Tiêu Tồn Ngọc hơi rụt người, kinh ngạc nhìn Chu Cảnh Mậu.

Chu Hầu gia sợ con mình dọa người bạn hiểu chuyện duy nhất chạy mất, lập tức trừng mắt quát lớn: “Tiêu đệ đệ của ngươi cũng là vì tốt cho ngươi mà ngươi còn không biết điều sao? Ngươi không đi thì quỳ trong viện đi! Cái thứ không biết tốt xấu!”

“Hiền chất, tiểu tử này bướng bỉnh, ngươi chớ có tức giận, có gì cứ việc nói với ta, ta dạy dỗ lại hắn.” Chu Hầu gia đặc biệt tri kỷ.

“Đa tạ bá phụ.” Tiêu Tồn Ngọc cười híp mắt, vô cùng ngoan ngoãn.

Nếu bây giờ ra ngoài thành cúng bái thần linh, buổi tối chắc chắn không về được.

Chu Cảnh Mậu không hề muốn đi. Đạo quán có gì vui chứ? Rất nhàm chán.

Nhưng không thể không đi, tên tiểu bạch kiểm này lại rót thuốc mê cho cha hắn nữa rồi...

“Ngươi nói xem tại sao ngươi lại muốn đi ra ngoài? Ở tại nhà ta có gì không tốt sao? Trong nhà có đồ ăn đồ uống, còn có nữ nhân, không thiếu thứ gì. Mặt trời chói chang như vậy còn phải leo núi, quá mệt mỏi...” Sau khi ra khỏi nhà, Chu Cảnh Mậu mới dám bộc lộ suy nghĩ.

“Là thế này, ta muốn đến đạo quán quyên tiền nhang đèn, vừa hay có ngươi ở đây, có thể tiết kiệm chút bạc.” Tiêu Tồn Ngọc hài lòng cười nói.

APP quán trọ trong đầu cô có một âm hồn bà lão.

Âm hồn này khi còn sống từng cầu xin thần linh cho con mình khỏi bệnh, được sống tiếp, nếu thành hiện thực thì chờ sau khi đứa con kết hôn, sinh con xong bà sẽ quyên rất nhiều tiền nhang đèn.

Con trai bà đã khỏe lại, nhưng bà lại ngã bệnh rồi qua đời.

Đương nhiên không thể đi lễ tạ thần.

Bà lão này bất an, sợ đắc tội thần tiên, tương lai lại lấy đi mạng sống của con trai của bà.

Khi còn sống nhà bà vẫn rất giàu có, nói sẽ lễ tạ thần năm trăm lượng bạc tiền nhang đèn.

Đáng tiếc sau khi chết bà không có bạc, chỉ đành cầu cứu Tiêu Tồn Ngọc.

Âm hồn này có tình thương của mẹ thuần khiết, Tiêu Tồn Ngọc cũng muốn thay bà lễ tạ thần, đáng tiếc... không đủ bạc.

Không phải có một người coi tiền như rác ở ngay bên cạnh đây sao!

“Ngươi... muốn quyên bao nhiêu bạc? Nhìn thanh kiếm này của ngươi cũng rất quý giá, sao trên người ngươi lại không có tiền được?” Chu Cảnh Mậu rất cạn lời.

“Đều bởi vì ta quá lương thiện, luôn thích giúp đỡ người khó khăn. Ta vốn cũng có gia tài bạc triệu, đáng tiếc tất cả đều đã cho người cần hết rồi.” Tiêu Tồn Ngọc thở dài, sau đó đưa tay lên, tiêu sái hất tóc mai trên trán như râu rồng một cái, “Người sống trên đời không có ai hoàn hảo. Tiểu gia ta sinh ra đã có dung mạo vô song, trí tuệ tuyệt đỉnh và tấm lòng nhân hậu đủ để thế nhân sùng bái thì có nghèo một chút cũng không sao.”

“Ngươi...” Chu Cảnh Mậu nghẹn cơn tức ở ngực.

Đồ vô sỉ.

Da mặt đó còn dày hơn cả tường thành.

Chu Cảnh Mậu cố nén cơn tức giận của mình xuống.

Hắn ta biết mình không thể so được với đồ khoác lác này.

“Đúng rồi, là năm trăm lượng, ngươi nhớ kỹ nhất định phải chuẩn bị đủ!” Tiêu Tồn Ngọc lại bồi thêm một câu.

“...” Chu Cảnh Mậu nhịn không được mà ôm ngực.

Chút bạc đó trước đây hắn ta không bao giờ để trong lòng, nhưng bây giờ vừa nghĩ tới là tiêu cho tên tiểu bạch kiểm này thì hắn ta lại thấy rất đau lòng!

Cho nên... tâm trạng của cha hắn khi mắng hắn ta là đứa bất hiếu vì hắn ta tiêu tiền chính là như vậy sao?!

Hắn ta hiểu rồi!

Tiêu Tồn Ngọc vui vẻ, dẫn theo Thiết Dực thong thả lên xe ngựa, cùng Chu Cảnh Mậu đến đạo quán ngoài thành.

Cùng lúc đó, tại Tiêu gia...

Không ai phát hiện không thấy Thất thiếu gia đâu.

Thất thiếu gia như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không yêu cầu phòng bếp dọn cơm lên, vậy nhất định là đã ăn uống no say bên ngoài rồi!

Bỏ nhà ra đi?

Không ai nghĩ như thế cả.

Viện của Tiêu Tồn Ngọc yên tĩnh đến mức không có ai bước chân vào. Thậm chí từ trên xuống dưới của nhà họ Tiêu đều đang lan truyền Tiêu Tồn Ngọc là người tốt, quả thực là... thanh bình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play