Nhớ lại huyết án kia, Hoàng Dũng cũng không khỏi thổn thức.
“Ngay cả một kẻ tình nghi cũng không bắt được à?” Tiêu Tồn Ngọc rót cho đối phương một ly rượu, tiếp đó tùy ý hỏi.
Hoàng Dũng lắc đầu: “Sao có thể dễ bắt như vậy được? Ngươi nghĩ thử xem, ăn mày có thể đắc tội với ai chứ? Bọn họ ngày ngày đều thận trọng, nếu thật sự có trêu chọc ai thì chỉ có thể chịu đòn, căn bản không dám phản kháng! Hơn nữa...”
Giọng Hoàng Dũng nhỏ đi rất nhiều, đến gần nàng nói: “Tiểu huynh đệ, có mấy người cảm thấy đó chẳng qua chỉ là ăn mày mà thôi, chết thì chết thôi. Nếu không phải sau này chết quá nhiều, khiến bách tính khủng hoảng, e rằng nha môn cũng sẽ không quản chuyện này. Sau này có thể vì thế mà nghiêm túc điều tra một khoảng thời gian đã là không tệ rồi.”
Nói xong, Hoàng Dũng cũng thở dài một hơi.
“Hoàng huynh, ngươi quen thuộc khu vực này như thế, chắc chắn có cách nhìn khác đúng không? Ai, tiểu đệ thực sự là... Không ngờ lại còn xảy ra loại chuyện này. Sớm biết như vậy, năm đó khi rời kinh thành, ta nhất định sẽ đưa ân nhân đi cùng...” Tiêu Tồn Ngọc tỏ vẻ rất đau buồn.
Hoàng Dũng thấy Tiêu Tồn Ngọc như thế, cảm thấy tiểu tử này đầy nghĩa khí.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play