Giang Thừa lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại màu trắng, Ôn Giản rướn cổ lên nhìn Giang Thừa chằm chằm, ánh mắt ngập trong chờ mong, Giang Thừa hơi sửng sốt, nhớ buổi tối ngày hôm đó, cô chờ mẹ đến đón mà cậu lại buồn ngủ, cô sợ mình bị đuổi nên y như chiếc đuôi nhỏ đi theo cậu nhìn Giang Thừa trải chăn, ngày ấy cô cũng làm động tác này, ánh mắt khát khao nhìn chăn ấm đệm êm, do dự mở miệng nói: “Anh ơi, em cũng buồn ngủ.”
Cậu cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay mình, lạnh nhạt nói: “Tôi nhớ cậu bảo cho tôi rồi cơ mà.”
“…” Ôn Giản mím môi, “Vậy… vậy thì cậu đưa sim cho tôi cũng được.”
“Dù sao thì…” Cô ngước mắt nhìn Giang Thừa: “Tôi cũng có nói là cho cậu cả sim điện thoại đâu.”
Giang Thừa: “…”
Cô giơ tay ra, ánh mắt to tròn nhìn cậu, vừa nghiêm túc lại có chút rụt rè, nói cũng có lý phết.
Giang Thừa không đưa điện thoại cho cô, hỏi: “Hôm nay ở nhà vệ sinh cậu nhìn thấy gì?”
Đôi mắt đen láy tràn ngập sự phòng bị, cô lắc đầu: “Không thấy gì cả.”
Giang Thừa: “Thế sao những người đó lại muốn bắt cậu?”
Ôn Giản vẫn như cũ lắc đầu: “Tôi cũng không biết nữa.”
Giang Thừa: “Vậy cậu giả vờ gọi điện thoại làm gì?”
Ôn Giản mím môi không đáp.
Tan học được một lúc, từng tốp học sinh đi ra cổng trường, cô vẫy tay với cậu, xoay người về nhà.
“Đợi đã.” Giang Thừa gọi cô lại.
Ôn Giản nghi hoặc quay đầu nhìn cậu, bỗng nhiên có cái gì đó vụt qua người cô.
Ôn Giản theo bản năng đón lấy, đây là điện thoại của cô.
Cô ngạc nhiên nhìn cậu.
Giang Thừa đã đạp xe rời đi.
“Này…” Cô đuổi theo.
Giang Thừa phanh xe lại, quay đầu nhìn cô.
“Lúc đấy trong nhà vệ sinh có một vũng máu, trên sàn nhà còn có cánh tay của người phụ nữ nữa, hình như bên trong còn có người khác, nhưng tôi không biết người người phụ nữ đó còn sống hay không.”
Giang Thừa cau mày: “Báo cảnh sát chưa?”
Ôn Giản định gật đầu nhưng cô không biết cậu là ai, sợ cậu là đồng bọn của đám người kia, do dự mãi mới lắc đầu, “Tôi không dám nói cho ai biết.”
Giang Thừa bật cười, “Nếu tôi là đồng bọn với bọn chúng thì cậu còn có cơ hội đứng đây nói chuyện với tôi nữa hả? Cậu có báo cảnh sát hay không cũng như nhau cả.”
Ôn Giản: “…”
Giang Thừa đột nhiên cúi người, giật chiếc phù hiệu trên áo cô, “Tốt nhất cậu nên vứt cái này đi.”
Vừa dứt lời thì cậu đạp xe rời đi.
Lời Giang Thừa nói làm Ôn Giản thấy hơi sợ, cô thấp thỏm trở về khách sạn, mẹ cô – bà Ôn Tư Bình vẫn thức, thấy sắc mặt cô có chút khác lạ, lo lắng hỏi cô đã quen với trường mới chưa.
Ôn Giản lắc đầu, cô nhớ tới bóng dáng quen thuộc mà mình thấy lúc chiều, định nói cho bà nghe nhưng cô lại sợ bà sẽ lo lắng, lời nói đến miệng rồi đành nuốt xuống.
Ôn Tư Bình biết cô còn chuyện gì đó nhưng bà cũng không hỏi, khẽ vuốt tóc cô, hỏi cô buổi học đầu tiên thế nào.
“Thầy cô với các bạn đều tốt ạ.” Ôn Giản trả lời, tránh cho Ôn Tư Bình lo lắng nên cô không kể chuyện lúc chiều gặp được một người hao hao giống ba cô, càng không dám nói chuyện trong nhà vệ sinh.
Ôn Tư Bình gật đầu, bấy giờ mới an tâm.
Kỳ thực, bà không muốn Ôn Giản phải chuyển trường trong giai đoạn quan trọng này, kì thi đại học sắp tới rồi, sợ đột ngột chuyển nơi ở sẽ khiến con gái mình không quen, ảnh hưởng tới chuyện thi cử, từ nhỏ Ôn Giản đã sống với bà ở Quảng Đông, bạn học đều ở đó, ở đây Ôn Giản chẳng quen ai, mà an ninh ở Tùng Thành không tốt lắm, nhưng hai người lại không chuyển hộ khẩu được, đành phải về đây.
Cũng may mà thành tích học tập của Ôn Giản rất xuất sắc, được học ở trường trung học phổ thông tốt nhất thành phố, vậy nên không cần phải học trường bình thường ở thị trấn chỗ nhà bà nội, vì thế Ôn Tư Bình liên hệ với trường trung học phổ thông Chuyên Tùng Thành bàn về chuyện học hành của Ôn Giản xong xuôi ổn thỏa là chuyển về luôn, tuy hơi vội vàng nhưng Ôn Giản còn phải đi học nên hai mẹ con còn chưa thuê được nhà, Ôn Tư Bình lên mạng xem phòng thông qua người môi giới, bà muốn tìm chỗ gần trường học, an ninh trật tự phải đảm bảo, chuyện tiền nong không quan trọng nhưng an toàn phải đặt lên hàng đầu.
Chọn tới chọn lui cuối cùng cũng có một nơi phù hợp với yêu cầu của Ôn Tư Bình, Minh Loan Thế Kỷ là tiểu khu cao cấp nhất gần trường cấp 3 Chuyên Tùng Thành, diện tích lớn mà người dân cũng văn minh, căn nhà này có 2 phòng ngủ, lúc chiều Ôn Tư Bình đi xem qua, hai bên kí hợp đồng rồi, ngày mai sẽ chuyển tới đấy.
Ôn Giản xin nghỉ một ngày cùng Ôn Tư Bình chuyển nhà. Hai mẹ con chuyển đồ đạc mất một ngày, bận bịu mãi mới xong.
Căn hộ rộng tầm 65 mét vuông, không quá lớn nhưng có vị trí tốt, ở sâu bên trong tiểu khu, khá yên tĩnh, tuy gần đó có cổng ra vào nhưng không phải là cổng chính, không có nhiều người đi lại, hơn nữa ánh sáng cùng cách bài trí xung quanh khá tốt.
Điều duy nhất Ôn Tư Bình không ưng lắm là căn hộ ở đây không cho phép lắp lưới chống trộm, vì đây tiểu khu cao cấp, muốn tạo cảnh quan thống nhất đẹp đẽ nên nghiêm cấm lắp lưới chống trộm, may mà cửa sổ rất chắc chắn.
Ôn Tư Bình kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, bấy giờ mới hài lòng.
Ôn Giản thực ra cũng rất thích nơi đây, cô không có yêu cầu gì quá lớn lao, chỉ cần mình có phòng riêng còn những vấn đề khác thì sao cũng được.
Căn hộ này có tất cả những điều mà cô muốn.
Ôn Giản cùng mẹ sắp xếp đồ đạc đến gần 6 giờ chiều mới xong, ăn tối xong cũng tới gần 6 rưỡi.
Tiết tự học buổi tối bắt đầu từ lúc 6 giờ 40, từ đây đến trường cấp 3 Chuyên Tùng Thành chỉ mất vài phút, hầu như các bạn đều đến lớp rồi, người thì học bài người thì chơi đùa ầm ĩ, cô vừa đi tới cửa, cả lớp lập tức im lặng nhìn cô, ánh mắt có chút kì quái.
Ôn Giản không biết sao các bạn lại nhìn cô như thế, cô có chút hoảng sợ, bất giác nắm chặt quai cặp rồi đi về chỗ.
Giang Thừa vẫn chưa đến, bàn sau chỉ có mình Hà Thiệu, cậu ta tròn mắt nhìn cô.
Ánh mắt của Hà Thiệu lại càng làm Ôn Giản càng hoảng sợ hơn, cô nơm nớp lo sợ cẩn thận từng li từng tí, không biết đã xảy ra chuyện gì, cô mới xin nghỉ một ngày thôi mà. (ủng hộ đọc truyện trên app tyt góp chi phí duy trì, hổ trợ các team dịch)
Hà Thiệu ở phía sau gõ gõ vào ghế Ôn Giản.
Cô xoay người, khẽ hỏi: “Sao thế?”
Hà Thiệu nhỏ giọng đáp, “Dạo này cậu gặp rắc rối gì à? Chiều nay có cảnh sát tới trường tìm cậu đấy.”
Đầu Ôn Giản hiện lên hình ảnh cánh tay trắng nõn trong vệ sinh hôm qua cùng với chuyện cô báo cảnh sát.
Giáo viên chủ nhiệm vừa hay bước vào lớp, nhìn xung quanh lớp hỏi: “Lâm Giản Giản tới chưa?”
Vừa dứt lời thì cô giáo nhìn thấy Ôn Giản, vẫy tay với cô “Giản Giản, em đến văn phòng một lát nhé.”
Ôn Giản do dự gật đầu, cô đặt balo xuống bàn, dưới ánh mắt tò mò của mọi người cô chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.
Cô vừa tới nơi thì thấy có cảnh sát mặc áo màu xanh da trời quay lưng về phía mình, hình như người này còn rất trẻ, dáng vẻ cao ráo nghiêm chỉnh.
Thấy cô đến, cô giáo đứng lên, hướng về phía cô vẫy tay bảo: “Giản Giản, em lại đây đi.”
Vị cảnh sát quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn cô. Sau đó anh ta đứng dậy rồi đi tới chỗ Ôn Giản dáng người cao lớn lấn át cô.
“Em là Lâm Giản Giản đúng không?” Vị cảnh sát hỏi giọng nói trong trẻo, cong môi cười để lộ hàm răng trắng sáng, nụ cười này rạng rỡ như ánh mặt trời làm Ôn Giản không thấy căng thẳng như trước nữa.
Cô khẽ đáp, “Vâng, là em ạ.”
“Xin chào.” Anh ta giơ tay ra, “Anh là Uông Tư Vũ – cảnh sát nhân dân phá án ở đồn công an Hồng Quan.”