Chiếc vòng hạt đào màu đỏ bị năm tháng nhuộm một lớp bụi mỏng, nhìn hơi cũ kỹ.
Bà Khâu Mộng Kỳ mẹ của Giang Thừa cầm món đồ trang sức nhỏ từ trong ngăn kéo đã dọn sạch ra, nhìn Giang Thừa đang dọn đồ ở bên cạnh: “Đây là cái gì vậy? Có muốn vứt đi không?”
Giang Thừa ngẩng đầu nhìn sang, vòng hạt đào màu đỏ treo ở đầu ngón tay bị ngược sáng, trong đầu dừng lại ở hình ảnh một đôi mắt ngây thơ, tròn xoe: “Ngoại em nói, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, đã nhận đồ của người khác thì phải giúp đỡ ạ.”
“Mẹ em sẽ nhanh chóng quay lại…”
Cậu đột nhiên khó chịu bởi mấy ngón tay mát lạnh của cô bé, ném chiếc vòng hạt đào màu đỏ vào tay cô, miễn cưỡng gật đầu nói: “Chỉ có thể ở lại một lát thôi đó.”
Sau đó nghiêm túc đặt ra quy tắc với cô bé: “Nhưng em không được chạm vào đồ đạc của anh, không được chạm vào bàn của anh, không được chạm vào giường của anh, không được chạm vào quần áo của anh, không được nói chuyện, không được đi ra ngoài, không được khóc, không được kêu, không được để người khác phát hiện, bằng không em sẽ bị mẹ anh đuổi ra ngoài, đến lúc đó anh sẽ mặc kệ em.”
Cô bé sợ hãi gật đầu như gà mổ thóc, cậu chỉ vào cái ghế đằng sau bàn học, bảo cô bé ngồi chờ ở đó. Cô bé vội vàng chui ra khỏi tủ quần áo, trèo lên ghế, ôm chặt cặp sách, ngồi thẳng lưng không dám động đậy, đến khi cậu làm xong bài tập cô bé vẫn giữ nguyên tư thế ngồi lúc đầu, gương mặt nhỏ nhắn nhịn đến đỏ bừng, hai mắt dâng đầy nước tủi thân như chực trào ra.
Thấy cậu nhìn sang, cô bé mới khẽ khàng nói với cậu: “Anh ơi, em muốn động đậy.”
…
Ký ức của mười hai năm trước có chút mờ nhạt. Giang Thừa còn nhớ cô bé kia đã ở phòng của cậu bốn ngày, bốn ngày sau mẹ của cô bé mới xuất hiện đón bé đi. Trước khi đi, cô bé đưa chiếc vòng hạt đào màu đỏ mà trước đó Giang Thừa đã trả lại cho cậu, cậu liền ném nó vào trong ngăn kéo, kể từ đó không gặp lại cô bé kia nữa.
Giang Thừa còn nhớ mẹ cô bé tên là Ôn Tư Bình, từng làm giúp việc ở nhà cậu một tháng. Sau khi bà đón cô bé đi thì cũng biến mất khỏi thành phố này.
Căn nhà bọn họ từng ở, người đi nhà trống.
“Vứt đi.” Nói xong, Giang Thừa quay đầu lại tiếp tục thu dọn giá sách còn dang dở, khóe mắt thoáng thấy chiếc vòng hạt đào màu đỏ có chút cũ vẫn nhẹ đung đưa trong không trung.
“Anh ơi, ngoại em nói đồ đã tặng rồi không thể lấy lại. Cảm ơn anh đã cùng em chờ mẹ.”
“Anh không cần.”
“Vậy… vậy thì ông nội nói hôm nay là sinh nhật anh, em coi nó là quà sinh nhật tặng anh nhé?”
Dáng vẻ cô bé cầm chiếc vòng đưa cho cậu trước khi đi đột nhiên xuất hiện trong đầu.
“Đợi đã ạ.” Giang Thừa quay đầu lại, ngăn cản động tác của Khâu Mộng Kỳ.
“Giữ lại đi mẹ, cũng không chiếm bao nhiêu diện tích cả.” Nói xong, Giang Thừa nghiêng người lấy chiếc vòng trên tay của bà, nhét vào trong túi.
Hôm nay là chủ nhật, buổi tối còn có tiết tự học.
Trời bắt đầu chuyển tối Giang Thừa mới ra cửa, một tay dắt xe đạp tay còn lại đeo cặp lên vai, lên xe đạp xe ra ngoài. Trở về trường học, cậu vẫn chưa quen được với cuộc sống sinh hoạt nhàn rỗi này.
Lúc đạp xe ra khỏi tiểu khu rẽ ra đường lớn, Giang Thừa gặp bạn cùng bàn là Hà Thiệu.
“Thừa ca.” Đằng sau vang lên tiếng chào hỏi, chủ nhân của giọng nói Hà Thiệu đã đạp xe tới gần, đi song song với cậu.
Giang Thừa không thích mấy kiểu xưng như giang hồ của cậu ta, cũng không muốn tiếp xúc với người khác.
“Gọi tôi là Giang Thừa.” Nói xong Giang Thừa đạp xe nhanh hơn, kéo dài khoảng cách với cậu ta.
Hà Thiệu đạp xe đuổi theo sau, cười “hì hì”: “Gọi Thừa ca nghe có khí thế hơn.”
Cậu ta không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình với đàn anh cũng là học bá Giang Thừa vừa mới chuyển đến và hiện là bạn cùng bàn này.
Giang Thừa hơn bọn họ hai khóa, từ khi Hà Thiệu mới nhập học vào lớp mười đã biết tới Giang Thừa rồi. Cho dù Giang Thừa có khiêm tốn ra sao thì dáng người 1m83 thẳng tắp với vẻ ngoài xuất chúng , thành tích nổi bật, giành quán quân các hạng mục thể dục của ngày hội thể thao v.v…, trong trường đều là truyền thuyết của Giang Thừa.
Trong truyền thuyết, năm Giang Thừa học lớp mười hai đã thông qua vòng thẩm tra chính trị, phỏng vấn, kiểm tra sức khỏe của trường Quân Đội chỉ còn chờ kết quả thi đại học. Nào ngờ bởi vì năm đó cậu bỏ lỡ kì thi đại học dẫn đến không có kết quả, cũng bởi vậy mà để vuột mất cơ hội, chỉ có thể cùng những học sinh khóa này ghi danh trường Quân Đội.
Trong truyền thuyết Giang Thừa đã vào quân đội, nhưng tất cả đều chỉ là truyền thuyết. Truyền thuyết cũng không nhắc đến nguyên nhân năm đó Giang Thừa bỏ thi đại học, cũng không có nói đến tại sao anh đột nhiên biến mất. Hà Thiệu chỉ biết, Giang Thừa đã biến mất sau hai năm bỗng nhiên xuất hiện trở lại, bị thương rất nặng, rồi chuẩn bị cho kì thi đại học cùng bọn họ với tư cách là học sinh chuyển trường.
Thật ra tuổi của Giang Thừa cũng tương tự bọn họ, nhưng phỏng chừng vì truyền thuyết về anh trong trường quá nhiều, so với đám học sinh ngây thơ chưa từng va chạm xã hội thì anh đã bỏ xa bọn họ mấy con phố. Bởi vậy, trong mắt bọn họ sự tồn tại của Giang Thừa giống như đại ca, nhưng cũng chính vì nguyên nhân này mà Giang Thừa không tiếp xúc nhiều với những người trong lớp, luôn giữ một khoảng cách vừa đủ với mọi người, tan học liền về, cũng không tham gia quá nhiều vào các hoạt động của lớp. Ngược lại, đám học sinh như Hà Thiệu lại mang lòng ngưỡng mộ với anh, vừa tan học liền thích vây quanh Giang Thừa, đặc biệt là Hà Thiệu, thậm chí khi đi học cũng canh thời gian để có thể cùng đi đến trường với cậu.
Giang Thừa phớt lờ cậu ta, đi đến bưu cục, Hà Thiệu đạp xe đuổi theo. Lúc về, họ đi ngang qua một khu phố có những quán bar và vũ trường san sát nhau, khi ánh đèn điện rực rỡ bật lên cũng là lúc các câu lạc bộ bắt đầu sôi động. Giang Thừa vốn chỉ tùy ý liếc nhìn về phía bên kia thì nhìn thấy trong góc tối có bóng người cao lớn ôm vai một cô gái yếu ớt đi vào quán bar, cậu bỗng phanh xe, chống một chân trên đất.
Hà Thiệu khó hiểu quay đầu nhìn Giang Thừa, lại thấy cậu đang nhìn chằm chằm vào con hẻm nhỏ, khẽ chau mày, đăm chiêu.
Cậu ta nhíu mày gọi Giang Thừa: “Thừa ca?”
Cậu thu hồi tầm mắt, nhìn Hà Thiệu: “Tôi có chút việc, cậu xin nghỉ giúp tôi nhé.”
Bàn tay cậu hướng về yên xe phía sau của Hà Thiệu đẩy một cái khiến Hà Thiệu bị đẩy ra ngoài.
Giang Thừa quay đầu, đạp xe vào quán bar bên trong con hẻm nhỏ.
Âm nhạc truyền ra từ cửa quán bar, cậu hướng mắt nhìn vào trong, trên sàn nhảy có một đám người đang nhảy múa cuồng nhiệt. Ở cửa cũng có rất nhiều người, nam có nữ có, nhuộm tóc vàng chóe đang uống rượu, hoặc đang hút thuốc, hoặc đang tán gẫu, hoặc đang ve vãn, mà có không ít người vẫn là học sinh.
Giang Thừa chần chừ một lúc mới đi vào, nghiêng một sang một bên tránh từng người đang đến gần, đưa mắt tìm kiếm trong đám đông thứ gì đó. Trong ánh đèn lập loè là những khuôn mặt say bí tỉ, mê ly nhưng lại không có gương mặt mà cậu vừa nhìn thấy đó.
Giang Thừa rời khỏi sàn nhảy, đi đến quầy bar có tầm nhìn rộng hơn, ánh mắt từ sàn nhảy chuyển sang hành lang dài và dẫn lên tầng hai. Có người mang rượu đến, mùi nước hoa xộc vào mũi, hai cơ thể mềm mại sán lại bên trái và phải cậu, ly rượu cũng được đưa lên miệng.
“Anh đẹp trai, uống cùng bọn em một ly nhé?”
Giang Thừa đem cánh tay đang khoác trên vai trái xuống, ánh mắt thờ ơ, sau đó dừng lại, nhìn cô gái đang đi về phía cửa với cặp sách trên lưng.
Hai tay Ôn Giản túm chặt quai cặp, vừa cẩn thận tránh đám người đang đến gần, vừa mở to mắt tìm kiếm bên trong đám đông. Vừa rồi hình như cô đã nhìn thấy người ba mất tích hai năm của mình đang ôm một cô gái đi vào đây.
Ánh mắt tìm kiếm của cô bất ngờ chạm phải ánh mắt của Giang Thừa. Vẻ mặt cậu thoáng chút ngẩn ngơ.
“Anh ơi, cái này cho anh đấy.”
“Ngoại em nói, cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn, đã nhận đồ của người khác thì phải giúp đỡ ạ.”
Ôn Giản bị cậu nhìn chằm chằm nên hơi bối rối, cũng có chút lúng túng, lặng lẽ dời mắt nhìn sang hai cô gái xinh đẹp đang dựa vào người cậu, rồi lại nhìn sang chỗ khác, lướt qua đám người đi lên tầng hai.
Giang Thừa đẩy hai cô gái dính chặt trên người mình ra, đi theo cô lên tầng.
Tầng trên yên tĩnh hơn so với tiếng ồn ào bên dưới. Hành lang hẹp dài cắt quán bar thành hai dãy phòng bao song song nhau, có phòng đóng chặt cửa, có phòng khép hờ, thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói lẳng lơ.
Ôn Giản đứng ở cửa hành lang, không dám đi qua. Có phục vụ đi tới, nhìn cô với ánh mắt khó hiểu hỏi cô, “Cô bé, em đang muốn tìm người sao?”
Ôn Giản lắc đầu: “Em… em muốn tìm nhà vệ sinh.”
Phục vụ chỉ về phía đầu kia của hành lang: “Ở đó.”
Ôn Giản cười khan rồi nói cảm ơn, túm chặt quai cặp, dưới ánh mắt của phục vụ, cô thẳng lưng bước từng bước vào nhà vệ sinh. Trong không gian công cộng cũ kỹ và ngột ngạt, có mùi hôi thối nồng nặc xộc vào mũi.
Ôn Giản bịt chặt mũi nhưng không thể trực tiếp đi ra ngoài, thấy vẫn còn một phòng riêng không người nên cô đi bừa vào đó. Cô vừa mới ngồi xuống thì nhìn thấy một vũng máu nhỏ đang từ vách ngăn bên cạnh tràn qua và dần lan rộng. Qua khe hở to độ nửa bàn tay, Ôn Giản sợ hãi nhìn bàn tay trắng buông thõng trên sàn nhà, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng hít thở ở sát vách.
Ôn Giản che miệng và mũi, run rẩy lấy điện thoại ra, kiềm chế giọng mình cho thật ung dung: “Alo mẹ ạ, con mới nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì không ạ?”
“Con đang ở nhà bạn, giờ con về liền, mẹ đừng lo lắng nữa nhé.”
Vừa nói, Ôn Giản vừa đứng dậy, mở cửa ra, vừa nói vào trong điện thoại vừa đi ra bên ngoài. Ngoài cửa có người đi vào, là một người phụ nữ khá to cao. Cô ta thoáng liếc cô.
Ôn Giản cũng nhìn sang cô ta, khống chế biểu tình trên gương mặt, hơi thở đều đặn, lúc sắp thuận lợi lướt qua thì người phụ nữ đột nhiên thay đổi sắc mặt, đưa tay túm lấy cô. Ôn Giản lắc mình, khéo léo tránh khỏi bàn tay đang với ra của cô ta rồi co cẳng chạy dọc theo hành lang tối tăm, liều mạng chạy về phía trước, tiếng bước chân phía sau ngày càng gần khiến tim gan Ôn Giản gần như vọt lên cuống họng, cô theo bản năng chạy về phía trước, sau đó rẽ trái, rẽ phải… đột nhiên có một cánh tay duỗi ra từ cánh cửa bên trái túm lấy cô. Ôn Giản suýt hét lên thì bị một cánh tay khác vòng qua sau lưng bịt miệng lại, sau đó lặng lẽ đưa cô vào phòng.
Cả người Ôn Giản cứng đờ, vừa hoảng vừa sợ nhìn chàng thanh niên mới xen vào đám phụ nữ. Giang Thừa hơi nhíu mày, liếc cô một cái, ánh mắt từ trên mặt chậm rãi rơi xuống huy hiệu trường ở trước ngực cô, đầu mày thoáng nhăn.
Bên ngoài phòng có tiếng bước chân đến gần. Ôn Giản căng thẳng đến mức môi run bần bật. Giang Thừa đứng im nhìn cô, cũng không lên tiếng.
—
Tác giả nói:
Lần đầu tiên sau nhiều năm gặp lại, trong bất giác Giang ca của tôi lại đẹp trai hơn rồi ~
Gặp lại tiểu Ôn Giản và tiểu Giang Thừa đáng yêu của chúng ta trong hồi ức xấu hổ nhé.
Đoạn kịch nhỏ: Sau khi lớn lên, lần đầu tiên gặp lại Giang Thừa có ấn tượng gì?
Ôn Giản: Không phải người đứng đắn.
Giang Thừa: …
Góc tâm sự của editor: Mình thấy nhiều chỗ dịch sang hơi kỳ nên có sửa lại một số chỗ để phù hợp hơn. Ví như đoạn Hà Thiệu gặp Giang Thừa khi anh vừa rẽ ra đường lớn, anh chàng này đạp xe đuổi theo để đi ngang với Giang Thừa rồi khoác tay lên vai Giang Thừa. Ụ, 2 anh đang đi xe đạp mà khoác vai nhau thế có mà ngã chổng vó ấy chứ,…..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT