Tiêu Tồn Ngọc khen ngợi vô cùng tự nhiên, một chút dáng vẻ nịnh hót cũng không có. Hoàng Dũng nghe xong, thậm chí rất kiêu ngạo và vui vẻ, vô cùng thẳng thắn nói: “Đây cũng không phải việc gì to tát. Ta quen biết bọn họ đã lâu, biết bọn họ đều là người đáng thương. Nếu không phải không có nhà để về, ai lại muốn đi ăn xin chứ? Tỉ như lão ăn mày nói chuyện với ta hôm nay đi, con cái ông ta ra ngoài bị trộm cướp giết chết hết, tuổi già tang thương, trong nhà vốn nghèo khó, bây giờ không có ai phụng dưỡng, chỉ có thể lưu lạc ngoài đường.”
“Ta thấy tiểu huynh đệ giống người xuất thân giàu sang, nhất định không quen biết bọn họ.” Hoàng Dũng ôn tồn nói.
Trên mặt Tiêu Tồn Ngọc vẫn hòa khí như cũ: “Đúng vậy. Nhưng khi còn bé, ta từng bị bọn buôn người để mắt tới, may mà có một ăn mày cứu ta. Sau đó ta về nhà rồi lại đi xa, cũng không biết ăn mày kia đi đâu, cho nên mới để ý đến đám ăn mày một chút. Nếu có thể tìm được ân nhân cứu mạng năm đó, tất nhiên phải tạ ơn một phen, dưỡng lão cho hắn.”
“Không ngờ tiểu huynh đệ ngươi còn từng trải qua việc như vậy!” Hoàng Dũng rất ngạc nhiên: “Hay là ngươi nói ra đặc điểm của tên ăn mày kia, có lẽ ta có thể giúp ngươi tìm người. Ở khu này, không có chuyện gì mà ta không biết!”
“Đặc điểm... Ừm, khi đó ta còn nhỏ, cũng không nhớ quá rõ ràng, chỉ biết trông hắn hơi ngốc... Có người gọi hắn là Sỏa Cường.”
“Sỏa Cường?” Mặt Hoàng Dũng biến sắc.
“Sao vậy?” Tiêu Tồn Ngọc tỏ vẻ ngơ ngác.C a l a n t ha - T Y T - Đọc truyện miễn phí trên ứng dụng t y t

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play