Tiêu Tồn Ngọc nói với vẻ vừa nghiêm túc vừa chân thành, thậm chí còn có hơi luống cuống chân tay, nghĩ tới thời gian sau này không có tiền sẽ phải chịu khổ cực, sắc mặt lập tức trở nên trắng xanh.
Hai vị công chúa đều khiếp sợ: “Không phải người là Thất lang quân của Tiêu gia sao?”
Người Tiêu gia, làm sao có thể ăn bữa nay không có bữa mai được? Định lừa ai đây?
“Thế nhưng… huynh đệ ruột đã tính toán rõ ràng rồi. Tiêu gia chúng ta đã tách ra từ lâu. Tài sản mà phụ thân ta để lại cho ta lúc trước cũng đã sớm bị ta xài hết rồi. Sau khi ta vào kinh, chi tiêu ăn uống đều do đại ca lo. Ta lại là người không có tài cán. Bây giờ ta còn thiếu nợ đại ca mấy ngàn lượng bạc chưa trả…”
Tiêu Tồn Ngọc nói mấy ngàn lượng bạc, ám chỉ chi phí chuộc cô nương ở thanh lâu vài ngày trước.
Về sau đại ca biết nàng là nữ tử, cũng không tiện đòi tiền nàng. Nhưng nàng ngược lại muốn trả nợ, bởi vì tình trạng kinh tế eo hẹp, nàng định mỗi tháng sẽ trả cho đại ca ba trăm hoặc năm trăm lượng, từ từ cũng sẽ trả xong thôi.
Bảo Nghi Công chúa nghe nàng nói như vậy thì kinh hãi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play