Giờ
phút này Hạ Ly tràn ngập tò mò, thậm chí
rất muốn hỏi Yến Tư Thời, nếu cô đề nghị muốn đi tản bộ trên mặt trăng, có phải
anh cũng sẽ không chút do dự nói “Được” hay không.
Yến
Tư Thời hỏi: “Ngày mai vẫn phải đi làm như bình thường à? Có thể xin nghỉ
không?”
“Phải.
Số buổi được nghỉ phép hàng năm không nhiều lắm, không thể tùy tiện xin nghỉ được,
vả lại sáng mai có một cuộc họp rất quan trọng.”
Xe
đi được một lúc, các tòa nhà dọc theo con đường dần trở thành những tòa nhà mà
Hạ Ly đã quen thuộc.
Thật
vậy, sau khi rẽ vào ngã tư phía trước là đến con phố nơi cô sống.
Xe
dừng ở cửa tiểu khu, Yến Tư Thời nâng cổ tay nhìn đồng hồ: “Hai mươi phút thay
quần áo, đã đủ chưa?”
Hạ
Ly không ngờ Yến Tư Thời lại đưa cô về nhà thay quần áo trước.
Cô
chớp mắt, cố tình nói: “Tôi muốn tắm, tẩy trang còn phải nghĩ xem nên thay bộ đồ
nào nữa. Cậu biết đấy, con gái tắm rửa thay quần áo rất lâu.”
Yến
Tư Thời hơi trầm ngâm, nhưng thay vì phản ứng như những gì cô muốn đợi, anh lại
trực tiếp kéo dài thời hạn lên gấp đôi: “Một giờ thì sao?”
Hạ
Ly cười cười, mở cửa xe: “Hai mươi phút, tôi sẽ xuống ngay.”
“Trước
khi ra ngoài thì nói với tôi một tiếng, tôi lái xe đến.”
Hạ
Ly cầm lấy chiếc ô trong suốt mà cô dựng ở một bên, mới mua vào buổi trưa trong
cửa hàng tiện lợi.
Sau
khi mở cửa, Từ Ninh đang ngồi trên sô pha đánh máy ngẩng đầu nhìn cô: “Sao cậu
về sớm vậy?”
“Thay
quần áo, còn phải ra ngoài…” Giọng nói của cô đột nhiên dừng lại, vì nhìn thấy
trên bàn ăn có đặt một bó hoa lớn.
Không
thấy một bông hồng nào có màu khác ngoài màu trắng, ngay cả giấy gói và ruy
băng cũng là một màu trắng tinh khiết.
Giống
như ánh trăng trắng trắng hoàn mỹ nhất trong một ngày tuyết rơi.
“Ninh
Ninh, cậu mua à?” Hạ Ly kinh ngạc.
“Sao
cậu không thử đếm xem có bao nhiêu bông? Một bó lớn như vậy thà mình đãi cậu ăn
một bữa thật ngon còn hơn—— Buổi chiều Yến Tư Thời có liên lạc với mình nhờ lấy
hộ, nói là hôm nay cậu bận rộn cả ngày, về nhà có thể nhìn thấy hoa tươi, hẳn
là sẽ rất vui vẻ…”
Từ
Ninh nói xong, như được truyền cảm hứng: “Mình có thể viết tình tiết này vào kịch
bản.”
Hạ
Ly vội vàng nói: “Không được viết! Mình đã đăng ký bản quyền!”
“......”
Hạ
Ly không có thời gian cảm khái quá nhiều, nhanh chóng đi vào phòng tắm tắm nước
nóng.
Cô
không có nhiều quần áo, vì vậy hiếm khi phải vật lộn với việc phải mặc gì.
Chỉ
nhìn lướt qua tủ quần áo, liền chọn ra một chiếc váy liền thân.
Trân
châu trắng, phần thân váy may bằng chất liệu nhẹ nhàng, dây áo là một sợi dây
chuyền hạt tinh tế, cô sợ nó sẽ đứt, sau khi mua về còn cố ý mang đến tiệm may,
đổi sợi chỉ xâu chuỗi hạt thành sợi cước trong suốt, các đường may được sửa lại
chắc chắn hơn.
Chiếc
váy này bình thường đi làm không có cơ hội mặc, hôm nay là sinh nhật, rất hợp
hoàn cảnh.
Sau
khi mặc váy, Hạ Ly gửi tin nhắn cho Yến Tư Thời.
Dù
vẫn chưa tin có nơi có tuyết để ngắm vào mùa hè nhưng cô vẫn hỏi thêm một câu:
Có cần mang theo quần áo mùa đông không? Yến Tư Thời trả lời là không cần.
Hai
mươi phút vẫn còn, Hạ Ly thay một cái túi xách nhỏ phù hợp với váy, lại trang
điểm qua, đổi màu son môi.
Trước
khi ra khỏi cửa, gửi tin nhắn wechat cho Yến Tư Thời.
Trời
đã ngớt mưa, nhưng Hạ Ly v� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.