàng chui vào tủ quần áo, động tác luống cuống nên không cẩn thận khiến quần áo kẹp vào cửa tủ, làm cửa mở ra một cái khe nhỏ.
Ôn Giản vội vàng vươn tay kéo quần áo lại.
Giang Thừa quay về phòng một mình, vừa vào phòng liền nhìn thấy cửa tủ quần áo hé mở. Dưới ánh trăng, một bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng đang cầm áo khoác của cậu cố kéo từng chút một vào trong.
Giang Thừa cau mày, khó hiểu bước tới, bàn tay trắng trẻo đang kéo áo khựng lại, sau đó lập tức rụt về.
Cậu thoáng do dự, rồi kéo mạnh cánh cửa tủ quần áo, sau đó… phát hiện trong tủ có thêm một cô bé đang mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cậu đầy sợ hãi.
Giang Thừa dừng tay lại, nhìn cô bé vài giây, cúi người về phía trước, bàn tay chậm rãi vươn về phía cô bé mang theo sự dò xét chọc vào gương mặt trắng trẻo mũm mĩm của Ôn Giản vài cái.
Cậu cau mày: “Còn sống?”
“…” Ôn Giản ôm cặp sách rón rén nhích vào bên trong góc tủ, lúng túng nói: “Em vẫn còn sống.”
Giang Thừa: “…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng mẹ cậu: “Giang Thừa, trong phòng không có điện, sao con lại chạy vào phòng một mình thế?”
“Cạch” một tiếng Giang Thừa đóng cửa tủ quần áo lại, quay lưng về phía tủ, nhìn Khâu Mộng Kỳ đang cầm nến bước vào, bình tĩnh trả lời bà: “Con muốn đi ngủ trước.”
Khâu Mộng Kỳ gật đầu: “Ừ, lúc ngủ con nhớ tắt nến nhé.”
Cánh cửa phòng đóng lại, Giang Thừa lại mở cửa tủ quần áo ra, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt cô một lúc, lông mày càng nhíu sâu hơn: “Em chính là con ma kia hả?”
Ôn Giản cảm thấy hình như anh đang nói về mình, cô bé ngơ ngác gật đầu: “Vâng.”
Giang Thừa: “…”
Cậu lại chồm tới chọc chọc vào má cô bé, vẫn ấm ấm mềm mềm.
“Rõ ràng là còn sống.”
Giang Thừa quay đầu nhìn cửa sổ giăng kín lưới chống trộm rồi nhìn sang cô bé: “Em vào đây bằng cách nào thế?”
Ôn Giản: “Em đi vào đây.”
Giang Thừa: “…”
Hình như có chỗ nào đó không đúng, nhưng trong một lát não bộ của một đứa trẻ bảy tuổi cũng không tìm ra được chỗ sai trong đó. Lúc đang nghiêng đầu suy nghĩ xem chỗ nào sai thì thấy đôi mắt tròn xoe của cô bé mở to, nhìn cậu hỏii: “Anh ơi, đây là nhà của anh ạ?”
Thấy cậu gật đầu, cô bé lại nhỏ giọng hỏi cậu: “Vậy anh có thể đừng đuổi em ra ngoài được không? Mẹ em bảo em chờ mẹ ở chỗ này, nếu em bị đuổi ra ngoài, mẹ sẽ không tìm được em.”
Giang Thừa nhìn cô bé, không nói một lời.
Cậu không thích trong phòng của mình có người khác, cũng không thích giường của mình bị người khác chạm vào, càng không thích có người nói chuyện bên cạnh mình, đặc biệt là không thích con gái, đều nhỏ nhỏ mềm mềm động tí là khóc, còn vô cùng thích nói, cứ thích đi theo sau cậu “luyên thuyên” không ngừng. Mắt và mũi của tụi nó lúc nào cũng hồng hồng, thoạt nhìn như muốn khóc, mới không thấy mẹ một lúc là sẽ khóc ngay, hơn nữa còn nói liền một mạch… Giang Thừa im lặng đếm 40 từ nói cũng không ít đâu.
“Anh ơi…” Ôn Giản thấy cậu không nói gì, lại ngập ngừng gọi cậu một tiếng, mím môi, vươn bàn tay nhỏ về phía cậu: “Cái này cho anh nè.”
Giang Thừa theo phản xạ đưa tay nhận, vòng hạt đào nho nhỏ màu đỏ rơi xuống lòng bàn tay cậu, cô nhóc trước mặt hơi rướn cổ về phía trước, đau lòng nhìn vòng hạt đào màu đỏ trong tay cậu, “Ngoại em nói, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, đã nhận đồ của người khác thì phải giúp đỡ ạ.”
Ánh mắt Giang Thừa chạm vào đôi mắt cầu xin của Ôn Giản: “Mẹ em sẽ nhanh chóng quay lại, anh có thể để em ngồi ở nhà anh một lát, đừng đuổi em ra ngoài có được không?”
Giang Thừa: “…”
…
Tác giả có lời muốn nói: Trong buổi họp phụ huynh, các phụ huynh nói về con cái của mình, có người hỏi mẹ Giang Thừa, Giang Thừa ngoan như vậy, có bao giờ làm chuyện gì quá trớn không?
Mẹ Giang Thừa: “Sao lại không chứ, năm nó mới bảy tuổi mà thằng oắt kia đã học kim ốc tàng kiều rồi.”
Mấy ngày nay, mẹ Giang luôn cảm thấy Giang Thừa có gì đó sai sai, vừa đến giờ ăn cơm liền bưng một chén cơm đầy quay về phòng khóa cửa, nói muốn đọc sách, có lần bà không yên tâm đi theo, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy một cô bé xinh xắn như ngọc đang ngồi trước bàn ăn cơm bị Giang Thừa nhìn chằm chằm, cái miệng nhỏ nhét đầy đồ ăn, nước mắt đầm đìa, mẹ Giang suýt bị dọa cho ngất, còn nhỏ tuổi không lo học hành đàng hoàng, lại dám lừa con gái nhà người ta về nhà giấu.
Giang Thừa: …
Anh bị oan mà.
…
Anh bước đi lẻ loi trong bóng tối, tìm được em, là chấp niệm duy nhất của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT