Sau khi Tiêu Tồn Ngọc nói xong, Thanh Phong quan chủ gật đầu: “Cũng được, nếu như đã biết chuyện lũ lụt rồi mà hoàng thượng vẫn còn muốn phạt ngươi, vậy thì rất khó nói. Bản lĩnh tu hành của bần đạo kém xa ngươi, nhưng có không ít người trong đồng đạo, lát nữa sẽ đi truyền tin cho bọn hắn, ngươi nói là đại sự, cho dù bọn họ không quen biết ngươi, nhưng vì bách tính, cũng nguyện ý đi làm.”
Tiêu Tồn Ngọc đã gánh chịu nhân quả tiết lộ thiên cơ, chẳng lẽ đám người bọn hắn lại đi làm con rùa đen rụt đầu sao?
“Vậy là tốt rồi, ta chờ tin tốt của ngươi, mọi người cùng nhau hẹn thời gian, xuống núi cầu kiến hoàng đế....” Tiêu Tồn Ngọc thuận miệng nói chuyện, sau đó ho khan một tiếng: “Nghe nói hoàng thượng bệnh nặng, thái tử giám quốc, dù là chuyện này mơ hồ, nhưng chắc hẳn cũng đã lọt vào tai thái tử rồi.”
Tiêu Tồn Ngọc vừa nói xong thì có người tới truyền lời, nói là thái tử đến.
Tiêu Tồn Ngọc cũng biết gần đây trong viện của mình luôn có một người ẩn nấp, thỉnh thoảng sẽ ló ra nhìn nàng, cũng không có ý đồ xấu.
Nàng nghĩ chắc là chuyện phò mã giả chọc thái tử chú ý nên lúc này muốn điều tra nàng, mặc dù bị người khác theo dõi thì đương nhiên là không thoải mái, nhưng biết mình còn nợ ân tình thái tử thì cũng đành giả vờ không nhìn thấy.
Lần này, nàng mặc nữ trang đi ra ngoài, thái tử nhất định đã biết, chỉ là không ngờ người này sẽ đích thân tới.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT