Hạ Ly một lần dùng hết
thời gian nghỉ phép cho kì nghỉ đông, tạm thời yên tâm ở lại Sở Thành.
Mấy ngày sau đó, cô
và Yến Tư Thời cứ đến buổi chiều hàng ngày đều sẽ “yêu đương vụng trộm” ở chỗ của
anh, quấn quýt bên nhau đến tận tối mới về nhà.
Thẳng thắn mà nói,
không hoàn toàn khai hết với Khương Hồng cũng có chỗ tốt, điều đó khiến cô mỗi
lần đều có một loại cảm giác kích thích bí ẩn kiểu yêu sớm hồi cấp 3.
Đợi mãi cũng đến ngày
27 tháng 2, cũng tức là ngày 20 tháng giêng, sáng sớm, Hạ Ly cùng với Yến Tư Thời
đã đi tảo mộ cho Hoắc Thanh Nghi, đi cùng họ tất nhiên còn có Hoắc Tế Trung và
Đái Thụ Phương.
Gặp mặt rồi, Hạ Ly
phát hiện bó hoa Yến Tư Thời ôm trong lòng, là hoa huệ trắng.
Nhớ tới hôm sinh nhật,
trên bàn ăn của Hoắc gia cũng cắm bình hoa huệ màu hồng nhạt.
Hiểu ra, đó đại khái
là loài hoa mà trước kia khi còn sống Hoắc Thanh Nghi yêu nhất.
Bó hoa đó im lặng
không nói, nhưng cũng đang chứng kiến hết thảy mọi việc.
Hôm đấy là một ngày
nhiều mây, sắc trời màu xám nhạt, không có vẻ gì là ớn lạnh, chỉ có một loại
yên bình thanh thản.
Hoắc Thanh Nghi được
chôn cất ở nghĩa trang Đông Sơn nằm ở vùng ngoại ô phía Đông Bắc Sở Thành,
không phải bắt đầu năm mới, cũng chẳng phải tiết thanh minh, hôm nay người đến
tảo mộ sớm không nhiều.
Sau khi đi vào liền
không còn ai nói chuyện, Hạ Ly ôm lấy một bó cúc trắng đi bên cạnh Yến Tư Thời.
Cô có thể đoán được cảm
xúc của anh lúc này nhất định rất phức tạp, nếu như mấy năm trước anh đều không
quay về Sở Thành, vậy đây chính là lần đầu tiên kể từ sau khi Hoắc Thanh Nghi
qua đời, anh đến tảo mộ.
Nhưng cụ thể tâm tình
thế nào, người ngoài sao có thể nói là: “Đồng cảm” được.
Cái chết duy nhất cô
từng chứng kiến chỉ có sự ra đi của ông ngoại vào hai năm trước.
Nhưng lúc ông ra đi
không hề có bệnh tật gì, mọi người đều nói thế gọi là sống thọ đến cuối đời rồi.
Trong nhà sắp xếp bàn ghế dọc theo con phố, khua chiêng gõ trống đàn hát thổi
kèn suốt đêm, có lẽ là từ nhỏ cô và ông ngoại không gần gũi lắm, sau khi học tiểu
học thì lại do không thường xuyên về quê, bầu không khí đó cũng không khiến người
ta cảm thấy quá mức đau thương, chỉ là đau buồn mất mát - - chí ít cô là như vậy.
Đi xuyên qua hàng bia
mộ được đặt ngay ngắn thẳng hàng trên bãi cỏ, Đái Thụ Phương đi đầu tiên là người
dừng bước trước.
Hạ Ly nhìn theo, một
tấm bia mộ bằng đá cẩm thạch, khắc họ tên và ngày sinh ngày mất.
Một tấm ảnh đen trắng
với kích thước vuông vắn, cũng có thể nhìn ra đó thật sự là một mỹ nhân vô cùng
thanh lịch.
Yến Tư Thời bước đến
trước mộ, đặt xuống đó bó hoa huệ trắng; Hạ Ly cũng mau chóng bước theo sau, đặt
xuống mộ bó hoa cúc tự mình chuẩn bị.
Đái Thụ Phương từ
trong chiếc giỏ Hoắc Tế Trung cầm, lấy ra đống đồ cúng đã chuẩn bị, cũng chẳng
phải đồ gì đặc biệt, nhưng đại khái đều là những đồ mà trước đây khi còn sống
Hoắc Thanh Nghi thích ăn, một chùm nho, vài quả tuyết lê, vài cái bánh hoa quế.
Cô đem ba cái đĩa đặt
thành một hàng, sau đó bày biện hoa quả và bánh ngọt, cũng phải sắp xếp chúng một
cách chỉnh tề, đẹp đẽ.
Yến Tư Thời nhìn vào
bóng lưng vài phần nhỏ bé của Đái Thụ Phương, cúi người đón lấy đồ trong tay
bà, rũ mắt thấp giọng nói: “ Để cháu.”
Mộ phần vẫn thường có
người đến quét dọn, lau chùi sạch sẽ, chỉ có bên cạnh vài chiếc lá bay.
Hoắc Tế Trung nhìn thấy,
ngồi xổm xuống gom nhặt lại chúng.
Cả một nhà đối với việc
bày tỏ tình cảm đều mơ hồ như vậy, cả một quá trình không ai nói câu nào, nhưng
vẫn có thể khiến người ta cảm nhận được nỗi bi thương trong ký ức đau buồn kia
tràn ngập trong không khí.
Họ im lặng chờ đợi một
hồi lâu, mãi đến khi Đái Thụ Phương lên tiếng, vỗ vỗ cánh tay Yến Tư Thời: “Tiểu
Yến, quay về thôi.”
Yến Tư Thời nhẹ nhàng
nói: “Bà với ông ngoại ra bãi đỗ xe trước đợi cháu, cháu muốn ở ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.